Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên uể oải đẩy cửa vào tiệm tạp hóa nhỏ, cậu phải mua thêm nước hoa quả. Cậu cẩn thận lựa từng chút một, cầm lên xem xét nguyên liệu và hạn sử dụng. Lựa được vài lốc, cậu đặt lên bàn tính tiền, bỗng điện thoại reo lên làm cậu giật mình.

“Alo tớ đây”.

“Cậu khỏe hẳn chưa? Tớ lo cho cậu quá”. – Đầu dây bên kia là Chí Hoành , cậu ấy là vậy, luôn luôn quan tâm Vương Nguyên như người anh em ruột.

“Tớ khỏe rồi, cảm ơn cậu”. –  Cậu cười, ít ra thì vẫn có Chí Hoành là quan tâm tới cậu.

“Tớ chép bài cho cậu xong rồi, mai tớ mang cho nhé. Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe, có gì thì cứ nói với tớ, nhé?”.

“Của em này”. – Chị nhân viên gọi cậu, cậu luýnh quýnh nói gì đó với Lưu Chí Hoành rồi vội đút điện thoại vào quần, lôi trong túi ra chiếc ví và trả tiền cho chị nhân viên.

Trước khi ra khỏi cửa hàng, cậu còn nghe chị nhân viên nói gì đó với cậu, hình như là khen cậu dễ thương.

Cậu thở dài, cái lạnh của thời tiết làm cậu lạnh buốt, nhưng cái lạnh của thời tiết không lạnh lẽo bằng cái lạnh của đời người…

Trên con đường vắng tanh chỉ thoáng nhẹ tiếng xì xào của hàng cây già cỗi, Vương Nguyên thả mình giữa không trung để quên đi tất cả…

Bụp…Bụp…Bụp

Đó là thứ âm thanh đáng ghét phá vỡ không gian yên bình mà Vương Nguyên đang hưởng thụ. Cậu lắng tai nghe, hình như là có ai đó đang đánh nhau. Toan định bước về nhà, nhưng bản tính cậu không thể, cậu không cho phép, Vương Nguyên cúi xuống mặt nhánh cây nhỏ dưới đất lên, từ từ đi vào con hẻm.

“Mày điên hả? Đây là địa bàn của tụi tao, mày vào đây làm gì?”. – Giọng một người đàn ông vang lên khàn đặc.

“Chúng mày ………..biết tao là ai không hả ? ”-  Bây giờ là giọng của một thanh niên, cậu ta đang say rượu.

Giọng nói vừa dứt, tim Vương Nguyên lại nhói lên, giọng nói này đã khắc sâu vào tâm trí của cậu…không thể là Vương Tuấn Khải…

Cậu chạy vào, cảnh tượng trước mắt làm cậu hãi hùng, Vương Tuấn Khải đang tựa người vào tường, máu me bê bết, bên cạnh hình như là mảnh vỡ của chai rượu đã bị ai đó đập nát, xung quanh là gần chục người đàn ông cao to râu ria bặm trợn.

“Vương Tuấn Khải! ”. – Cậu buông túi đồ xuống, chạy tới bên cạnh người con trai kia.

“Ê thằng nhãi? Mày là ai?” – Một người đàn ông cao to hất mặt nói với cậu.

Cậu không quan tâm bọn hắn định làm gì. Cậu đưa tay lên khuôn mặt của Vương Tuấn Khải lau máu cho hắn, miệng lắp bắp như sắp khóc.

“Anh sao thế này? Sao lại ra nông nỗi này?”.

“Hức…Là mày hả? Ahahaha, mày đến đây làm gì hả thằng gay…”. – Vương Tuấn Khải đẩy nhẹ cậu ra, phá lên cười như một kẻ điên.

“Thằng nhãi, tránh ra, bọn tao đang xử lí nó”. – Người đàn ông kia trợn mắt ra hiệu cho cậu.

“Anh ấy có tội gì? Tại sao các người lại đánh anh ấy?”.

“Thằng điên này uống rượu say rồi vào địa bàn của bọn tao đập phá”

“Các người đừng đánh anh ấy nữa, anh ấy say nên không biết gì đâu”.

“Tha cho nó cũng được, nhưng…mày chịu đòn thay nó nhé?” – Đám côn đồ thích thú nhìn cậu như một món đồ chơi yêu thích.

Vương Nguyên bặm môi, rồi lại nhìn qua Vương Tuấn Khải , hắn ta đang say khướt, nếu bị đánh ắt hẳn không hay. Mà cậu lại không có võ, làm sao đánh lại gần chục tên cao to này? Cậu đứng dậy, mặt đối mặt với tên cao to.

“Tôi có thể bồi thường”

“Một là thằng điên đó bị đánh, hai là mày, mày chọn đi”. – Gã đó hét vào mặt cậu.

Vương Nguyên quay lại nhìn Vương Tuấn Khải, khẽ thở dài, chưa đầy 5 giây suy nghĩ, cậu bước lại phía hắn, nhẹ đỡ hắn dậy.

“Anh về đi, về cẩn thận”.

Vương Tuấn Khải lật đật đứng dậy, chưa kịp đứng cho vững hắn đã vội đẩy Vương Nguyên ra, quát lớn:

“Đừng đụng vào tôi đồ ghê tởm!”.

Đám cao to ở đằng sau cười lớn, chúng nói rằng cậu đã sai lầm vì hi sinh cho một thằng không coi cậu ra gì.

Vương Tuấn Khải loạng choạng dựa vào bờ tường men ra, miệng lẩm bẩm:

“Lão già……Mau trả xe cho tôi…Mau trả xe cho tôi”.

