Chap 19: Không ai quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Liễu khẽ thở dài, "Vào đi, nói rõ ràng cũng tốt."

Nói gì bây giờ? Kỳ thực quan hệ giữa họ vốn đơn giản chỉ là một cuộc giao dịch, chẳng có gì hay để nói.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Vương Nguyên vẫn nghe lời đi vào. Hai tay siết chặt quai túi sách.

Bước vào phòng khách, cảm thấy có hai tầm mắt đang nhìn về phía mình chăm chăm, nhưng cảm xúc thì hoàn toàn khác nhau.

Vì sao anh phải lôi kéo cậu vào vòng xoáy tình cảm giữa bọn họ? Cậu bất quá chỉ là một người ngoài cuộc vô tội mà thôi!

"Tiểu bánh trôi, tới đây!" Vương Tuấn Khải lười biếng ngồi tựa ghế sô pha vẫy tay bảo cậu đến. (Fic này Khải sẽ gọi Nguyên là Tiểu Bánh Trôi hay Tiểu Yêu Tinh nha~ tùy theo tâm trạng~)

Vương Nguyên không đi qua mà chỉ ngước mắt nhìn Thiên Thiên. Mặc dù đã từng nhìn thấy cô ấy qua ti vi, nhưng nhìn tới từ khoảng cách gần như thế này, Vương Nguyên vẫn ngỡ ngàng bởi sự xinh đẹp hoàn hảo của cô. ( xinh đẹp nhờ dao kéo chứ có phải thuần khiết như con đâu mà tự ti)

Khó trách, Vương Tuấn Khải lại nhớ nhung cô ấy nhiều năm như thế.

Sợ rằng, hiếm có đàn ông nào có thể cưỡng lại được sức quyến rũ của cô. Cho dù là em gái ruột bạch Miểu Miểu của cô đứng ở bên cạnh, e là cũng phải không chịu nổi mà cảm thấy tự ti mặc cảm.

"Cậu chính là Vương Nguyên mà Miểu Miểu hay nhắc tới? Dung mạo cậu đáng yêu như thế, thảo nào Tiểu Khải lại thích cậu đến vậy." Bạch Thiên Thiên dường như không có vẻ gì là tức giận, ngược lại giọng nói còn rất u uẩn mang theo sự thương cảm. (giả tạo-. ta khinh-_-)


Phản ứng đó khiến Vương Nguyên sửng sốt không biết nên đáp lại như thế nào.

Hiển nhiên, sự hào phóng của cậu càng chọc giận Vương Tuấn Khải.

Sắc mặt anh như đưa đám, cao giọng nói, "Vương Nguyên, tôi bảo em tới đây!"

Vương Nguyên để túi xách xuống, nghe lời đi tới. Vừa đến gần, cổ tay đã bị anh dùng sức giằng lấy.

"Vương tiên sinh...." Cậu theo bản năng vùng ra, lại bị Vương Tuấn Khải dùng thêm sức khống chế được.

Một giây kế tiếp, anh đột nhiên dùng tay nâng mặt cậu lên. Cậu trố mắt ngạc nhiên nhìn Vương Tuấn Khải cứ như vậy mà hôn cậu như điên dại.

Anh mạnh mẽ chiếm đoạt....

Đôi môi lạnh lẽo không có một tí độ ấm nào, động tác cứng ngắc càng chứng tỏ không có chút tình cảm gì ở đây....

Người đàn ông này, có lẽ cũng chỉ đang diễn trò....

Ý thức được điều đó, nỗi chua xót không tên vỡ òa lan tràn khắp đáy lòng rồi xông lên xoang mũi Vương Nguyên. Nước mắt suýt nữa đã không kiềm được tràn khỏi bờ mi.

Cậu muốn đẩy anh ra, nhưng năm mươi vạn kia khiến cậu không có tư cách để làm vậy. Hơn nữa....Nếu làm vậy có thể giúp anh có được hạnh phúc mà anh mong muốn, vậy thì.... Cậu nguyện ý trở thành đá lót chân trên con đường ái tính của anh....

