Chap 12.1 Hiểu Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Jeju  về, JunHyung đi làm bình thường ở công ty, mặc dù là giám đốc, thỉnh thoảng có đi muộn về sớm thì cũng không ai dám có ý kiến, nhưng cũng không thể cứ ngang nhiên mà nghỉ làm được. Trong khi ấy, YoSeob thì cứ bị mẹ cậu và bà Yong kéo vào tham dự thảo luận tỉ mỉ về kế hoạch cho đám cưới của hai người. Tất nhiên chỉ là tham dự mà ngồi nghe là chính chứ chẳng có chỗ cho cậu phát biểu ý kiến, mà dù có cho thì cậu cũng không nói gì. Hai bà mẹ đều hết lòng lo cho con của mình với đủ thứ chuẩn bị cụ thể cho đám cưới.

Mặc dù mọi việc đều đã chuẩn bị, nhưng ngày cưới thì quyết định vào tháng mười, đó là thời điểm giữa mùa thu. Từ nay cho đến lúc đó còn hai tháng nữa, chỉ có điều, sau khi thảo luận xong thì những thực thi cụ thể chuyện thử áo cưới đến thử món đặt chỗ… hai bà mẹ đều thống nhất là đưa YoSeob đi để đích thân cậu giải quyết, và việc này khiến cậu trở nên bận rộn.

Hàng ngày, cứ sáng ngày ra cậu đã bị hai mẹ lôi đi mua sắm đủ thứ đồ dùng cho đám cưới mãi đến buổi tối khi đã mệt rã rời mới về đến nhà. Tất nhiên, JunHyung cũng lại muốn có một chút “vận động” trước khi ngủ, và điều này càng khiến cậu mệt hơn. Có điều, dù là cuộc sống vợ chồng hay quan hệ mẹ chồng nàng dâu, thì tất cả đều rất hòa hợp.

Những ngày tháng hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh, loáng một cái một tháng đã trôi qua.

Bà Yong và bà Yang thấy rằng, những việc cần lo liệu thì cũng đã lo liệu xong, hơn nữa cũng chỉ còn một tháng nữa là đến ngày cưới, vì vậy hai bà không muốn YoSeob bị mệt quá nên bảo cậu ở nhà nghỉ ngơi và chuẩn bị làm một cô dâu hạnh phúc.

Nhân lúc nhàn rỗi, YoSeob lên ý tưởng cho một bộ tiểu thuyết mới, định viết lên câu chuyện của cậu và anh với những lời đẹp nhất. Vì thế, hôm đó cậu mang laptop tới một quán cà phê khá lãng mạn gần nhà, ngồi dưới ánh mặt trời buổi chiều, tay lướt nhanh trên bàn phím trong mùi thơm nồng nàn của cà phê. Chỉ một lát sau, cốt truyện hoàn chỉnh đã được xây dựng xong cậu lưu vào máy, đồng thời điều chỉnh tư thế trên chiếc ghế mềm mại cho thoải mái hơn, mắt nhìn quanh một vòng và suy nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào.

Thế rồi cậu vô tình nhìn thấy ở chỗ gần cậu có một đôi nam nữ ngồi đối diện với nhau. Cậu chau mày, cố tìm trong trí nhớ về người con trai trông rất phong độ kia xem là ai, vì cậu  thấy quen quen, chỉ có điều người ấy hiện giờ đang đeo một cặp kính.

Nhìn thì thấy hình như đó là một cuộc xem mặt và hai người đó đã nói chuyện được một lúc, chỉ có điều lúc trước cậu không để ý thấy mà thôi.

Người con trai kia dường như cũng đã cảm giác thấy ánh mắt của cậu, nên mỉm cười bình thản với cậu.

Cậu cũng mỉm cười, quay mặt đi và ngượng ngùng không quan sát hai người đó nữa, có điều tai cậu thì vẫn nghe thấy rất rõ những lời trò chuyện giữa hai người.

Tiếng của cô gái ăn mặc và trang điểm rất mốt vang lên một cách điệu đà nhưng cũng rất thẳng thắn: “Vậy, tôi hỏi một câu nhé!”

“Nói đi!”

“Anh có xe không?”

