Chap 3.3 (Next)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thầy chủ nhiệm thấy tình hình đã ổn, bèn nói một câu: “Các em xem bài đi, có vấn đề gì hãy cùng giúp nhau giải đáp. Lát nữa thầy sẽ tổng hợp để giảng lại.” Nói xong, thầy ra khỏi lớp.

Anh thận trọng đưa mắt nhìn cậu, nhưng không biết chắc rằng lúc này cậu có còn giận hay không, bèn gọi thăm dò: “YoSeob.”

Cậu quay mặt lại, nhìn anh, khẽ đáp bằng một tiếng với vẻ không vui: “Cái gì?”

Cậu bé này khi giận, hai má phình lên trông lại càng muốn trêu, cái miệng chu lên nhìn đáng yêu không chịu được anh hắng giọng, đẩy bài thi sang phía cậu với thái độ nghiêm túc: “Thôi mà, thầy giáo bảo bạn sửa bài thi giúp tôi, những chỗ tôi không hiểu, bạn còn phải giảng lại cho tôi.”

Mặc dù cậu không muốn, nhưng sau khi “thưởng” cho anh một cái nguýt, cậu vẫn đón lấy bài thi của anh, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại nhìn vào những chỗ khoanh đỏ trong bài thi, ngoài hai câu mà thầy chủ nhiệm đọc, còn có rất nhiều câu khác cũng không kém gì. Cậu không nén được vẻ khinh miệt, đọc câu thứ ba: “Quân tử hữu thành nhân chi mỹ/ Tiểu nhân đoạt nhân thê chi ái.” (nghĩa là: Quân tử có vẻ đẹp của người trưởng thành/ Tiểu nhân đoạt tình yêu của vợ người khác). Đọc xong, nhìn  anh bằng đôi mắt đen, rồi làm tổn thương cậu bằng câu: “Ngốc điểm 0, đầu bạn không bình thường à?

Lại còn “đoạt nhân thê chi ái!” nữa”

JunHyung tròn mắt, cậu bé này, mình gọi nó là đứa xấu xí, là đồ trông ngốc nghếch thì nó khóc rầm rĩ, thế mà nó lại đoàng hoàng gọi mình là “Ngốc điểm 0″..

“Sàng tiền minh nguyệt quang/ Địa thượng hài lưỡng song!” (nghĩa là: ánh trăng sáng soi trước giường, trên nền nhà là hai đôi dép). Môi của cậu càng giật mạnh, “Ngốc điểm 0, bạn cố ý à?”

Anh hít một hơi thật sâu, nhìn cậu với vẻ bất mãn: “Vì sao bạn đặt biệt hiệu cho tôi được, mà tôi thì không được đặt biệt hiệu cho bạn?”

“Nếu bạn thấy không vừa lòng, có ý kiến gì thì có thể khóc mà!” Cậu nói câu này với vẻ rất nghiêm túc: “Cậu cũng được khóc, cứ khóc đi, đó không phải là tội!”

“Này, xấu xí, cậu giỏi đấy!” Anh nghiến răng, buộc phải nhận biệt hiệu Ngốc điểm 0, tất nhiên cũng không chịu kém, đặt ngay cho cậu biệt hiệu “xấu xí” cho có đi có lại.

“À, đúng rồi, lát nữa chạy 10 vòng thì phải nhanh nhanh lên đấy, tôi còn phải đến Câu lạc bộ văn học.” Cậu cúi đầu cầm bút, vừa chữa bài thì giúp cho anh, vừa không quên nhắc.

Đây là trường nội trú, vì vậy trừ cuối tuần, ngày thường học sinh đều phải ăn ngủ tại trường.

Đường đường là thiếu gia nhà họ Yong, thế mà lần đầu tiên anh bị một con đứa con trai xấu xí ép dành cho một biệt hiệu Ngốc điểm 0 với vẻ mặt khoái trí vui trên nôi khổ của người khác, khinh khỉnh nhìn đồng hồ, giám sát cậu chạy hết 10 vòng quanh sân vận động, rồi còn văng ra một câu: “Người ta nói: đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, nhưng tôi thấy không chỉ là đầu óc, mà tứ chi của bạn cũng chẳng phát triển gì cả. 10 vòng mà hết những 30 phút, đúng là quá lãng phí thời gian!” Nói xong, vơ lấy cặp sách, tung tăng ra về, bỏ mặc anh mệt rã rời, đầm đìa mồ hôi nằm lăn trên bãi cỏ.