"Dì Liễu, còn phòng trống không? Có thể thu dọn giúp tôi một phòng không? Sau này tôi sẽ ở lại đây luôn." Bạch Thiên Thiên thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn tới hai người đang ôm hôn nhau trên ghế sô pha, ngược lại giống như người không liên quan quay sang hỏi dì Liễu.

Dì Liễu cũng không biết phải làm sao, đứng sững sờ tại chỗ.

Bạch Thiên Thiên cười nói, "Dì yên tâm, Tuấn Khải sẽ không đuổi tôi đi đâu. Mà cho dù anh ấy có muốn đuổi tôi đi, tôi cũng sẽ bám lấy anh ấy không tha. Quản gia, có thể giúp tôi mang hành lý lên không? Cám ơn nhiều!" (mặt dày)

....

Vương Nguyên rõ ràng cảm nhận được nụ hôn của anh mỗi lúc càng mất đi độ ấm, tựa như lưỡi dao lạnh lẽo cắm phập vào đáy lòng cậu.

Cuối cùng không thể chịu được nữa, cậu dùng tay đẩy anh ra rồi đứng dậy.

Bao nhiêu nước mắt uất ức đều ngưng tụ ở hốc mắt, nhưng cậu đã cố nén không để chúng rơi xuống.

Lúc này Bạch Thiên Thiên mới quay đầu lại nhìn cả hai cười, tầm mắt cuối cùng chuyển qua sắc mặt như mây mù của Vương Tuấn Khải, thú vị nói: "Tuấn Khải, diễn xuất của anh thật còn kém quá, có cần em chỉ cho anh biết thế nào là kỹ thuật hôn môi không? Em là diễn viên có tầm cỡ quốc tế, bảo đảm sẽ truyền thụ kinh nghiệm cho anh." (qa thân bao nhiêu là thằng thì mới đẳng cấp-.con gái mà k biết xấu hổ)

Sắc mặt Vương Tuấn Khải tưởng như có thể ngưng kết thành băng, bầu không khí ở phòng khách cũng rơi vào tình thế căng thẳng nhất thời làm cho người ta muốn nghẹt thở.

Bạch Thiên Thiên vẫn cứ cứ hồn nhiên coi như không biết gì, thướt tha đi tới, hai tay áp lên gò má Vương Tuấn Khải, ngón tay cái đẹp mắt không nhanh không chậm lau qua lau lại trên môi anh, dường như muốn lau đi dư vị của Vương  Nguyên để lại trên môi anh.

Rồi sau đó....

Dưới cái nhìn nặng nề của anh, Bạch Thiên Thiên cúi đầu ngậm lấy bờ môi Vương Tuấn Khải.

Toàn thân anh cứng đờ, còn Vương Nguyên thì mặt mũi trắng bệch quay mặt sang hướng khác.

Nhưng không ngờ, cũng ngay lúc đó....

"Bạch Thiên Thiên, quậy đủ chưa?" Vương Tuấn Khải đẩy mạnh Bạch Thiên Thiên ra. Bạch Thiên Thiên ngỡ ngàng lùi lại một bước, thần thái vẫn rất thướt tha dịu dàng nhưng không thể che giấu được tia hốt hoảng nơi đáy mắt.

Tuấn Khải, không ngờ anh ấy lại cự tuyệt mình! Quả thật cậu không thể nào tin được!

....

Vương Nguyên thấy mình có ở lại thêm nữa cũng chỉ càng chua xót và ngượng ngùng thêm thôi.

Cậu với lấy túi xách, xoay người tính đi thu dọn vài thứ rồi đi, nhưng tay đã bị Vương Tuấn Khải vươn ra níu lại, "Em tính làm gì?"

"Vương tiên sinh, vui lòng buông tay!" Giọng điệu Vương Nguyên khi nói có phần cứng rắn.

Vương Tuấn Khải nhìn cậu không chớp mắt, "Vương Nguyên, chưa được tôi cho phép, em không được đi đâu hết."