“Có.” Chàng trai đáp với vẻ rất thành khẩn: “Xe mô tô!”

Nghe đến đây, cậu không nén được quay mặt lại, nhìn sang phía bàn bên đó, thấy khuôn mặt trang điểm rất đậm của cô gái kia chẳng có vẻ gì là vui, nhất là đôi môi cứng đờ, dù chỉ là nụ cười xã giao cũng không có.

Cô gái kia sau khi hít một hơi thở sâu, hỏi tiếp câu thứ hai: “Vậy anh có nhà không?”

“Ở cùng với cha mẹ thì có tính là có nhà hay không?” Chàng trai kia trả lời, lần này có vẻ thận trọng hơn, rõ ràng là anh ta đã nhận ra rằng cô gái có vẻ không được vừa lòng với câu trả lời của anh về chuyện có xe hay không.

“Anh ở cùng với cha mẹ?” Giọng của cô gái bỗng cao hẳn lên, “Thế thì sau đám cưới sẽ như thế nào?”

“Tất nhiên là sẽ ở cùng. Cha mẹ tôi đã lớn tuổi rồi nên cần được chăm sóc!”

Chàng trai trả lời rất nghiêm chỉnh, sau đó nói tiếp với vẻ thành thật: “Tôi hy vọng rằng người vợ tương lai của mình có thể chăm sóc và đối xử tốt cho cha mẹ tôi, tất nhiên việc đón cha mẹ cô ấy đến ở cùng cũng không có vấn đề gì.”

“Anh Yoon, tôi nghĩ, chúng ta không hợp nhau lắm, không cần liên hệ nữa.” Cô gái trang điểm rất đậm tỏ vẻ không thể kiên nhẫn hơn được nữa, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không cần giữ, vớ lấy cái túi, quay người rời đi.

Nếu không phải vì chàng trai trông có vẻ nho nhã ấy cứ chăm chăm nhìn mình thì cậu thật sự rất muốn cười thật to chứng kiến tình huống rất kỳ cục của buổi xem mặt, cậu không nén được cảm giác buồn cười, tất nhiên, tiền đề là nhân vật chính của tình huống ấy không phải là cậu, đây đúng là cái kiểu vui trên nỗi buồn của người khác điển hình nhất.

Chàng trai kia bước tới trước mặt cậu và ngồi xuống: “YoSeob có còn nhớ tôi không, DuJun đây!”

Cậu thấy DuJun chìa tay về phía mình, nên cũng lịch sự bắt tay, cười và nói: “Thật ra, em cũng thấy rất quen, nhưng vì bây giờ anh đeo kính nên em sợ là mình nhận nhầm, cho nên mới không gọi!”

DuJun  cười: “Lâu lắm rồi không gặp. Ổn chứ?”

“Rất ổn, em sắp kết hôn rồi!” Cậu trả lời với vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, rồi hỏi tiếp: “Còn anh? Vừa rồi hình như anh đang đi xem mặt!”

DuJun nhún vai vẻ bất lực: “Đúng thế.” Rồi anh nói với giọng tự hào: “Các cô gái bây giờ phần lớn khi nghe tôi nói là đi xe mô tô, ở cùng cha mẹ thì lập tức đều bỏ đi, đến cả cơ hội liên hệ lần sau cũng không cho, tôi thực sự rất đen!”

Mặc dù DuJun nói có vẻ rất bất lực, nhưng thái độ thì lại không như vậy, cậu cười phì, “Sao, nhà anh sa sút à?” Cần phải biết là, tuy gia đình DuJun không phải kiểu kết hợp giữa “thương nhân và chính trị gia” như gia đình JunHyung, nhưng cũng thuộc loại doanh nghiệp đầu tàu trong chuỗi siêu thị Gold. Mười năm nay, cậu chưa bao giờ nghe nói các siêu thị đình đốn hoặc phải thay chủ, trong khi các tin tức về mở thêm chi nhánh hoặc tin vui khác thì thường xuyên thấy trên báo chí.

DuJun cười, đáp với vẻ khiêm tốn: “Cũng tạm được, cuộc sống cũng bình bình.”