Nếu JunHyung không vì chạy tới mức mệt không thở ra hơi, miệng khô khát thì anh đã nói với YoSeob rằng: này con bé xấu xí, đứng một chỗ mà nói thì làm sao biết mệt, 8.000 mét mà chỉ chạy mất 30 phút là trình độ của vận động viên nghiệp dư hạng một rồi đấy, biết không?

Nằm thở dốc trên bãi cỏ, mắt nhắm nghiền một lúc, thấy đỡ mệt hơn, anh ngước lên nhìn bầu trời lúc hoàng hôn, nỗi ưu uất rất khó gọi thành tên trong lòng dường như đã bốc hơi cùng với mồ hôi, không còn cảm thấy nặng nề như trước nữa.

“Chỉ là chạy 8.000 mét thôi mà, có đến nỗi giả chết lâu như vậy không?” Giọng nói trong trẻo của  cậu vang bên tai anh.

Anh uể oải mở đôi mắt đen rất đẹp ra, nhìn cậu một cái, thì thấy một chai nước khoáng màu trắng được ném về phía mình.

“Ôi!” JunHyung không đề phòng, hoặc nói cách khác, anh cố ý không tránh để bị ném trúng, sau đó ôm chỗ ngực bị chai nước khoáng va vào, kêu to: “Ôi đau quá!” rồi cứ luôn miệng suýt xoa, làm ra vẻ rất đau.

“Này, bạn không sao đấy chứ?” cậu không nhận ra anh giả vờ, cậu hỏi từ chỗ cách đó 2 -3 mét.

JunHyung chỉ ôm ngực, không ngớt kêu: “xấu xí, tim tôi không tốt, thế mà bạn còn ném vào đó, có phải bạn cố tình để tôi chết không?” Nói rồi cố làm ra vẻ rất đau.

YoSeob nghe JunHyung nói với vẻ nghiêm chỉnh như vậy, vội bước nhanh tới, ngồi xuống, đỡ anh đậy, lo lắng hỏi: “Vậy, bạn không sao chứ? Có cần gọi xe cứu thương không?” Vì lo lắng, cậu quên mất rằng, anh có thể chạy hết 8.000 mét mà mặt không biến sắc, thì làm sao có chuyện tim không tốt? Hơn nữa, cho dù tim không tốt thì cũng không thể có chuyện xảy ra vấn đề khi bị chai nước ném vào.

“Ôi, đau!” Đôi mày của anh nhíu chặt lại, tay túm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, nó mềm mại, mượt mà, cảm giác ấy khiến anh bất giác ôm chặt lấy ngực, “Đau quá thật mà!”

Cậu xoa ngực cho Anh với vẻ áy náy và dịu dàng, cuống quýt tới mức sắp phát khóc: “Junhyung, xin lỗi nhé, tôi không cố ý… Tôi gọi 115 nhé!” Nói rồi buông tay, tìm điện thoại di động trong túi.

JunHyung thấy cậu cuống lên thật, vội giữ lấy tay cậu, cười nhăn nhở: “Đánh lừa đấy, xấu xí ạ.” Nói rồi cười ha hả, “Bị một người thi được điểm 0 lừa đến nỗi suýt rơi nước mắt. Xấu xí, xem ra IQ của bạn còn thấp hơn cả tôi!”

YoSeob vốn lương thiện, luôn đối xử tốt với tất cả mọi người. Vì bất mãn với chuyện phải ngồi cùng bàn với anh, cậu mới nói ra mấy lời khe khắt, ai ngờ bị anh làm cho tổn thương như vậy, nên mới nổi giận, nhưng là người thuần khiết, ngây thơ, giận cũng nhanh mà hết giận cũng nhanh. Khóc và trút giận xong, cậu đã chấp nhận anh là bạn, có điều cảm thấy chướng mắt trước vẻ nhởn nhơ, phất phơ của anh, nên mới nghiêm túc giám sát cuộc chạy phạt của anh, nhưng khi thấy anh mệt vì phải chạy thật, cậu không đến Câu lạc bộ văn học nữa, đi được nửa đường, rẽ vào căng tin, mua chai nước khoáng rồi mang tới tận nơi cho anh. Ai ngờ, JunHyung đã lừa cậu, cậu nổi giận cầm chai nước khoáng bị JunHyung ném trên đất đập liên tiếp lên người anh, “Đồ khốn, dám lừa tôi à!”

