Chap 26 : Bắt cóc không thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....bỗng mặt đanh lại, gắn từng tiếng.
- Nhưng tôi sẽ không dễ dàng để cô làm gì thì làm đâu. Muốn thử thì cứ việc. Tôi sẽ chờ xem cô định làm gì với tôi. " >_< BB thế mới là Anh chứ "
Toàn bộ học sinh trong căng tin tròn mắt nhìn Vương Nguyên, rồi bàn tán rầm rộ. Na Na che miệng cười như con ma nữ, trừng mặt.
- Được. Kịch hay còn ở đằng sau. " con Bi này sẽ xem đắng kia làm gì BB nhà ta "
Rồi cô ta quay lưng, ngúng nguẩy bỏ đi.
- Na Na, cô nghĩ Vương Nguyên tôi vẫn là một đứa yếu đuối chắc. Hừ. Tôi sẽ dành một bất ngờ cho cô đó. Hơ...hơ... " chết đứng "
Vương Nguyên khẽ cười, đứng dậy đi về phía lớp để lại mấy trăm con mắt ngạc nhiên hướng về mình...
Và tiết học tiếp theo bắt đầu. Thế là một tin đồn về Vương Nguyên lại được lan truyền khắp trường. Các bạn trong lớp nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt ngạc nhiên, ngưỡng mộ và ghen ghét cũng có. Chợt Hoành Hoành khẽ thì thầm.
- Vương Nguyên à, sao hôm nay ông lại bỏ tôi ở lớp mà đi ăn trưa một mình chứ?
- Tôi xin lỗi. Tại tôi quên mất. Hì hì.
Vương Nguyên gãi gãi đầu, vẻ ăn năn vô cùng. Cứ tưởng Hoành Hoành dỗi luôn, ai ngờ, mắt Hoành Hoành sáng lên như đèn pha ô tô, chớp chớp làm Vương Nguyên nổi hết cả da gà. Vương Nguyên ấp úng, nói.
- ông sao vậy? Có chuyện gì à?
- Đừng có giấu nha. Tôi thấy mấy đứa trong lớp kháo nhau về ông nhiều lắm. Chúng nó nói ông bị na Na gây sự, kiếm chuyện nhưng mà chính cô ta lại gặp quả báo. Miệng lưỡi của ông ngày càng ghê đó.
- Xời, cứ tưởng chuyện gì. Cô công chúa cao quý Na Na ấy toàn lý sự cùn thôi. Nếu phải ông thì cũng chẳng nói lại được ấy chứ.
Hoành Hoành bật cười man rợ. Vương Nguyên nặn mãi mới được một nụ cười méo mó. Tất cả học sinh liếc mắt nhìn và nói: "Im lặng đi" Tất nhiên, Vương Nguyên nhanh chóng bịt miệng Hoành Hoành lại, mặc cho Hoành Hoành kêu la đi chăng nữa.
Tan học. Hoành Hoành chạy đến nhà Thiên Tỉ chẳng thèm nói câu nào với Vương Nguyên . Thiệt là, sao cậu lại có thể bỏ bạn vì trai thế nhỉ? Vương Nguyên vừa lầm bầm vừa thu dọn sách vở vào cặp. Giờ trong trường chẳng thấy bóng dáng một học sinh nào cả. Bỗng đằng sau gáy Vương Nguyên lành lạnh, chẳng hiểu vì sao. Vương Nguyên định quay lại. Bốp... Ai đó đánh vào gáy. Cơ thể Vương Nguyên từ từ đổ xuống, mắt nhắm dần lại không nhìn rõ người đánh mình. Trước mắt là một màu đen bao phủ.
Khi tỉnh dậy, Vương Nguyên ngơ ngác nhìn xung quanh. Lạ thật! Đây là nhà kho đựng dụng cụ thể dục mà. Sao Vương Nguyên lại ở đây? Chết tiệt, tay Vương Nguyên bị trói chặt còn miệng được bịt bởi băng dính. Là ai đã bắt Vương Nguyên vào đây? Cố gắng vùng vẫy, tìm cách trốn thoát. A? Có một mạnh thủy tinh vừa cứa phải tay Vương Nguyên. Nắm chặt lấy mảnh thủy tinh, ra sức cứa đứt dây thừng. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở, khoảng 5, 6 người đi vào. Vương Nguyên có chút giật mình, nhưng lấy lại được bình tĩnh, Vương Nguyên lại tiếp tục cắt dây thừng. Bỗng tiếng nói của một cô gái vang lên.