“Thế mà anh lại đi nói dối con nhà người ta rằng mình không có xe?” YoSeob chớp chớp đôi mắt đen, chỉ trích nghiêm chỉnh, nếu đã không phải là sa sút, thì với nền tảng hùng hậu của nhà họ Yoon thì anh đúng là triệu phú thế hệ thứ hai đích thực, đừng nói là xe, mà phải hỏi là anh đi loại xe gì!

“Nói rất thật lòng, gần đây anh đi xe mô tô thật mà.” DuJun tỏ bộ rất thật thà lấy một chùm chìa khóa trong túi ra, đặt lên bàn, nói với vẻ buồn buồn: “Anh đâu có biết các cô gái bây giờ đều không thích xe mô tô, còn anh thì lại cảm thấy rất oách!” Nói xong, DuJun bổ sung: “Hơn nữa, chiếc xe của anh cũng không hề rẻ!”

Ba chữ BMW lập tức hiện lên trong đầu YoSeob, cậu thấy rất kích động: “Sao anh lại giả bộ nghèo khổ thế?” Chỉ ba chữ ấy thôi cũng biết được chiếc xe ấy “rẻ” đến mức nào.

“Đâu có, chỉ là các người đẹp không cho anh cơ hội giải thích mà thôi!”

“Thế còn chuyện anh nói ở cùng với cha mẹ, không có nhà thì sao?” YoSeob biết, có lẽ vì DuJun thấy cô gái vừa rồi quá thực tế, nên mới cố tình trêu mà thôi, có điều đối xử như thế với đối tượng xem mặt thì không được.

“Anh đâu có nói là không có nhà.” DuJun đáp, càng với vẻ vô tội hơn, “Anh chỉ nói ở cùng với cha mẹ, có điều đó là tại biệt thự Yoon thị.”

YoSeob há hốc miệng: “Biệt thự ở đó chẳng khác gì đại trang viên, diện tích chắc phải hàng ngàn mét trở lên?”

“Cũng gần như vậy.”

“DuJun, bây giờ anh làm gì?” YoSeob thấy DuJun gật đầu, xác nhận một lần nữa rằng anh là triệu phú thế hệ thứ hai, thì tò mò hỏi.

“Bác sĩ.” DuJun cười dịu dàng:“Ở Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”

“Sao cơ? Anh là bác sĩ Khoa sản?” YoSeob buột miệng kêu lên, trong đầu nghĩ tới đủ chuyện YY.

DuJun khẽ ho vì bị sặc, vội giải thích: “Không phải, ở Khoa nhi của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em.”

Cậu “Ồ” một tiếng, trong bụng thầm nghĩ, DuJun đúng là hơi “quái.” Bác sĩ có lẽ phải đạo mạo quy củ và nho nhã, còn DuJun tuy vẻ ngoài thì nho nhã nhưng lại đi xe mô tô không có vẻ gì của một bác sĩ cẩn trọng, hơn nữa, anh là triệu phú thế hệ thứ hai, không dựa vào cha mẹ, cũng không kế tục nghề của gia tộc mà lại tới làm bác sĩ của Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em. Cậu thực sự sửng sốt, có điều vẫn còn may, DuJun là bác sĩ khoa nhi chứ không phải là bác sĩ khoa sản, nếu không thì cậu càng sửng sốt hơn.

DuJun nhấc cốc nước trắng trên bàn lên, uống một ngụm, nhướn mày hỏi YoSeob: “Em nói là sắp kết hôn rồi, chồng em làm gì vậy?”

Cậu chớp mắt, đáp có phần ngượng ngùng: “Thật ra, anh cũng đã biết chồng em rồi!”

“Thế sao? Là ai vậy?” DuJun tò mò hỏi.

“Yong JunHyung!”

DuJun không khỏi ngạc nhiên. Trong câu chuyện giữa YoSeob và JunHyung, DuJun đã đừng làm bia đỡ đạn, tất nhiên anh rất rõ toàn bộ sự việc xảy ra 10 năm trước, không những được chứng kiến cảnh chia tay quyết liệt giữa cậu và JunHyung mà còn bị JunHyung đánh cho. Sau khi hai người ấy chia tay, với tư cách là sứ giả bảo vệ, anh đã ở bên cậu một thời gian, giúp cậu làm lành vết thương tình cảm.

