Chap 4.1 Sự Xuất Hiện Của Nữ Thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4: Sự Xuất Hiện Của Nữ Thần

Hai ngày sau, sau ngày nghỉ cuối tuần, kết quả thi đã có, tên của JunHyung xuất hiện trên bảng đỏ của trường, át cả YoSeob với thành tích nhiều hơn 1 điểm, vững vàng ở vị trí thứ ba toàn khồi và đứng đầu trong lớp.

Thầy chủ nhiệm cười cứ toét cả miệng, trong bụng nghĩ, thiên tài, đúng là thiên tài, chỉ cần muốn học thì tốc độ của thành tích còn nhanh hơn cả tên lửa Thần Châu.

Anh cười với vẻ ranh ma, một chân gác lên bàn, nhìn cậu nói với giọng khiêu khích: “Ngốc, thế nào? Anh trai đã thi đạt điểm cao hơn em rồi, sau này em sẽ phải chép bài cho anh và làm bài tập cho anh nữa. À, phải rồi, anh mà thích tán gái thì em còn phải viết thư tình cho anh nữa, cậu bé đại tài à!” JunHyung biết, cậu là chủ lực của Câu lạc bộ văn học của trường, trên tập sân của trường hầu như số nào cũng thấy tên cô xuất hiện.

Cậu bèn giằng lấy bài thi của anh, nhìn chăm chăm lên đó, tiếc rằng không thể tìm ra chỗ hở nào trên đó! Kết quả này thực sự khiến cậu rất khó chấp nhận.

Nghĩ mà xem, một kẻ biếng nhác cứ đến giờ học thì ngủ, hết giờ thì đánh nhau, tán gái, làm sao lại có thể thi vượt một học sinh ngoan trong giờ học thì chăm chú lắng nghe, hết giờ học thì chăm chỉ ôn bài?

Nhưng, thực tế đã như vậy, vậy thì sau này cậu có nên trong giờ học thì ngủ, hết giờ học thì chơi với trai, ngoài ra là học hút thuốc và đánh nhau không nhỉ?

Tất nhiên, YoSeob đã quên là chỉ số IQ của cậu từ 110 – 120, là một người thông minh hơn những người bình thường, còn JunHyung anh thì là người có chỉ số IQ là l40, được gọi là thiên tài, mà nhân tài và thiên tài thì luôn có khoảng cách…

“Các em, trật tự!” Thầy chủ nhiệm dẫn một học sinh nữ đầu cúi gằm xuống đi vào lớp học, giới thiệu: “Hãy chào mừng đi” lớp chúng ta lại có thêm một học sinh mới”.

Cậu dao đặt bài thi của JunHyung xuống, nhìn lên bục giảng theo giọng nói của thầy, thấy cô học sinh kia ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên vẻ bẽn lẽn, rồi tự giới thìệu bằng giọng rất ngọt ngào, mềm mại: “Xin chào các bạn, tên tôi là Goo Hara! Sau này mong mọi người quan tâm, giúp đỡ!”

Tiếng vỗ tay vang rền, cậu cũng vỗ tay theo một cách nồng nhiệt, bụng thầm nghĩ: “Bạn này thật là xinh, giọng cũng rất ngọt ngào!”

Hara mặc một chiếc váy dài có hình những bông hoa nhỏ, trông rất hiền thục, mái tóc đen, mượt xõa ngang vai, khuôn mặt trái xoan với các nét nhỏ nhắn ửng hồng vì bẽn lẽn, đôi mắt đen và rất trong cùng với đôi lông mày lá liễu cong cong, đôi mi dài, trông xinh đẹp chẳng khác gì một con búp bê Baby, còn làn da của cô thì trắng nõn, mịn màng, đôi môi mỏng như những cánh hồng hé nở, thoáng hiện một nụ cười nhã nhặn, trông ngây thơ, thuần khiết như một nữ thần xinh đẹp vừa bước ra từ bức tranh.

YoSeob ghé đầu lại, khẽ trao đổi với JunHyung: “Cậu ấy tên là Goo Hara đúng không? Vị trí hoa khôi của trường mình phen này sẽ thuộc về cậu ấy rồi!”

