Chap 10.3 (Next chap)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu xấu hổ và tức giận kéo chăn che lên mặt, gầm lên lên điên: “A…A…” xấu hổ đến chết mất thôi!

“Thôi nào, em đừng có kêu nữa, kẻo người ta nghe thấy lại tưởng là anh làm gì em.” JunHyung đưa tay kéo chăn ra, nhìn cậu đang vùi đầu vào chăn mặt đỏ bừng, rồi từ từ đứng dậy ra khỏi giường bước vào nhà vệ sinh với thân hình để trần đẹp đẽ.

YoSeob tròn mắt há miệng nhìn thân hình ấy của anh, dưới ánh mặt trời buổi sớm, làn mạnh mẽ  trông càng thu hút, thân hình anh có cơ bắp, toát lên sự kết hợp hoàn hảo giữa vẻ đẹp và sức mạnh. Cậu chỉ luôn biết rằng JunHyung có khuôn mặt đẹp trông như tượng tạc, khiến cậu thường mê mẩn, tim đập loạn xạ mỗi khi nhìn thấy, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thân hình anh, thì ra nó cũng đẹp khiến người ta ngất ngây như vậy.

Cảm giác có một dòng nước ấm chảy ra từ mũi, cậu đưa tay lau, một vệt máu đỏ, cậu thầm kêu lên: không lẽ lại như vậy, cũng chỉ là nhìn thân nửa thân hình để trần của JunHyung thôi mà, có đến mức chảy cả máu mũi một cách vô tích sự như vậy không?

Anhh thò đầu từ trong nhà vệ sinh ra, nói một cách nghiêm túc: “Seobie, em cũng sửa sang mình một chút đi, lát nữa mình phải tới nhà hàng Melody để gặp gia đình hai bên!” Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn thấy vết máu trên mặt của cậu, vội quấn chiếc khăn tắm ngang người rồi bước nhanh ra, không để cho cậu kịp nói gì, ấn cậu nằm xuống, lấy ngay mấy tờ giấy ăn, đưa cho cậu lau dòng máu đang không ngừng chảy ra từ mũi.

Anh túm lấy tay của cậu, dùng sức ấn mạnh vào huyệt Hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ của cậu, hỏi: “Sao em lại chảy máu mũi thế này?”

“Chỉ tại anh, tối hôm qua đã ép người ta uống bao nhiêu là bia, điều hòa thì lại để ở mức thấp như vậy, khô quá mà…” YoSeob vừa lau mũi, vừa đáp với giọng càu nhàu.

“Xin lỗi em!” Giọng của JunHyung rất thành khẩn.

“Tuy anh chẳng có chút thành ý gì, nhưng tôi tạm thời chấp nhận.” YoSeob bịt mũi, tiếp tục nói với vẻ không rõ ràng.

JunHyung im lặng, chăm chú bóp huyệt Hổ khẩu của cậu để giúp cậu cầm máu.

YoSeob nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của JunHyung, đường nét rõ ràng, làn da mịn màng, bất giác hỏi với vẻ khiêm tốn: “JunHyung, anh dưỡng da bằng cách nào vậy?”

Anh nhe răng cười với vẻ ranh mãnh: “Muốn biết thật à?”

Cậu nhìn vẻ mặt ấy của a,hđoán anh sẽ không nói ra những lời tốt đẹp gì, vội lắc đầu, “Không muốn biết nữa.”

“Nhưng, anh vẫn cứ nói cho em biết.” JunHyung cười để lộ hàm răng đều và trắng muốt, “Bí quyết là…”, rồi cố tình kéo dài một lúc sau đó mới cười hì hì, nói: “Ngủ sớm, dậy sớm!”

Cậu lặng lẽ trút một hơi thở phào nhẹ nhõm, cậu cứ tưởng là anh sẽ nói ra những câu đại loại như lấy âm bổ dương!

“Yang YoSeob, thực ra, điều mà trong đầu em vừa nghĩ đến mới là đáp án chính xác.” JunHyung đứng dậy, một lần nữa lại bước vào nhà vệ sinh với dáng đi ung dung, thanh nhã trước mặt cậu.

YoSeob vội bịt lấy mũi mình theo phản xạ, bụng thầm rủa JunHyung: họa hại! Rồi lại bổ sung thêm một câu, họa hại có chỉ số IQ cao!