DuJun là người lý trí, anh biết tình yêu âm thầm tuổi mới lớn của các chàng trai cô gái, theo thời gian sẽ trở thành những ký ức đẹp nhất trong lòng mỗi người, không nhất thiết phải nói ra, không nhất thiết phải cùng bên nhau, hơn nữa, anh mới đang học phổ thông trung học, đời người còn dài, sau này sẽ gặp những ai và những chuyện gì anh vẫn còn chưa biết, vì thế mà anh giữ một khoảng cách an toàn với cậu.

YoSeob cũng vậy, trừ một số bạn bè đã để lại trong lòng mình những dấu ấn rất sâu đậm, còn lại ấn tượng về những người bạn bình thường khác cũng như những chuyện khác cũng phai nhạt dần theo năm tháng, bởi vì trong cuộc sống tiếp theo đó sẽ gặp rất nhiều người mới và chuyện mới, tất nhiên cũng sẽ có nhiều sự bắt đầu mới.

Một nhà văn nào đó đã nói rằng: những chuyện đã từng không quên sẽ dần dần bị lãng quên trong quá trình người ta cố nhớ về nó…

Tình cảm của cậu đối với DuJun thời phổ thông trung học có thể nói là thân hơn mức tình bạn bình thường, nhưng chẳng có cuộc vui nào không đến hồi kết thúc, vì vậy chẳng nên cố công tìm kiếm lại làm gì, hãy cứ để cho nó thuận theo tự nhiên.

Tất nhiên, có thể tình cờ gặp lại nhau sau ít năm, có thể hỏi han nhau đôi điều và cùng nhau trò chuyện vui vẻ, như thế cũng khá vui rồi.

Chợt nghĩ ra điều gì cậu hỏi DuJun:”Này, chuyện của anh với Seungie sao vậy? Anh làm gì cậu ấy mà khiến ra nông nổi vậy chứ?” Sau lần gọi điện của HyunSeung cậu thật sự rất muốn biết lí do vì sao nhưng công việc với công việc nên chẳng thể nhớ được.

“Thật ra anh bị ép đi xem mặt nhưng anh giải thích mà cậu ấy không tin? Anh biết làm sao bây giờ? Cậu ấy bướng bĩnh thật nhưng anh có giải thích thế nào cũng bằng không và rồi cậu ấy bỏ mặt anh như vầy đây!” DuJun giải thích với bộ dạng ấm ức.

YoSeob cảm thấy lời nói của DuJun rất thuyết phục nên im lặng và lắng nghe anh rồi cũng hiểu ra được chuyện.

Chợt chuông điện thoại của YoSeib vang lên, cậu nói một câu xin lỗi, rồi mở máy nghe: “A lô!”

“Vợ yêu ơi, em đang ở đâu đấy?” Giọng của JunHyung vang lên trong điện thoại.

“Đang nói chuyện với bạn ở quán cà phê.” YoSeob nở nụ cười hạnh phúc.

“Bạn? Bạn trai hay bạn gái?”

Cậu do dự một chút, rồi đáp thật thà: “Bạn trai.”

“Ai vậy?”

“Là bạn trai của Seungie.” YoSeob nhìn DuJun, sau đó nói vào điện thoại: “Về nhà em sẽ nói với anh. Em tắt máy đây.”

“Khoan đã, em đang ở đâu? Anh đang trên đường về nhà, anh sẽ tới gặp mọi người, tiện thể mời bạn anh ấy đi ăn cơm.”

Cậu nói địa chỉ của quán cà phê, sau đó tắt máy, ngước mắt nhìn DuJun, mỉm cười, “Một lát nữa JunHyung sẽ đến.”

DuJun gật đầu: “Thấy em cười ngọt ngào như vậy thì đủ biết bây giờ em đang rất hạnh phúc, nhưng mà đừng làm kích động người lẻ loi này nhé, trái tim anh không chịu được những kích động đó đâu.”

 “Anh thành ra như vậy đó chẳng qua là vì anh quá thật  thà mà thôi.” YoSeob nói đùa.