JunHyung không đề phòng trước việc cậu giận dữ chẳng khác gì một con sư tử điên khùng, nhưng anh lại không thể ra tay đánh cậu, nên chỉ còn biết che khuôn mặt điển trai để tránh, miệng thì van xin: “Đồ ngốc, xin lỗi, tôi sai rồi, ôi, đừng đánh nữa… đừng đánh vào mặt tôi!”

YoSeob cũng mặc kệ, cứ đánh bừa vào người của JunHyung, cho tới khi thấy hả mới dừng và ném chai nước khoáng, giận dữ quay người bỏ đi!

Anh nhìn theo bóng giận dữ của cậu, khẽ nhoẻn cười đắc ý, nhặt chai nước khoáng dưới đất lên, dốc vào miệng, cổ họng khô khát được dòng nước tinh khiết làm cho dịu hẳn, và dễ chịu vô cùng.

Cậu nhóc trông ngốc nghếch, tuy cậu không lấy gì làm xinh, nhưng hình như cũng rất dễ chơi.

Giờ học ngày hôm sau, cậu không thèm nhìn anh lấy một cái, như thể anh là người vô hình vậy.

JunHyung thấy mặt  YoSeob sầm xì cứ như người lạ, mở miệng, nở nụ cười rạng rỡ nhất, chủ động chào: “Hi, đồ ngốc, chào buổi sáng!”

Cậu vẫn chẳng thèm nhìn liếc anh một cái.

Junhyung chưa bao giờ bị ai đổi xử như vậy, không khỏi thấy trạnh lòng: “Này, đồ ngốc, vẫn còn giận vì chuyện hôm qua à? Tôi không cố ý chọc bạn, tôi xin lỗi, được chưa?”

Mặc dù đã khiến cho một người cao ngạo như anh phải mở miệng xin lỗi, nhưng cậu  vẫn chẳng thèm để ý đến anh.

“Đồ ngốc này! Đừng giận nữa, nói với tôi câu gì đi, được không?” Junhyung tuôn một hồi như vậy với cậu, cậu vẫn không nói năng gì, dường như quyết tâm giải quyết vụ việc bằng biện pháp lạnh, điều này càng khiến cho cảm giác thất bại của anh tăng lên. *Yong thiếu gia này đã phải nịnh một đứa trông ngốc nghếch nhưng IQ cao  như cậu, thế mà cậu vẫn không thèm nể mặt* lòng tự trọng và sĩ diện của anh tổn thương rất lớn, thế là anh gục xuống bàn ngủ…

Cậu liếc sang, thấy anh gục xuống bàn, ngủ ngon lành, lòng bỗng coi thường. Gã này thi được điểm 0, thế mà chẳng chịu vươn lên, trong giờ học mà còn ngủ gật, đúng là hết thuốc chữa rồi!

YoSeob càng ghét, càng coi khinh người ấy thì cậu lại càng chủ động xa cách, cố coi như không nhìn thấy, không nhìn thấy càng đỡ chướng mắt, khỏi phải thấy buồn nôn và mất vui.

Liền một tuần, Junhyung đều nở nụ cười rạng rỡ nhất chào YoSeob, chủ động tỏ thiện chí. Nhưng, cậu vẫn cứ coi chàng điển trai ai gặp cũng yêu ấy như người vô hình, không thèm đếm xỉa gì đến.

Anh vốn là người tính tình không lấy gì làm tốt, suốt tuần đó đã phải thấp giọng hạ tiếng, lúc nào cũng phải cố cười thậm chí cảm thấy mình đang phả hạ mình, lấy lòng cậu! Nhưng cậu thì vẫn cứ không thèm để ý gì đến điều đó, đúng là không thể đùa và dễ chơi chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net