- Dám qua mặt tao hả?
Và cô ta vứt mảnh thủy tinh trong tay Vương Nguyên ra xa, cười man rợ.
- Mày tưởng có thể thoát dễ dàng như vậy hay sao?
Giọng nói này? Na Na ? Hừ. Không ngờ là cô ta lại dùng thủ đoạn này. Cô ta kéo băng dính trên miệng Vương Nguyên ra, khẽ cười.
- Bất ngờ không? Món quà này tao cố dành tặng mày đó.
- Công chúa Na Na , tôi cứ tưởng cô như thế nào. Hóa ra cũng là một kẻ hèn hạ.

Bốp... Hình như cô ta kích động quá thì phải. Giáng cho Vương Nguyên một cái tát đau điếng nhưng Vương Nguyên không khóc, vẫn giữ trên môi nụ cười nửa miệng. Cô ta quắc mắt, đe dọa.
- Mày hãy xin lỗi tao và tránh xa Tuấn Khải thì tao có thể tha thứ cho. Còn không thì... mày cũng biết hậu quả của nó đó.
- Hừ. Nếu tôi không đồng ý thì cô sẽ giết tôi chắc?
- Không. Tao sẽ hành hạ mày theo cách khác.
- Vậy thì để tôi xem cô định làm cái gì.
- Ý mày là mày không đồng ý với điều kiện tao đưa ra.
Vương Nguyên cười lạnh, nhìn thẳng vào mặt Na Na .
- Phụt. Cô nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi. Nếu muốn tôi đồng ý thì đợi mấy thiên niên kỉ nữa đi.
Bốp... Bốp... Hai cái tát được đặt trên mặt Vương Nguyên đau đớn. Cô ta đã đi quá xa rồi. Một vật lóe sáng trên tay Na Na . Dao? Chẳng lẽ cô ta định...?
- Ha ha ha... Đúng như mày nghĩ. Tao sẽ rạch trên khuôn mặt này những đường hoàn hảo. Mày nghĩ sao?
- Tốt nhất là mày hãy xin chị hai tha thứ đi. - Đám con gái hùa theo
- Đừng tưởng tôi sẽ sợ. Thử xem. Tôi sẽ trả gấp mười lần, công chúa à nhầm phải gọi là rắn độc chứ.
- Thôi được, Tao sẽ khiến mày đau đớn.
Con dao từ từ tiến thẳng về phía Vương Nguyên. Không, Vương Nguyên không muốn như thế. Nhưng Vương Nguyên đành phải chịu đựng. Không thể cô ta đắc ý được. Vương Nguyên vẫn thản nhiên, lạnh lùng nhìn cô ta, Ngược lại, trong lòng đang lo sợ khi mẹ biết chuyện này. Dù không có nhan sắc cũng chẳng sao nhưng Vương Nguyên không muốn mẹ phải bận tâm vì Vương Nguyên. Chỉ còn 1 cm nữa. Và lưỡi dao cắm vào mặt khiến Vương Nguyên đau buốt, nó cứ thế. Rầm... Cánh cửa đổ xuống mặt đất. Na Na hoảng hốt buông con dao xuống, run sợ. Tuấn Khải ? Sao hắn lại ở đây? Máu trên má cứ chảy dòng dòng. Nhìn hắn kìa, khuôn mặt thật đáng sợ, đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng, đôi môi khẽ nhếch lên. Bốp... Na Na ngã xuống, từ miệng chảy ra một chất lỏng màu đỏ. Năm người còn lại ngồi thụp xuống, van xin. Bụp... Tất cả đều bất tỉnh. Ánh mắt đau khổ của Tuấn Khải xoáy sâu vào tim Vương Nguyên. . Tại sao lại như thế? Nước mắt cứ lần lượt tuôn ra trên hai gò má. Bao nhiêu uất ức, sự sợ hãi bùng nổ không thể kìm nén thêm. Tuấn Khải ôm Vương Nguyên thật chặt, giọng nói gần như lạc đi.