Anh không ngẩng đầu lên, chậm rãi kích cậu: “Đồ ngốc, mình cứ tưởng bạn chỉ biết đến học hành thôi, bạn biết tò mò từ bao gờ thế?”

“Xì!” Cậu giận dỗi, “Ngốc điểm 0, phản ứng của cậu rất lạ!”, tất cả học sinh nam trong lớp như những con ong ngửi thấy mùi hoa, mắt sáng bừng lên nhìn chăm chăm vào Hara, còn học sinh nữ thì chẳng khác gì cậu, đều nhìn cô với ánh mắt sững sờ, ngưỡng mộ. Chỉ riêng anh thì đến vẻ tò mò tối thiểu nhất cũng không có, hơn nữa lại còn tỏ thái độ coi chuyện đó không hề liên quan đến mình và có đôi chút khác thường.

“Mình có gì lạ?” JunHyung kéo kéo tay YoSeob, nói: “Mình cũng là hot boy của trường, sao không thấy bạn si mê mình nhỉ? Mình thì lại cảm thấy bạn mới không bình thường.”

“Mình thèm vào!” YoSeob tức giận gạt “móng vuốt” của JunHyung, rồi véo mạnh một cái vào mu bàn tay của anh, “Đồ dở hơi!”

JunHyung đau quá há cả miệng ra, nhưng vẫn không chịu thôi chọc tức cậu: “Đồ ngốc, cậu thi thấp điểm hơn mình thì cũng không được đối xử với mình như vậy, đồ hẹp hòi !”

Nếu cậu có giỏi thì lần nào cũng cố thi hơn điểm mình đi!” YoSeob bị chạm vào nỗi đau, bất giác nhảy dựng lên, trừng mắt lườm JunHyung.

JunHyung uể oải ném một cái nhìn khinh khỉnh về phía cậu, nói: “Mình sợ rằng, nếu lần nào cũng thi đạt điểm cao hơn cậu, cậu lại sẽ khóc nhè, thôi đi, có một lần thành công là được rồi. Đủ để tấn công lại cậu là tốt rồi! Mình rất dễ thỏa mãn mà!”

“C...ậ....u!” YoSeob bị JunHyung làm cho tức giận tới mức nghiến chặt răng, còn Goo Hara thì đung đưa thân hình mềm mại, xinh đẹp một cách tao nhã, đi về chỗ ngồi còn trống trước mặt YoSeob và JunHyung.

Vừa ngồi xuống, cô đã quay mặt lại, nở nụ cười rạng rỡ với cậu, nói với vẻ thân thiện: “Chào cậu, tớ là Goo Hara!”

Trong khoảnh khắc ấy, YoSeob nhìn vẻ rạng rỡ, xinh đẹp như nữ thần của Hara, thấy cô vô cùng xinh đẹp, tới mức mà cậu không biết dùng lời nào để miêu tả, thấy đầu óc mình tự nhiên trống rỗng, cậu nhếch môi một cách ngốc nghếch, cũng nở nụ cười thân thiện nhất: “Chào cậu, tớ là Yang YoSeob!

Hara khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía JunHyung, vén môi lên độ đẹp nhất, mỉm cười ngọt ngào, dịu dàng rồi mới quay lại nghe thầy chủ nhiệm giảng bài.

Tim của YoSeob cứ đập loạn xạ lên, cảm giác hưng phấn mãi không thôi, lần đầu tiên cậu mất tập trung trong giờ học. Điều mà cậu nghĩ tới nhiều nhất là, sao lại có cô gái xinh đẹp như vậy? Một cậu bé xấu xí như cậu làm sao mà có thể so sánh được! Quay sang nhìn anh, vẫn với kiểu không chút biểu cảm, vẫn ngủ ngon lành trong lúc thầy chủ nhiệm giảng bài.