Khi anh bước ra, tinh thần rất sảng khoái, trên người mặc một chiếc sơ mi màu trắng và một chiếc quần bò màu xanh thẫm, ngắm nghía trước gương một lúc, anh hỏi cậu với vẻ rất nghiêm túc: “Seobie, em nói xem, đến gặp ba mẹ anh nên mặc bộ com lê chững chạc hay là mặc theo kiểu hơi thoải mái như thế này?”

“Anh không mặc gì, có khi càng hay hơn đấy.” Cậu đáp châm chọc.

“Anh thì không sao, không mặc cũng được.” Junhyung nhún vai, coi những lời châm chọc của cậu chẳng có gì là quan trọng, và tấn công lại: “Anh chỉ sợ để trần mà đến đó ba mẹ nhìn thấy lại sốc mà đỗ máu mũi giống như em thì làm thế nào?” Nói xong, mặc kệ cho cậu giận dữ vì đòn công kích của anh, tiếp tục: “Em cũng biết đấy, ba mẹ không giống như em, dù gì thì cũng đều lớn tuổi cả rồi, bốc hỏa sẽ chảy máu cam nhiều, không tốt cho sức khỏe…”

Đúng vậy, cậu thừa nhận, lần này thì anh đã chọc vào đúng chỗ, cậu không tìm được bất cứ lý do gì để tự vệ và phản kích lại, đành nhìn anh bằng ánh mắt oán trách: “Anh không chọc tôi thì sẽ chết à?”

“Không chọc em thì không chết được, nhưng sẽ mất rất nhiều niềm vui của cuộc sống.” JunHyung cười rất tươi: “Seobie, em yên tâm, sau khi cưới xong, nhất định anh sẽ tìm được rất nhiều niềm vui của cuộc sống từ em!”

“Tôi sẽ không kết hôn với anh, đến chết cũng không.” YoSeob tức giận, cậu không muốn sau khi cưới xong thì sẽ bị anh “nuốt sống” thực sự.

“Câu này mà em nói ra trước mặt ba mẹ, em có biết hậu quả sẽ như thế nào không?” Vẻ thể hiện của anh rất nghiêm trọng, khiến cậu bất giác khẽ nước nước bọt: “Hậu quả gì?”

“Huyết áp của bố mẹ anh hơi cao, tim của cha anh không được khỏe, mẹ anh tuy không có vấn đề gì, nhưng cũng khó mà không xảy ra vấn đề vì sốc?” JunHyung nói với vẻ rất nghiêm túc: “Huyết áp cao rất dễ tai biến và dẫn tới tắc mạch máu não, còn bệnh tim, thì theo em liệu có chịu được cú sốc không? Không có bệnh, cũng có thể vì sốc mà sinh bệnh, đó là bệnh thần kinh…”

Lúc này, cậu không có lý do gì để nói lại: “JunHyung, ý của anh là, tôi không thể không kết hôn với anh được ư?”

“Lý thuyết thì là như vậy.” Anh gật đầu, “Còn trên thực tế thì là, sẽ cưới nhanh thôi.”

“Tôi không thể làm khác đi được? “.

“Được chứ, em nói với ba mẹ là, ngoài chuyện một đêm tình là thật thì chuyện làm người yêu của anh là giả, chuyện muốn kết hôn với anh cũng là giả…” JunHyung khẽ cười, nói: “Anh nghĩ, bố mẹ em nhất định sẽ không cho em làm khác đi đâu. Đến lúc đó, nếu anh quyết định khác đi, hậu quả thì em biết đấy!”

YoSeob gật đầu bất lực: “Thôi được.” Nếu đã lên phải thuyền của kẻ cướp rồi thì ngoài việc liều chấp nhận, còn có cách gì khác? Cậu chớp đôi mắt đen, nói với anh với vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi không thay đổi quyết định kết hôn với anh nữa, nhưng tôi có điều này muốn bổ sung!”

“Gì thế?”

“Sau khi cưới xong, chúng ta không sống đời sống của vợ chồng!” YoSeob ngượng ngùng, cậu thực sự không muốn có bất cứ hành động thân thiết, chung đụng nào với anh.