“Anh cũng chỉ là nói thật thôi mà!!” DuJun nói với vẻ đáng thương: “Là cậu ấy không tin đấy thôi!!”

“Ha, ha…” YoSeob cười trước những lời ấy và lấy điện thoại gọi cho HyunSeung nhưng không bắt máy chắc có lẽ công việc quá bận rộn đây rồi!

Chờ cậu gọi cho HyunSeung nhưng có vẻ thất bại nên nhắc đến chuyện của cậu: “Em JunHyung khi nào thì cưới?”

“Tháng 10, đến lúc đó em sẽ gửi thiếp mời mời anh, anh đừng quên là phải mừng cho em một cái phong bì thật to là được!”

DuJun gật đầu: “Phong bì nhất định là phải to rồi, vì em với JunHyung cũng phải khó khăn lắm mới được như vậy.” Bỏ lỡ mất 10 năm mà vẫn có thể làm lại từ đầu với nhau, có thể thấy trong lòng của cả hai người tình yêu hồi ấy thật sự rất mãnh liệt.

Cậu mỉm cười, bây giờ nghĩ lại thì thấy đúng là chuyện giữa cậu và JunHyung không dễ dàng gì. Đời người hỏi có được bao nhiêu lần 10 năm? May mà họ vẫn còn trẻ, may mà thời điểm họ gặp lại nhau rất đúng lúc, may mà cuối cùng họ vẫn nhận ra tình cảm của nhau, may mà duyên phận giữa hai người vẫn còn.

“Vợ yêu ơi!” JunHyung vừa gọi vừa đẩy cửa chạy đến, rồi ngồi xuống bên cạnh YoSeob, mắt nhìn thẳng vào DuJun ngồi đối diện, đột nhiên ánh mắt đó tối sầm lại, cứ hết nhìn cậu lại nhìn DuJun.

Cuộc chuyện trò giữa DuJun và YoSeob đang lúc sôi nổi thì JunHyung xuất hiện, thái độ lạnh lùng của anh làm câu chuyện của hai người bỗng trở nên ngượng ngập. YoSeob bất giác cảm thấy rất không vui, bèn ngồi sát lại, ghé tai vào JunHyung tỏ sự không vừa lòng: “Hyungie, anh có ý gì vậy?”

“Anh chẳng có ý gì!” JunHyung lên tiếng, giọng nói cũng rất khó nghe: “Seobie, sao em thân mật với anh ta quá vậy?” Đáng ghét, dù đã làm hòa với nhau nhưng dù gì quá khứ vẫn là tình địch của mình huống chi bây giờ lại vừa chia tay HyunSeung!

Tuy giọng nói của JunHyung rất không dễ nghe, thái độ cũng không được lịch sự, nhưng DuJun vẫn nở nụ rất khoan dung vì DuJun biết rõ tính cuả anh, gật đầu chào: “Em khỏe chứ JunHyung”

“Tôi vốn rất khỏe, nhưng nhìn thấy anh thì không khỏe nữa.” JunHyung đáp bằng một câu không lịch sự. Không thể trách anh là thiếu điềm tĩnh, cũng không thể trách anh là quá ngang ngạnh, bởi vì, nhìn thấy DuJun và YoSeob nói chuyện thân mật  là anh lập tức nghĩ đến chuyện 10 năm trước, cậu và DuJun đã hôn nhau, sau đó cậu cắm sừng và rời bỏ anh. Mười năm rồi mà anh vẫn còn cảm thấy dường như chiếc sừng ấy vẫn đang ở trên đầu mình.

YoSeob không nghĩ là JunHyung lại phản ứng gay gắt như vậy, không hề giấu diếm thái độ không vui, thậm chí còn rất không lịch sự, nên cậu đưa mắt nhìn DuJun với vẻ áy náy, rồi kéo JunHyung, nói với vẻ giận dữ: “JunHyung, anh uống nhầm thuốc à?”

“Em mới là người uống nhầm thuốc.” JunHyung đáp lại, cũng bằng giọng không vui, trong lòng càng nghĩ càng thấy giận sôi lên, cậu lại ra mặt bênh vực DuJun, khiến cho cơn ghen trong anh càng nổi lên.