- Xin lỗi em, xin lỗi. Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa đâu. ( Anh hùng cứu mỹ nhân à không mỹ nam =]]]] )
- Sao anh lại đối xử với em như thế? Anh chỉ trêu đùa cô ta thôi đúng không?
Na Na ngỡ ngàng, hét lớn. Đôi mắt của Tuấn Khải lóe sáng, nhưng chỉ trong chốc lát, sự lạnh lùng bao phủ. Hắn trừng mắt, gằn từng tiếng.
- Tôi cấm cô động vào người mà tôi yêu . Nếu không thì đừng mong sống sót. ( Wang bi : trời người yêu cơ ấy -_- / Khải : chuyện nhà người -_- cút ngay / wangbi : *chạy* )
Mơ hồ. Vương Nguyên gần như lịm đi trong vòng tay của Tuấn Khải. Khải bế Vương Nguyên ra khỏi cái nơi đáng sợ đó, bỏ lại sau lưng là sự tức giận của Na Na , và Vương Nguyên loáng thoáng nghe được câu cuối cô ta nói.
- Tuấn Khải , anh là của tôi. Tuyệt đối tôi sẽ không tha thứ cho cậu ta đâu, Vương Nguyên.
Cùng với ánh mắt chất chứa hận thù và tiếng cười man rợ.
Giờ, Vương Nguyên đang yên vị trên giường bệnh. Tên điên Tuấn Khải bị Vương Nguyên sai đi mua đồ ăn rồi. Má bên trái của Vương Nguyên đã được bác sĩ giỏi nhất băng bó. Đáng lẽ, Vương Nguyên từ chối nhưng hắn ép quá nên đành đồng ý cho qua chuyện. Mà công nhận, chẳng có một chút đau đớn gì khi băng cả. Nhưng mà oa oa oa... mặt Vương Nguyên bây giờ nhìn cứ làm sao ý, trông sờ sợ. Giống đầu gấu cực luôn. Còn một vấn đề đáng lo ngại. Vết thương này còn lâu nữa mới lành, thế thì tôi làm sao dám về nhà cơ chứ? Mẹ mà biết, chắc sẽ lo lắng, không khéo lại ảnh hưởng đến công việc thì chết, Vương Nguyên ngồi trầm ngâm suy nghĩ chẳng để ý có người bước vào. Thơm quá! Mùi cháo gà. Ở đâu? Ở đâu? Quay mặt lại, Vương Nguyên nhìn tháy cái bản mặt siêu siêu đáng ghét của tên điên Tuấn Khải . Cũng tại hắn mà Vương Nguyên mới trở thành thế này. Vương Nguyên muốn đạp cho hắn bẹp dí, now - ngay bây giờ. Nhưng nể tỉnh hắn mua cháo gà nên Vương Nguyên tạm tha chứ không giờ này hắn không còn ở đây rồi. Hơ... hơ... Ôi! Thức ăn yêu quí! Anh đến đây! Vương Nguyên nhảy xuống giường, giật phắt bát cháo trên hắn ăn lấy ăn để. Ngon quá! Kỉ lục. Vâng, chưa đầy 2 phút sau, bát cháo bóng loáng không còn gì bên trong. Vương Nguyên lấy giấy, lau miệng, tay còn lại xoa cái bụng no căng. Rầm... Suýt nữa, Vương Nguyên đâm đầu xuống đất. Tên điên kia cứ ngồi nhìn Vương Nguyên chằm chằm rồi tự dưng cười. Chẳng lẽ tại Vương Nguyên không cho để phần đồ ăn nên hắn tức quá hóa điên à? Cái điệu nhìn quái dị, Vương Nguyên buộc phải cất tiếng vàng oanh.
- Này, anh sao vậy?
Im lặng. Vương Nguyên huơ huơ tay nhưng hắn vẫn ngồi im như tượng. Đúng là đồ dở hơi. Và thế là Vương Nguyên đập cái bốp vào người hắn, hét.
- NÀYYYYYYYYYYYYYYYYYYYYY!
Hơ... hơ... Tự dưng hắn bật dậy, hốt hoảng, nói.