JunHyung ngước đôi mắt sâu thẳm nhìn YoSeob với vẻ nghiêm túc, im lặng một lúc, đáp: “Anh đồng ý với điều này.”

Cậu vừa mới định thở phào thì anh đã khẽ hỏi với giọng rất láu cá: “Nhưng nếu sau khi em uống say, trèo lên người anh thì làm thế nào?”

“Cái gì?” YoSeob ngây người, nghiến răng, nói với vẻ dứt khoát: “Bổn cung này sẽ cai rượu! Nhất định sẽ không lên giường của anh!” Tất cả những gì liên quan đến rượu cậu sẽ không động vào nữa, kể cả món rượu nếp mà cậu thích ăn! YoSeob nói xong câu đó, quay sang nhìn JunHyung đang cười nghiêng ngả “Ha, ha…”, cậu biết là mình đã bị trêu.

“Cười đủ chưa?” JunHyung nhìn cậu đang với bộ mặt lạnh lùng bất giác đưa tay lau nước mắt ở đuôi mắt, khịt mũi, nói: “Cũng đủ rồi, nếu em duyệt cho anh cười thêm lúc nữa thì còn tuyệt hơn, đúng là buồn cười quá!” nói xong lại cười hì hì và chìa hai tay ra, véo lên má cậu: “Seobie, em đáng yêu quá.”

Cậu kéo cánh tay của anh và há mồm cắn lên đó.

“Ối…” JunHyung kêu thất thanh lên và vẩy tay liên tiếp, cố thoát khỏi cậu.

YoSeob cắn cho đến khi thấy hả giận mới buông ra, nghiến răng, đắc ý nhìn JunHyung, rồi thản nhiên ném lại một câu: “Thôi nào, đừng có kêu lên nữa, người ta nghe thấy lại nghĩ là tôi làm gì anh.” Nguyên văn câu nói của anh, cậu đã trả lại không thêm không bớt.

JunHyung nhìn cánh tay  hằn nốt hai hàm răng của cậu, máu rớm đỏ, nói với vẻ oán trách: “Seobie, em tuổi chó hay sao đấy? Cắn mạnh thế, chảy cả máu ra rồi…”

“Đúng thế, ôi đáng thương quá!” Cậu giả bộ thương hại, “Xem ra, anh phải đi tiêm phòng rồi!”

“Tiêm phòng?” Junhyung ngơ ngác.

Cậu gật đầu lia lịa: “Hồi bé tôi ăn tam lộc, lớn lên ngày nào cũng uống dầu cặn, hít khói xe, tắm bằng nước có nhiễm chất phóng xạ, bây giờ trên người toàn là mầm bệnh có chất phóng xạ, nước bọt của tôi còn độc hơn cả SRS, anh bị tôi cắn rách thịt, thì chắc chắn phải đi tiêm phòng rồi, nếu không anh sẽ biến thành loại người đó đấy…”

“Vậy thì anh chỉ còn cách dùng độc trị độc!” JunHyung nói xong, kéo mạnh YoSeob vào lòng, rồi ôm lấy chiếc eo nhỏ của cậu, dứt khoát kéo gáy cậu, và cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đang nói của cậu…

YoSeob mở to mắt sững sờ, nhìn khuôn mặt mỗi ngày một được phóng to trước mắt cậu của JunHyung, thậm chí cậu còn nhìn thấy rõ mỗi sợi lông tơ trên đó. Đôi môi chưa kịp khép lại của cậu  bị anh dùng lưỡi đẩy mạnh, rồi hôn mạnh lên đó, lưỡi thì quấn chặt lấy chiếc lưỡi mềm mại của cậu …

YoSeob chỉ cảm thấy trong miệng toàn là vị của đàn ông thuần khiết xen lẫn với mùi nước hoa  tỏa ra từ người của JunHyung, khiến tim cậu đập mỗi lúc một dữ đội và cái đầu tỉnh táo của cậu bắt đầu trở nên hỗn độn.