Vương Nguyên không hiểu nhìn anh. Nếu người anh yêu đã quay về, vậy còn bảo cậu ở lại đây để làm gì? Để chứng kiến hạnh phúc của hai người sao?

Cậu lập tức vùng tay ra, Vương Tuấn Khải  lập tức bắt chéo hai tay cậu ra sau lưng.

Kéo nhẹ thêm một cái cậu liền ngã vào lòng anh, tóm lấy cậu dễ dàng như bắt được chú thỏ con, có giãy giụa thêm nữa cũng chỉ tốn công vô ích.

Vương Tuấn Khải cúi mắt nhìn Bạch Thiên Thiên trân trân, "Bạch Thiên Thiên, không phải cô muốn ở lại đây sao? Đúng thực là tôi sẽ không đuổi cô đi, vậy cũng tốt, cô có thể mở to mắt lên để xem tôi cùng tiểu yêu tinh này mặn nồng ân ái như thế nào!"

Dứt lời, chẳng thèm liếc mắt nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Bạch Thiên Thiên, dắt Vương Nguyên đi thẳng lên lầu.

Vương Nguyên miễn cưỡng đi theo phía sau anh, hơi khó hiểu nhìn bóng lưng cứng ngắc của anh.

Người đàn ông này, cần gì phải tự làm khổ mình như thế chứ?

***

"Đi thu dọn đồ đạc của em đi!" Vương Tuấn Khải  kéo Vương Nguyên một mạch đi vào phòng ngủ, sau đó ra lệnh.

Vương Nguyên nhìn anh với vẻ khó hiểu. Vương Tuấn Khải chỉ lên giường mình, "Từ nay về sau, em hãy ngủ ở đó."

"Vươngi tiên sinh, nếu như anh thật sự yêu cô Bạch, thì đừng giận dỗi với cô ấy nữa." Vương Nguyên cố chịu đựng chua xót khuyên lơn anh.

Anh giương mắt, nhìn chòng chọc Vương Nguyên bằng đôi mắt lạnh lẽo, "Vương Nguyên, tôi không cần em dạy tôi phải làm sao. Điều em cần làm bây giờ là phải phối hợp với tôi!"

Vương Nguyên mím môi, "Tôi sẵn lòng phối hợp cùng anh, nhưng mong rằng một ngày nào đó anh sẽ không hối hận." Vương Nguyên không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người đi ra ngoài, nghe lời đi thu dọn một số đồ đạc của mình chuyển đến phòng Vương Tuấn Khải.

Cậu không biết những ngày kế tiếp anh sẽ tính như thế nào. Chẵng lẽ luôn mang theo mình ở bên cạnh, bất cứ khi nào cần thì sẽ mang ra sử dụng?

Cuộc sống như thế hoàn toàn không thích hợp với người xưa nay không đua chen như Vương Nguyên, nhưng cậu không có quyền cự tuyệt.

"Vương Nguyên , cậu chủ gọi cậu xuống cùng dùng cơm." Dì Liễu đi lên gọi Vương Nguyên.

Vương Nguyên đang sắp xếp lại sách vở của mình, nghe dì Liễu nói vậy liền để cây bút trong tay xuống rồi đi xuống lầu.

Dì Liễu đi tới gần khẽ thở dài: "Cô Bạch cũng đang ở dưới."

Vương Nguyên không có vẻ gì ngoài ý muốn.

Chuyện này cũng vốn nằm trong dự liệu rồi. Chỉ là, cậu không biết rốt cuộc Vương Tuấn Khải  muốn các cậu giáp mặt nhau như thế nào đây?

***

Lúc Vương Nguyên đi xuống lầu, trong phòng ăn chỉ có Vương Tuấn Khải ngồi ở đó, còn Bạch Thiên Thiên thì không thấy.

Vương Nguyên đi tới phòng bếp, định giúp dì Liễu mang thức ăn lên, không ngờ trông thấy Bạch Thiên Thiên đang cẩn thận bưng canh từ phòng bếp đi ra.