Nhìn vẻ bối rối của cậu, DuJun biết mình là nguyên nhân của sự việc này, vì vậy đứng dậy cáo từ: “Seobie, anh về trước đây, liên lạc sau nhé.”

JunHyung nhìn theo lưng DuJun với ánh mắt lạnh lùng, mãi cho tới khi DuJun ra khỏi quán cà phê, mới quay mặt lại nhìn cậu nói bằng giọng vừa ghen tuông vừa châm biếm gay gắt: “Hẹn gặp người yêu cũ, cảm giác thế nào?”

YoSeob nhận thấy vẻ chua chát trong lời của anh, biết là anh đang ghen, nên không muốn chấp với anh, “Anh đừng ăn nói linh tinh người ta là người yêu của bạn em đấy.”

“Anh ăn nói linh tinh?” JunHyung cười khẩy, lên vẻ châm biếm: “Ngày trước, chẳng phải là em có tình cảm với anh ta nên mới đá anh đó sao? Bây giờ quay lại với anh rồi nhưng vẫn nhớ anh ta à? Định khôi phục lại tình xưa nghĩa cũ với anh ta rồi đá anh lần nữa phải không?”

“JunHyung, ghen thì cũng phải có giới hạn. Anh đừng có suy diễn linh tinh và nói năng linh tinh nữa được không?” Cậu nhìn thẳng vào anh, nói: “Nhắc đến chuyện hồi trước, là em đá anh thì sao?”

JunHyung không nói gì nữa, hai môi mím chặt lại, nhìn cậu bằng ánh mắt buồn bã, một hồi lâu sau mới nói: “Đúng thế, em đá anh thì đã sao? Đã 10 năm rồi mà anh lại vẫn cứ cum cúp theo đuổi em! Anh đúng là đồ hèn, phải không?”

Cậu mở to mắt, không biết nên đón nhận câu nói này của anh như thế nào, định giải thích nhưng cơn nghẹn ngào đã dâng lên cổ, không sao thốt được lên lời.

“Yang YoSeob, em thích làm gì thì làm, tôi không cần đến em nữa!” JunHyung nói xong, đứng ngay dậy, sải bước rời đi.

Cậu ngồi trơ tại chỗ, nhìn theo bóng anh bỏ đi không ngoái lại, sống mũi chợt cay cay, nước mắt tuôn lã chã. Không thể nói rõ đó là cảm giác tủi thân hay uất ức, chỉ thấy trong lòng rất buồn, rất đau và rất trống trải. Thực ra, cậu rất muốn gọi anh đứng lại, rất muốn giải thích với anh, 10 năm trước cậu bỏ anh hoàn toàn không phải vì DuJun rất tốt. Chẳng phải mọi chuyện đã được giải quyết rõ ràng rồi sao, không phải cậu có tình cảm với DuJun mà là vì anh và Hara đã có những cử chỉ thân thiết không rõ ràng, hôm nay lại gặp DuJun ở đây chỉ là sự tình cờ thật sự cũng chẳng hề nói chuyện gì đến mức trên tình bạn chỉ là nói về chuyện DuJun và HyunSeung thôi. Nhưng, đôi chân của cậu dường như đã bị đóng đinh, không sao nhấc bước lên được.

JunHyung đi nhanh ra khỏi quán cà phê, ngồi lên xe, cắm chìa khóa vào ổ, cho máy nổ nhưng không lái xe đi ngay mà chờ một lúc, song không thấy cậu đuổi theo, anh chau mày, đấm mạnh xuống vô lăng, và cuối cùng nhấn ga cho xe lao vọt đi.

Cậu lê bước chân nặng nề, ôm chiếc máy vi tính trở về nhà tất nhiên không phải là về ngôi nhà của cậu và anh mà là về nhà ông bà Yang, về nhà mẹ đẻ của cậu.

Ánh nắng còn sót lại của buổi chiều tỏa xuống, khiến bóng cậu đổ dài, cô đơn. Nước mắt cứ rưng rưng, cậu hít một hơi sâu, cố nén rồi khẽ mỉm cười: “Hyungie, anh không cần em nữa, thì em cũng chẳng cần anh!” Chỉ có điều, nụ cười ấy chứa đựng những giọt nước mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net