Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Vương Nguyên, Vương Nguyên"

Tiếng Lưu Chí Hoành vang bên tai khiến cậu quay về thực tại .

" A ; Sao lại đứng ngơ ngác ở đây?"

Cậu từ từ quay lại , mắt vẫn còn ươn ướt , mặt xịu xuống như bánh bao thiu . Khẽ thở dài rồi ít một hơi thật sâu

" Tuấn Khải..."

Lưu Chí Hoành khóac vai Vương Nguyên đi xuống căng tin , miệng vẫn tiếp tục chửi rủa Vương Tuấn Khải

"Sao? Cái thể loại nhà giàu đẹp trai ngạo mạn ấy , tớ khuyên cậu đừng nên cố gắng làm gì cho mệt . Đầu óc như nó , đến cuối cùng cũng không thể hiểu được tâm tình cậu đâu"

Cậu chỉ muốn rủ hắn cùng đi ăn cơm , chỉ thế thôi vậy mà hắn nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ và sỉ nhục cậu bằng một câu:

" Tôi Không muốn ăn với rác rưởi!"

Dù sao bị sỉ nhục bằng câu thế này thì quá nhẹ nhàng so với trước đây rồi

********

Đi bộ trên con đường đầy lá vàng, cậu chậm rãi lấy chân nghịch mấy cái lá dưới chân . Tâm trạng vẫn ủ rũ như thế nhưng nếu về đến nhà không phải thấy những cảnh nhức lòng ở trường thì xem ra là đỡ hơn một chút

Bước càng gần về nhà , Vương Nguyên ngước lên để nhìn . Nụ cười đang duy trì trên môi nãy giờ bỗng nhiên vụt tắt

Vương Tuấn Khải và Lưu Nhã Nhi đang hôn nhau ngay trước cửa nhà ..........

Hôn rất sâu

Như chợt cảm thấy có thứ gì đang nhìn chằm chằm mình , hắn vội buông Lưu nhã Nhi ra ánh mắt băng lãnh chiếu thẳng vào cậu

Cậu khẽ dài cúi đầu thở dài bước vào nhà

Mệt mỏi lên đến phòng , cậu quăng cặp sách sang một bên . Không khóc nhưng lòng cảm thấy khó chịu .

Lúc nào Vương Tuấn Khải cũng thân mật với Nhã Nhi

Thì cũng đúng , trai tài yêu gái sắc . Nhã nhi đẹp nhất trong trường mà . Đôi khi cậu cũng vừa buồn cười vừa tự hỏi mình "tại sao lại yêu Vương Tuấn Khải chứ" nhưng không tìm được câu trả lời , cứ là đơn phương đi hẳn sẽ tốt hơn

Vương Nguyên lén lại cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy hai người bọn họ đâu nữa , chẳng lẽ......Vương Tuấn Khải đã vào nhà rồi?

" Đang săm soi cái gì sao?"

Cậu giật mình , quay lại đã thấy Vương Tuấn Khải đằng sau . Khuôn mặt xám xịt đến đáng sợ

"Không không em....chỉ là"

"Đang thử coi tôi và bạn gái tôi đang làm gì đúng không?"

Cậu lắp bắp , run run nhìn hắn đang trừng mắt lên

"Không ....Em.....không có"

"Cậu nghĩ cậu là ai trong cái nhà này ? Đừng xỏ mũi vào bất cứ chuyện gì cả , cậu không có quyền. Muốn chiếm đoạt tài sản trong nhà này giờ lại còn muốn quản lý chính tôi ? Quá tham vọng rồi"

Vương Nguyên đành im lặng không nói gì cả , có nói nữa thì Vương Tuấn Khải cũng không tin chính lòng cậu . Ơn nhà này cậu còn chưa trả hết , lấy nguyên do gì để chiếm đoạt tài sản

Mà chuyện này cậu cũng nghe quen rồi . Bất cứ lúc nào tức giận, hắn sẽ đem cậu ra sỉ nhục , dằn vặt

Cứ coi như là mình sai vậy !

********

Hôm nay cả bác trai và bác gái đều đi công tác . Cậu chán nản ngồi nhìn thức ăn đã nguội ngẫm lòng mình cũng lạnh hẳn rồi . Cả căn nhà rộng lớn nếu không có hai bác thì vẫn vậy . Vương Tuấn Khải đã đi chơi với bạn , chắc sáng mai mới về đến nhà
Vương Nguyên đành bật ti vi lên coi cho đỡ cảm giác sợ hãi , vừa co ro trên ghế sopha dài rộng

Xem xong phim cậu ngước lên nhìn đồng hồ cũng đã hơn 11h , đi ngủ thì phải đóng cửa mà nếu Vương Tuấn Khải về thấy khoá cửa kiểu gì cũng kiếm cớ chửi bới

"Đành ngồi chờ vậy"

Nửa đêm nghe thấy tiếng động ngoài cửa , cậu choàng tỉnh . Vội chạy ra thật nhanh

Vương Tuấn Khải đang say khướt dựa toàn bộ người vào cửa , tay vẫn không ngừng đập mạnh vào cánh cổng sắt nặng trịch

" Mở cửa!"

" Mau mở cửa!"

Vương Nguyên vừa chạy vừa nói vọng ra

"Ra liền đây!"

Cửa vừa mở hắn đã đổ ập lên người cậu , khó nhọc lắm cậu mới lết nổi vào nhà đặt hắn xuống ghế sô pha gần đó

Nhanh chóng tìm một cái chậu cho Vương Tuấn Khải nôn , cậu vừa lấy khăn lau mặt vệ sinh cho hắn , động tác vừa chậm rãi lại nhẹ nhàng

Hắn luôn miệng : " Nhã Nhi à? Nhã nhi..." làm cậu rất khó chịu

Quậy được một lúc , hắn mới nằm yên say ngủ . Bộ dạng rất chi là yên bình , chẳng đáng sợ như hồi chiều . Cậu cứ ngồi đó ngắm hắn , khẽ mỉm cười

- Giá như đêm này dài thêm một chút

- Em sẽ luôn tự do lặng nhìn anh

- Không phải giấu giếm nữa

- Em vẫn sẽ dõi theo anh lặng thầm vậy

- Dù em không thể yêu anh

- Dù không thể chạm vào anh

- Nhưng em vẫn yêu anh như số phận đã an bài

Ôm cái chăn mỏng xuống đắp lên người cho hắn , Vương Nguyên muốn hôn lên vầng trán cao kia . Vừa cúi xuống thì mắt hắn đột nhiên mở ra

" Cậu làm cái quái gì vậy?" Vương Tuấn Khải tức giận vùng dậy , ném cái chăn trên người mình vào người cậu

"Em ....em sợ anh bị lạnh"

" Không phải đang định hôn tôi sao?"

" Không ...không ạ"

Hắn lấy tay nâng cằm cậu lên niết mạnh

"Còn chối ! Tôi là trai thẳng , chứ không phải cái ngữ nam không ra nam , nữ không ra nữ như cậu. Ghê tởm! " (*cầm dép* này tên kia! Vừa vừa phai phải thôi nhá!!! )

Hắn lạnh lùng quay ngắt lên phòng

Trước khi đi còn lạnh lùng cảnh báo một câu:

" Từ bây giờ về sau , đừng bao giờ đụng đến người tôi!"

Vương Nguyên ngồi bệt xuống sàn , mắt rưng rưng:

" Là anh vẫn chưa hiểu lòng em"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net