Nhìn Vương Tuấn Khải đã khuất khỏi con hẻm, Vương Nguyên lại thở dài, cậu quay lại phía mấy gã cao to, nhắm mắt lại chuẩn bị chịu trận.

“Haha, lâu nay ngứa tay ngứa chân lắm rồi. Anh em, đánh!”

****

Vương Tuấn Khải ngồi dậy, lắc nhẹ đầu, đầu hắn đang đau như búa bổ. Chuyện gì đã xảy ra với hắn?

Hắn chỉ nhớ hôm qua ba hắn đã tịch thu chìa khóa con xe Chevorlert của hắn vì điểm kiểm tra thấp. Sau đó vì quá tức giận nên hắn đã vào bar uống rượu, sau nữa thì hắn chẳng nhớ gì? Hắn cũng chẳng biết làm cách nào mà hắn lại đang yên vị trên chiếc giường của hắn.

Hắn đưa tay lên vuốt sống mũi, rồi như phát hiện ra có người đang trong phòng của mình, hắn quay đầu qua nhìn, ánh mắt bỗng chốc dịu lại khi thấy đó là Lưu Nhã Nhi, Nhã Nhi đang ngủ trên chiếc ghế trong phòng hắn.

Hắn toan định nằm xuống ngủ tiếp, nhưng chợt lại thấy gì đó trên bàn học. Khoan đã…hình như là chìa khóa xe.

Hắn bật dậy lao ngay tới chỗ bàn học, đầu lại đâu như búa bổ, nhắm mắt lại lắc lắc nhẹ đầu, hắn mở ra, đồng tử như giãn ra hết cỡ vì chiếc chìa khóa xe thật sự đang ở trên bàn của hắn, bên dưới còn có một bức thư.

Cậu chủ, ông chủ đã đồng ý trả chìa khóa xe lại cho cậu, cậu hãy cố gắng hơn trong thời gian tới nhé.

                                        Quản gia.

“Xem ra lão già cũng biết điều” – Hắn cười khấy, vứt bức thư vào thùng rác, cậu đi vào nhà tắm, miệng huýt sáo.

********

Vương Nguyên đau đớn ngồi dậy? Cậu đã ngất đi bao lâu rồi? Sao chẳng có ai phát hiện và đưa cậu vào bệnh viện? Xung quanh cậu chỉ toàn là mùi tanh của máu…

Cậu cảm nhận từng cơn đau như xé tan con người cậu, đêm qua cậu đã bị bọn chúng đánh cho tới ngất…

Cậu thở phào, gượng dậy, cậu muốn tới bệnh viện.

“Vương Tuấn Khải…” – Cậu vô thức thốt lên, nước mắt bỗng nhiên lại chảy dài…

“Là em ngốc…”

Ừ…là Vương Nguyên ngốc…ngốc nên mới lao đầu vào Vương Tuấn Khải mặc cho hắn ta luôn ruồng bỏ và khinh miệt cậu…

Ngốc nên mới luôn nghĩ điều tốt cho Vương Tuấn Khải mà chẳng lo gì cho bản thân cậu…kể cả khi bị đánh tới bầm dập…

Ngốc nên mới yêu thương hắn vô điều kiện…để hắn hạnh phúc bên người hắn yêu thương…

Ngốc nên…

“Một người còn yêu nên vẫn nhớ

Một người thì vô tâm hững hờ…”

Tại sao anh luôn như vậy ?

Dù anh chẳng thể hạnh phúc hơn “

Vương Nguyên cảm nhận mình như một tấm lá chắn , Vương Tuấn Khải là chiến sĩ đằng sau tấm lá chắn đó  . Dù có chuyện gì  trên mặt trận thì tấm lá chắn đó vẫn phải chịu thay cho người chiến sĩ đó .

Khi hết chiến tranh , người chiến sĩ đó sẽ vứt bỏ tấm lá chắn đã nát vào một xó xỉnh  , trở về với yêu thương  của mình ở nhà

Nói cách khác thân phận Vương Nguyên cũng có khác chi cây bồ công anh , tan vào trong gió rồi biến mất mãi mãi

Lưu Nhã Nhi được Vương Tuấn Khải yêu thương , được đưa ra ánh sáng còn cậu bị đem nhấn chìm trong đêm tối

“Là vì tôi cô đơn giữa đường phố thân thuộc

Là vì tôi hôm nay cô đơn giữa đời trôi"
( đọan này nghe quen quen nha )

****

Lết về đến nhà, Vương Nguyên mệt mỏi tắm rửa một chút , tự bôi thuốc cho mình rồi lên giường nằm  . Đang muốn thiếp đi thì bên ngoài trời đổ cơn mưa to , chợt nhớ tới quần áo còn ở trên sân thượng . Cậu một lần nữa cố gắng đi lên đó rút quần áo xuống

Lưng đã đau và nhức lắm  , muốn nằm xuống nhưng cũng gượng gấp hết sô quần áo đó . Đến chiếc áo sơ mi trắng của Vương Tuấn Khải , bống nhiên cậu đem nó treo lên giá . Từ đằng sau  cậu tiến đến , ôm chiếc áo vào lòng

Phải rồi ! Vương Nguyên tưởng tượng đang được ôm Vương Tuấn Khải từ sau lưng . Tuy chỉ là một chiếc áo nhưng cảm giác ấm áp vô cùng , mùi nước hoa trên áo còn phảng phất trên mũi cậu

” Mệt mỏi lắm rồi , anh à “

“ Chỉ im lặng thế này thôi “

” Em có được quyền  ôm anh như thế này  không ?”

Nước mắt nhẹ lăn trên má , còn rơi xuống chỗ rách nơi khoé miệng đến đau rát .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net