Việc xuất hiện của Hara cũng gây chấn động toàn trường, có điều, tiếng tăm của cô là tiếng tăm tốt. Cái đẹp vốn làm cho người ta thích, mà lại là người đẹp không ra vẻ ta đây, rất hòa nhã, vì thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, Hara trở thành nữ thần hoàn mỹ trong lòng các nam sinh trong trường; một học sinh  biết múa, biết hát cũng trở thành học sinh yêu của các thầy cô. Vì vậy, các thầy cô không những để cho cô trở thành phát thanh viên chính của đài truyền thanh nhà trường, mà còn để cô trở thành đại sứ hình ảnh của nhà trường.

Hầu như mọi ánh hào quang đều bao bọc lấy Goo Hara.

Hàng ngày nhìn thấy hàng đống các bạn học nam săn đón, tặng quà, gửi thư tình cho cô, con vịt xấu xí YoSeob không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, ghen tỵ, nhất là việc cô coi cậu là bạn thân, hai người ở bên nhau càng lâu, thì tâm trạng như tàu lá xanh của cậu khó giữ được trạng thái bình thường.

Nhưng, điều khiến cậu cảm thấy được an ủi phần nào đó là việc thái độ của Ngốc điểm 0 JunHyung tỏ ra chẳng có gì thay đổi trước sự xuất hiện của Hara, vẫn cứ phất phơ, hời hợt như trước, ngoài việc tiếp tục có những hành vi của những thiếu niên có vấn đề, hút thuốc, đánh nhau, tán gái, giờ học thì ngủ…, thì niềm vui duy nhất sau giờ học là cãi nhau, đấu khẩu với cậu. Anh không hề vì vẻ đẹp khiến người khác phải sững sờ của Hara  mà tìm cách tán tỉnh cô, thậm chí còn có vẻ xa lánh, giữ một khoảng cách với Hara như khách qua đường.

“JunHyung, cho mượn cục tẩy được không?” Hara quay xuống bàn dưới, nở nụ cười xinh, ngọt ngào nói với anh.

JunHyung chẳng thèm nghĩ ngợi, vớ lấy cục tẩy của YoSeob đưa cho LHara, nói: “Không cần phải trả lại đâu!”

Hara tròn mắt, cắn môi, đón lấy cục tẩy, khẽ nói một câu: “Cảm ơn!” rồi quay đi.

Rồi trước ánh mát trợn trừng của YoSeob đang nhìn mình, anh không chút do dự đưa cục tẩy của mình cho cậu, nói: “Này, đền cho cậu!”

“Bạn ấy hỏi mượn tẩy của cậu, sao cậu lại lấy của mình?” YoSeob khẽ làu bàu với vẻ không vui, âm thanh chỉ đủ cho JunHyung nghe thấy.

Anh ngáp một cái: “Mượn đi mượn lại phiền phức. Cho luôn, mình với cậu dùng chung cũng tiện mà.” Nói xong nhướn đôi mày đẹp, cười hỉ hớm, bổ sung thêm một câu: “Dùng hết tôi lại mua!”

Cậu lườm anh một cái, tức giận cắn bút, vùi đầu vào làm bài tập.

Không phải là cậu tiếc một cái tẩy, mà là cậu cảm thấy, giữa Hara và JunHyung có gì đó hơi là lạ. Trong nửa tháng vừa qua, hành động giữa hai người ấy khiến người ta thấy khó hiểu. Là người nhạy cảm, cậu phân tích và thấy, dường như Hara đang thận trọng lấy lòng JunHyung, còn JunHyung thì lại tỏ ra không đón nhận điều đó.

Không lẽ, nữ thần hoàn mỹ Goo Hara cũng đã lại xao xuyến rồi? Đã nảy sinh tình yêu sét đánh, yêu thầm nhớ trộm anh? Cậu định tìm cách dò hỏi Hara, rằng có phải cô thích anh không, nhưng rồi nghĩ mình cũng yêu thầm cậu ấy nên không hỏi nữa.

Nói thật lòng, Hara và JunHyung thật sự là một đôi rất đẹp, chàng thì rất đàn ông và đẹp trai, còn nàng thì rất yêu kiều, đúng là một đôi hoa khôi của trường, rất xứng với bốn chữ Kim đồng ngọc nữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net