Đôi môi và chiếc lưỡi của JunHyung rất mềm mại và đầy ham muốn chiếm hữu, nụ hôn vì thế mà rất mãnh liệt, kéo dài, nhưng cũng không kém phần dịu dàng, làm YoSeob bất giác cũng chủ động phối hợp với anh… Đôi môi của hai người cứ quấn chặt lấy nhau, nồng nhiệt và say đắm…

Một hồi lâu sau, JunHyung mới buông khuôn mặt đỏ bừng vì nhịn thở lâu có đôi mắt mơ màng của cậu với vẻ chưa muốn thôi, không nén được khẽ cười: “Seobie, em chưa hôn bao giờ à? Sao lại đến cả thở cũng không biết thế?”

Giống như con cá rới mặt nước nay lại trở về lòng hồ, cậu ra sức thở, có một khoảnh khắc cậu đã tưởng rằng mình sẽ chết vì ngạt thở, bây giờ nghe thấy vẻ chế nhạo không chút kiêng dè trong lời nói của anh, không khỏi tức giận, đáp: “Ai bảo là tôi không biết hôn? Chẳng qua là tôi tò mò, bây giờ khi hôn tôi sao anh lại không thấy sợ xấu hổ?”

Một lần nữa anh lại kéo cậu vào lòng, khuôn mặt với những đường nét rõ ràng in trong đôi mắt cậu, ngũ quan đẹp đẽ, đôi mắt đen sâu thẳm, chiếc mũi cao cao, đôi môi gợi cảm, ánh mắt rực lửa, tất cả khiến cho cậu cảm thấy rất ngột thở, khuôn mặt xinh đẹp thoắt đỏ bừng, vội rời ánh mắt đi.

Thôi được, YoSeob thừa nhận, cậu không sao chống đỡ nổi với vẻ đẹp và sức hấp dẫn của anh!

Không thể trách cậu là quá không kiên định, mà là vì thực lực của đối phương quá mạnh, cậu không cùng đẳng cấp với anh.

“Vì bây giờ em rất xinh đẹp, nên anh không sợ!” Ha, ha, ha, JunHyung cười to với tâm trạng rất vui, nhìn thấy cậu lại hé răng định cắn, vội nói: “Nếu em có sức cắn anh, thì anh cũng không ngần ngại hôn em tiếp.”

YoSeob vừa nghe nói vậy, vội đẩy JunHyung ra, nhìn anh với vẻ cảnh giác: “Tôi cảnh cáo anh, lần sau nếu không được sự cho phép của tôi, anh mà động vào tôi là tôi sẽ hoạn anh đấy.”

“Được sự đồng ý của em thì sẽ được động vào em hả?”

“Có nằm mơ thì mới đồng ý cho anh động vào!” YoSeob nghiến răng: “Tóm lại, Yong JunHyung, anh không được động vào tôi, nếu không tôi sẽ không khách sáo với anh đâu!”

JunHyung nhún vai vẻ không để ý lời đó, sau đó dẩu môi về phá cậu: “Em nhìn đồng hồ đi, bây giờ đã 10 giờ rồi, người lớn hai bên gia đình sẽ gặp nhau ở nhà hàng Melody lúc 11 giờ, em thật sự không cần chuẩn bị gì à?”

“Ôi, tôi chưa đánh răng!” Cậu ôm khuôn mặt đỏ bừng, xấu hổ chạy vào nhà vệ sinh.

“Anh đâu có chê em chưa đánh răng.” JunHyung lẩm bẩm với tâm trạng rất vui, tiếp đó ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ rực rỡ, trong đầu vẫn cứ nghĩ đến câu nói đó của cậu: bây giờ khi hôn tôi, sao lại không thấy sợ thấy xấu hổ thế Xem ra, cậu vẫn rất để tâm đến những lời nói cay độc và khốn nạn của anh hồi ấy.

Không lẽ, bây giờ cậu từ chối mình là có liên quan đến những chuyện quá khứ ấy?

Anh chống tay lên cằm suy nghĩ một cách nghiêm túc, dù thế nào thì cậu cũng đã là người của anh, vậy thì dù có phải lừa dối, ép uổng cũng nhất định phải giữ người ấy ở lại bên mình.

Một khi mà anh đã động lòng, thì cậu sẽ không thể chạy thoát, nhìn phản ứng của cậu với anh, thực ra hoàn toàn không phải không chút tình cảm nào như lời cậu nói, ít nhất thì YoSeob cũng không có bất cứ khả năng chống chọi nào với anh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net