- Có chuyện gì vậy? Em thấy đau hả? Để tôi đi gọi bác sĩ.
Oh my god. Hắn nghĩ cái quái gì vậy? Định trù Vương Nguyên chết chắc? Haizzzzzzz.... Chẳng biết nên làm gì với hắn nữa? Vương Nguyên thở hắt ra, lấy hết sức, phóng loa.
- STOP!
Tên điên Tuấn Khải đứng im, quay lại như rô bốt. Nhìn hắn buồn cười quá đi mất, Vương Nguyên hắng giọng.
- Tôi không bị sao hết. Chẳng qua tại anh cứ nhìn tôi nên đành phải làm cách đó thôi!
- Vậy hả?
- Ừ. Mà anh đã ăn gì chưa?
- Em quan tâm hả?
- Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi. Đừng hiểu lầm.
- Ừ. Lúc nãy khi đi mua cháo cho em tôi đã ăn rồi.
Bỗng dưng, không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng còn một tiếng động. Đột nhiên, giọng hắn trầm xuống, sự đau khổ xuất hiện trên khuôn mặt hoàn hảo.
- Về chuyện hôm nay, tôi xin lỗi. Xin lỗi vì đã để em tổn thương. Tôi nhất định sẽ không để chuyện này xảy ra thêm một lần nào nữa.
Vương Nguyên nghe lầm chăng? Tim như lỡ một nhịp. Vương Nguyên xúc động vô cùng nhưng không bộc lộ ra ngoài, mỉm cười tinh nghịch.
- Lần này anh đã cứu tôi nên tôi tha cho đó. Chứ không thì đừng hòng nha. Và tất nhiên là không có lần sau rồi.
Hắn cũng bật cười, khẽ xoa đầu Vương Nguyên như con cún. Oa oa oa. Lợi dụng vừa thôi nha. Mặt Vương Nguyên nghiêm lại.
- Nhưng mà...
- Nhưng mà sao?
- Với một điều kiện.
- Được. Nếu em muốn thì 100 điều kiện cũng được.
- Anh phải cho tôi ở nhờ, OK?
Hắn tròn mắt nhìn Vương Nguyên, mặt đần như phỗng, rồi hét lên.
- HẢAAAAAAAAAAAAAAAAA? Em... nói... gì... vậy?
- Cho. tôi. ở. nhờ. nha.
- Sặc. Sao tự dưng em lại đưa ra cái điều kiện quái dị vậy hả?
Vương Nguyên gãi gãi đầu, cười xòa.
- Cũng không có gì. Tại tôi sợ mẹ biết sẽ lo lắng. Lúc đầu, tôi định đến nhà Hoành Hoành cơ nhưng lại sợ cậu ta mách lẻo với mẹ. Nên sự lựa chọn cuối cùng là đến nhà anh thôi. Hơn một tuần. Thế nào? Anh có đồng ý không để tôi còn biết lối tìm người khác?
- Thôi được.
- Yeah!
Vương Nguyên nhảy cẫng lên mặc cho hắn nhắc là nguy hiểm. Thế là chẳng phải lo lắng nữa rồi. Nhưng mà... Haizzz. Vương Nguyên thấy sờ sợ. Số phận nó vậy rồi. Chấp nhận đi, Vương Nguyên!
Theo như kế hoạch, Vương Nguyên đã gọi điện nói dối mẹ là phải học ở nhà bạn mấy ngày nên không về được. Mẹ Vương Nguyên đã tin và chấp nhận. Tuấn Khải thì sai người đến lấy đồ đạc mang đến nhà hắn. Hoàn thành! Mọi thứ không nằm ngoài dự tính. Mẹ Vương Nguyên không có một sự nghi ngờ nào! Mai Vương Nguyên sẽ được xuất viện. Vui quá! Không bị giam cầm bởi nơi này nữa rồi. Tranh thủ thời gian, Vương Nguyên đi dạo lòng vòng khu vườn sau bệnh viện. Một đám trẻ khoảng 6, 7 tuổi tung tăng chạy nhảy. Và Vương Nguyên cũng gia nhập vào cũng chơi với bọn trẻ. Chúng đáng yêu lắm! Cuối cùng, mệt, mấy anh em ngồi xuống thở dốc. Dường như thời ấu thơ của Vương Nguyên sống lại trong một khoảnh khắc. Bỗng chú nhóc tên Jun kéo tay Vương Nguyên, cười, hỏi.