Nhìn thấy Vương Nguyên, mặt cô ta tràn đầy ý cười, thân thiệt chào hỏi, "Xuống rồi hả?Tuấn khải nói, tối nay anh ấy đặt biệt căn dặn nhà bếp làm toàn những món mà cậu thích đó."

Hoàn cảnh như thế này thật sự là ngoài mong đợi, Vương Nguyên sững sờ, theo phản xạ chuyển mắt nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang ngồi thẳng người trong phòng ăn.

Nào ngờ, chưa kịp thu về tầm mắt, đã nghe Bạch Thiên Thiên ở phía bên này hô nhỏ lên một tiếng.

Cô ta va vào người Vương Nguyên, trên tay mất thăng bằng, nước canh đầy trong tô sóng sánh tràn ra ngoài chảy xuống bàn tay trắng nõn. Vương Nguyên cũng hoảng hồn tính đỡ phụ, nhưng đã không còn kịp nữa, ngược lại còn bị nước canh trong tô văng ra dính phỏng kẽ tay.

"Ôi...." Kêu đau chính là Bạch Thiên Thiên, cô nhíu xoắn hai hàng lông mày, trông có vẻ rất đau.

Vương Nguyên còn chưa hoàng hồn thì đã thấy Thi Nam Sênh đứng dậy, bước nhanh về chỗ hai người.

"Sao vậy?" Anh lạnh lùng cau mày, tầm mắt nhìn chằm chằm bàn tay đang bịt lại của Bạch Thiên Thiên.

"Hình như bị thương rồi...." Dáng vẻ khó chịu ấy của Bạch Thiên Thiên nhìn thấy thôi cũng đau xót lòng.

Vương Tuấn Khải cầm tay cô ta lên xem, nhìn mảng nóng đỏ kia mà mặt mày hầm hầm.

"Sao bất cẩn như vậy?" Giọng điệu trách móc đó là nhìn Vương Nguyên nói.

Vương Nguyên sửng sốt.

Vết phỏng nơi tay bỗng chốc âm ỉ đau đớn. Tính mở miệng nói nhưng Bạch Thiên Thiên đã nhỏ nhẹ lên tiếng đỡ lời, "Tuấn Khải, đừng trách Vương Nguyên. Cũng tại em quá vụng về, nên mới sơ ý lỡ đụng Thiên Tình. Không sao đâu, em đi rửa qua nước lạnh là được."

Sắc mặt Vương Tuấn Khải cứ hầm hầm khiến cho người khác đoán không ra giờ phút này rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì.

Nhưng ngay sau đó, anh chẳng nói chẳng rằng chụp tay Bạch Thiên Thiên kéo cô đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: "Dì Liễu, mang kem đánh răng tới đây!"

Trong phòng khách thoáng chốc chỉ còn lại một đống bừa bãi trên đất, cùng với Vương Nguyên đứng chết trân tại chỗ.

Dì Liễu vội vã lấy kem đánh răng mang vào, nhìn thấy Vương Nguyên như vậy liền quan tâm hỏi: "Có phải tay cũng bị phỏng rồi không? Đâu để dì Liễu xem coi nào."

Vương Nguyên vội vàng giấu bàn tay ửng đỏ ra phía sau, cười nhẹ nói, "Không sao ạ. Dì mau đem kem đánh răng cho cô Bạch đi, nếu không Vương tiên sinh sẽ lo lắng đó ạ."

Dì Liễu ôi chao một tiếng, rồi gật đầu đi vào phòng bếp.

Vương Nguyên nhìn hai bóng dáng thấp thoáng trong phòng bếp mà mỉm cười yếu ớt, chóp mũi cay cay.

Không ai quan tâm mình, để ý mình, cũng đều không sao cả....Mình đã quen rồi....

Hơn nữa.... Mình còn có anh, có Đình Tín  nữa.... Vậy đã quá đủ rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net