- Anh , anh đã có người yêu chưa ạ?
- Chưa. Nhưng sao em lại hỏi vậy?
- Thế thì tốt. Từ nay, anh là của em nga~.
HẢ? Nhóc Jun nói gì vậy nhỉ? Hơ... hơ... Chắc Vương Nguyên nghe nhầm.
- Em đùa hả, Jun?
- Dạ, không. Em chấm anh rồi.
- Jun, em nói gì lạ vậy?
- Hì. Em quyết định rồi đó. Anh không thay đổi được đâu nha. Với lại khuôn mặt anh sắp lành đúng không? Em nhất định sẽ đến thăm anh . Mà nhà anh ở XXYY đúng không? Vậy nha. Em đi đây.
Đó là địa chỉ nhà hắn mà sao nhóc Jun lại biết cơ chứ? Vương Nguyên đang định nói thì chẳng thấy bóng dáng nhóc Jun đâu. Chỉ còn lại 4 đứa trẻ bên cạnh. Vương Nguyên chẳng thể hiểu nổi.
Ngày hôm sau.
Yeah! Vương Nguyên sắp xuất viện, không phải ở nơi ngột ngạt này nữa. Oa oa oa. Giớ mới nhớ, Vương Nguyên không thể về ngôi nhà thân yêu được mà phải ở nhờ nhà tên đáng ghét Tuấn Khải. Mà nhắc đến hắn Vương Nguyên lại bực mình. Mới sáng sớm, hắn đã đến khua múa không cho ai ngủ, hớn ha hớn hở như trẻ con mới được cho kẹo đã thế lại còn cười - một nụ cười cực cực ki quái đản làm Vương Nguyên rợn tóc gáy, da gà thay nhau nổi lên. Lúc đó, tôi đã nghĩ về nhà hắn ở nhờ có phải là quyết định đúng hay không? Vương Nguyên sợ có ngày sẽ phát điên khi ở ngôi nhà đó. Nhưng đâu còn cách nào khác, vì thế Vương Nguyên đành hy sinh mà thôi. Vì đồ đạc không nhiều nên đúng mười lăm phút sau, Vương Nguyên chào tạm biệt lũ trẻ rồi lên xe. Bánh xe từ từ lăn, phóng đi. Vương Nguyên mở cửa kính, hít thở không khí trong lành của thiên nhiên, của đất trời. Bầu trời cao rộng. trong xanh, không một gợn sóng. Gió thổi, vờn tóc Vương Nguyên một cách thích thú. Dù gì cũng đã cuối thu chuẩn bị sang đông, những chiếc lá vàng úa trên cây lần lượt rơi, vương trên người Vương Nguyên. Tia nắng ban mai tinh nghịch nhảy nhót trên khuôn mặt hồng hồng. Phải chăng thiên nhiên đang mừng Vương Nguyên an toàn trở về? Vương Nguyên mỉm cười, quay đầu lại phía sau. Tên đáng ghét kia đang cười, có một vầng hào quang tỏa sáng. Dường như hắn là một vị thiên sứ giáng xuống trần gian mang lại niềm vui, hạnh phúc cho mọi người. Vương Nguyên ngẩn người, mắt không dời cứ nhìn hắn như thế. Tim như lỡ một nhịp, mặt dần dần đỏ, Vương Nguyên hắng giọng.
~~~~~~~~~~~
Bê lô các bạn =]]]
Cảm ơn bạn có nick Fb Trang Nguyễn đã nt vs mình và bình luận truyện mà edit lại và nói những lỗi sai mà mình mặc phải nha *=]]]* Nếu chap hôm nay mình xin tặng bạn 🎉🎉🎉
Nếu các bạn có muốn BL về truyện hay chỉ ra chỗ mà mình có sai xót mong các bạn BL ở phía dưới hoặc có nt trên FB cho mình mình xem trả tất cả các Tin nhắn mà các bạn gửi cho mình :))) FB của mình có để trên trang cá nhân Wattpad nhé .
Cảm ơn các ủng hộ chuyện 😚😚😚


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC