Chap 58: Theo anh về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Không cần làm phiền anh đâu. Nhà cậu ấy và tôi ở cùng một chung cư, đi cùng với tôi là được rồi!"

Người lên tiếng không phải là Vương Tuấn Khải mà là Trần Lâm. (uầy)

Kevin hết nhìn Trần Lâm, rồi lại nhìn sang Vương Nguyên anh ta không ngờ rằng Trần Lâm lại mở miệng yêu cầu như vậy.

Xem ra, bản thân đã quá xem nhẹ chàng trai này.

Nếu Trần Lâm đã lên tiếng, tuy Kevin có lòng riêng, nhưng giờ phút này cũng không thể không chừa lại mặt mũi cho Trần Lâm.

Chỉ đành coi như không có chuyện gì cười cười: "Vậy cũng được, thế là tiết kiệm được một chuyến đi của tôi rồi. Vương tổng, trợ lý Trần, quản lý Trương, tôi đi trước đây!"

Kevin bắt tay với mấy người kia rồi đi.

Sắc mặt Vương Tuấn Khải vẫn bình thản, không lạnh không nóng khiến người ta có cảm giác xa cách.

Kevin và Cơ Mễ đều đã đi trước, ông chủ nhà mình vẫn còn ở đây, Trương Chính Cương cũng không dám bỏ về.

Trần Lâm mở miệng nói anh ta sẽ đưa Emily về, nói mấy lần anh ta mới can đảm rời đi.

Không biết có phải do ảo giác của mình hay không mà cảm giác tối nay tổng giám đốc có vẻ nguy hiểm rất đáng sợ. Hơn nữa, sắc mặt cả buổi tối cũng không tốt lắm.

Cho đến khi tất cả mọi người về hết, chỉ còn lại Trần Lâm, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

"Vậy tôi cũng về đây!" Vương Nguyên không nhìn Vương Tuấn Khỉa lấy một cái, xách túi đi về hướng đường lớn.

Cậu uống đã khá say rồi, bước chân lảo đảo, nhưng thái độ rõ ràng là đang giận dỗi.

Vương Tuấn Khải chỉ liếc nhìn bóng lưng của cậu một cái, cúi đầu nhàn nhạt phân phó Trần Lâm, "Cậu cũng về đi!"

"Vâng, tổng giám đốc!" Trần Lâm liền lên xe lái xe rời đi.

... ...... .....

Vương Nguyên xiêu xiêu vẹo vẹo đi bên ven đường, muốn gọi xe. Nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Kevin làm khó. Vương Tuấn Khải chẳng những không giúp mình mà ngược lại còn bắt cậu xin lỗi hắn ta, trong lòng càng cảm thấy uất ức khó chịu.

Cậu chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái nữa, cố gắng nuốt nước mắt vào lòng.

Mắt thấy có một chiếc taxi sắp đến, cậu đang định vẫy tay gọi xe thì đột nhiên cánh tay bị một ai đó giữ lại.

Nhiệt độ nóng ấm bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cậu.

"Anh tránh ra!" Có men rượu trong người nên lá gan của cậu cũng lớn hơn một chút. Cậu liền đưa tay đẩy người kia ra.

"Đi theo tôi!" Vương Tuấn Khải không có kiên nhẫn để dỗ dành cậu, bèn kéo cậu lên xe của mình.

"Tôi không muốn ngồi xe của anh, tôi không muốn về cùng anh! Anh không phải là người tốt!" Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhìn anh bằng đôi mắt mông lung mờ mịt.

Dáng vẻ say xỉn đến ngây ngô, lại có chút buồn bã không cam lòng.

Bộ dạng ấy lọt vào mắt Vương Tuấn Khải lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.

"Đừng có bướng bỉnh với tôi, tôi không có kiên nhẫn đâu!" Vương Tuấn Khải túm cậu bước đi.

Nhưng cậu vẫn cố chấp, đổ lì đứng im tại chỗ không đi! Cặp mắt to trợn tròn tức giận nhìn anh: "Anh còn lôi kéo nữa....Tôi sẽ gọi người! Tôi sẽ gọi người cứu mạng tôi!"

Dáng vẻ này của cậu giống như mèo con đang giương móng vuốt, nếu cậu không uống say, anh còn không biết cậu còn có vẻ mặt như vậy đấy.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ lại tức giận ấy, tự nhiên anh lại cảm thấy buồn cười.

"Tiểu bánh trôi, nếu em không đi, tôi sẽ bỏ em ở đây đấy!" Anh đe dọa cậu.

Đôi môi đỏ mọng chu lên: "Bỏ thì bỏ đi, tôi có tiền, tôi có thể tự gọi xe về!"

Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái, "Nói vậy là em đang mong chờ cái tên ẻo lả ấy sẽ quay lại đón em sao?"  (haha~ Kelvin là tên ẻo lả=)))))) )

Anh không nói đến còn may, anh nhắc tới lại càng khiến Vương Nguyên nhớ đến việc xấu anh vừa làm.

Cơn giận lại nổi dậy, giận dỗi không nói câu nào, giãy dụa muốn tránh khỏi anh.

Xem ra hôm nay chàng trai nhỏ này muốn anh tức đến phát điên đây mà!

Vương Tuấn Khải cau mày, cũng không buông cậu ra, mà ngược lại bế xốc cậu lên rồi bước đi.

Thân thể đột nhiên bị nhấc lên cao, Vương Nguyên hô "a" một tiếng, chỉ cảm nhận được cơ thể mình đang rơi vào một lồng ngực rộng lớn.

Bên tai có nhịp tim của anh, mặt cậu càng đỏ lên, trái tim nhảy loạn tưng tưng không ngừng.

Cậu mím môi, vùng vẫy muốn nhảy xuống, Vương Tuấn Khỉa lại uy hiếp cậu: "Em thử còn lộn xộn xem. Tôi không ngại giải quyết em ngay trên đường đâu!"

Vừa đúng, ban ngày anh đã phải kìm nén đến quá mức rồi!

"Anh...." Vương Nguyên bị anh dọa cho sặc không dám nói thêm gì nữa.

Cậu vốn nghĩ anh sẽ không dám như vậy, nhưng nghĩ tới một màn ác liệt sáng nay trong phòng trà nước, cậu lập tực im miệng.

Ngoan hiền như chú thỏ con núp ở trong khuỷu tay anh, không phản kháng nữa. Cậu hơi ngước mặt lên là có thể nhìn thấy cằm dưới cương nghị của anh, vẫn mê người, đẹp mắt như vậy.

"Nhìn đủ chưa?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói một câu, kéo cửa ra, đặt cậu xuống ghế phụ.

Vương Nguyên lè lưỡi nhái lại.

Anh đã đi vòng qua ngồi vào ghế lái, nhưng cũng không lái xe ngay mà ngược lại tiến sát lại gần cậu.

Bàn tay giữ chặt lấy cằm dưới mảnh khảnh, đôi mắt anh khóa chặt lấy cậu: "Hắn đã làm gì với em ?"

(à, hóa ra dấm chua lão Đại để dành bây giờ mới phát tiết =))) )


Vẻ mặt anh biến đổi quá nhanh,Vương Nguyên nháy mắt mấy cái nhìn anh: "Ai cơ?"

"Còn ai nữa?" Sắc mặt anh trở nên âm trầm. Khốn kiếp, thằng đó còn cả gan dám ôm cậu!

Còn nữa, ánh mắt xấu xa kia vốn đã xâm phạm cậu vài trăm bận rồi vậy!

"Anh nói Kevin?" Vương Nguyên nghiêng đầu.

"Ừ!" Vương Tuấn Khải hừ một tiếng: "Tốt nhất em đừng nói với tôi, là em cố ý ngã vào ngực hắn ta đấy!"

Vương Nguyên bị những lời này của anh chọc cho muốn bốc hơi.

"Anh ta làm vậy không phải đã được sự đồng ý của Vương tổng đó ư? Cũng chỉ là sờ một cái thôi mà, hy sinh nhỏ như vậy mà có thể khiến anh ta ký tên thì cũng chẳng thấm vào đâu!" Vì tức giận nên cậu cố tình nói như vậy.

Những đã thành công khiến cho Vương Tuấn Khải có suy nghĩ muốn bóp chết cậu. Bàn tay để dưới cằm tăng thêm sức lực, đáy mắt lạnh lẽo đến thấu xương, "Cũng chỉ sờ một cái thôi à? Vương Nguyên, có phải em đang rất hoài niệm điều đó phải không?"

Rốt cuộc anh đang tức giận cái gì? Những thứ này không phải đều có trong suy nghĩ của anh sao?

"Anh làm tôi đau!" Vương Nguyên nhìn anh khó hiểu, bàn tay nhỏ bé cố gỡ bàn tay kia ra.

Anh khẽ cắn răng: "Tôi đã cảnh cáo em, bảo em xuống xe. Tại sao không nghe lời tôi hả?"

Khốn kiếp! Đã sớm biết Kevin nổi tiếng là kẻ háo sắc trong giới, cậu chỉ là người mới mà tên mắc dịch Trương Chính Cương kia lại dẫn cậu đi theo, vốn có mưu đồ không tốt với cậu. Mà chàng trai ngốc nghếch này còn khờ khạo đi cùng.

"Đây là công việc của tôi, không phải anh muốn tôi làm tốt nó sao? Tôi chỉ không muốn anh xem thường mình thôi!"

"Không muốn tôi xem thường nên tên Trương Chính Cương bảo em đi tiếp cái tên ẻo lả đó em cũng đi sao?"

"Anh đúng là lạ lùng. Người chân chính muốn tôi đi tiếp Kevin không phải là quản lý Trương, mà chính là anh mới đúng!" Nói đến đây, Vương Nguyên uất hức hít mũi một cái. Nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tố cáo.

Cậu tức giận muốn thoát khỏi tay anh. Vương Tuấn Khải lại cố chấp không buông ra, ngược lại bàn tay còn lại còn cố ý di chuyển đến bờ eo thon của cậu.

"Đang mang thai còn dám uống rượu, để xem tối về em nói sao với mẹ tôi!"

"Đây là công việc, bà Vương không phải là người không thấu tình đạt lý!" Vương Nguyên bắt bẻ lại.

Anh nhíu mắt lại. "Cái miệng nhỏ này của em đúng là càng ngày càng lanh lợi! Tôi cảnh cáo em, lần sau nếu tôi bảo em xuống xe, mà em còn dám tự mình đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào nữa!"

Vương Nguyên ngẩn người. Những lời này là có ý gì?

Chẳng phải hôm nay anh bỏ mặc mình không quan tâm sao? Đã không giúp đỡ còn bỏ đã xuống giếng, còn bắt cậu xin lỗi Kevin! Rõ ràng người sai không phải là cậu.

"Ai cần anh quan tâm chứ. Hôm nay hỏng phải anh cũng không thèm để ý...." Lời đang nói được thay bằng một tiếng 'ưm'.

Chàng trai ngốc không biết phân biệt đúng sai này, nếu không phải biết tính nết của Kevin ra sao, cậu cho rằng vì sao anh lại có mặt ở những buổi tiệc đó? Vừa rồi nếu không phải anh nháy mắt với Trần Lâm, chỉ sợ bây giờ cậu đã bị Kevin và Trương Chính Cương lôi đi rồi! Cậu lại còn không hay biết gì!

Vương Tuấn Khải có chút buồn bực vì cậu không cảm kích mình, vì vậy cúi đầu cắn lấy môi cậu.

Anh lập tức lùi lại, nhưng nhiệt độ ấm nóng kia lại khiến Vương Nguyên mơ màng trong giây lát.

Che miệng ngỡ ngàng nhìn sững anh, đáy lòng lại vì động tác nhỏ thông thường này mà rung động.

Vương Tuấn Khải vốn chỉ đơn thuần muốn dạy dỗ cậu, nhưng nếm thấy hương vị thanh khiết ấy, anh như trỗi dậy nỗi khát khao muốn nếm thử một lần nữa.

Nhất là, ánh mắt đó của cậu. Vô tội như chú thỏ con, như muốn mời gọi người ta đến 'ăn thịt' mình.

Lòng nghĩ vậy, anh cũng liền vươn tay kéo bàn tay đang che miệng của cậu xuống. Hàng mi cậu khẽ run rẩy tựa như cánh bướm chập chờn.

Giây phút này, ánh đèn đường mờ mờ từ ngoài cửa kính hắt vào bên trong, rọi lên mặt của hai người.

Dưới ánh đèn lờ mờ, anh từng chút từng chút nhích lại gần, gần đến mức hô hấp của cậu cũng ngừng lại theo.

Sao đó...Tất cả hơi thở của cậu đều bị anh nuốt sạch.

Cậu khẽ thở nhè nhẹ, lưỡi anh mềm ướt lập tức nhân cơ hội này trượt vào miệng cậu, nếm trải tất cả mật ngọt.

Do Vương Nguyên uống rượu, nên trong miệng cậu còn phảng phất mùi rượu thanh thanh, khiến cho Vương Tuấn Khải như muốn đắm chìm vào trong đó.

Anh hôn cậu thật sâu, thật sâu...

Cậu cảm thấy bối rối, bộ não như thiếu dưỡng khí, không có giãy giụa, không có phản kháng, ngược lại giống như một con búp bê vải, chỉ có thể mềm nhũn mặc anh trêu chọc.

Vương Tuấn Khải hoàn toàn không thỏa mãn với nụ hôn như vậy.

Bàn tay đi xuống dưới, nhấc váy trên người cậu lên, thuận thế tiến vào trong dò xét. (chỗ này m.n đọc lại văn án, tui đã cảnh báo, đừng hỏi tui)

Bàn tay to lớn nóng bỏng chạm vào da thịt cậu, nóng đến mức khiến cậu co người lại, mờ mịt mở mắt ra.

Nhưng Vương Tuấn Khải không cho phép cậu chạy trốn.

Bàn tay đặt sau lưng ôm trọn lấy cơ thể cậu, một bàn tay khác đã bao phủ hạt mềm mại trước ngực cậu.

Anh cũng không gấp gáp xoa nắn mà chỉ chọn trêu chọc, anh dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve dọc theo ngực áo.

Cậu đang mang thai, cơ thể không chỉ càng trở nên nẩy nở, mà độ mẫn cảm cũng vượt hơn mức bình thường.

Anh chỉ đụng chạm nhẹ như vậy đã khiến cậu run rẩy không chịu nổi, yếu đuối nằm trong lòng anh.

Anh khẽ rên lên tiếng kiềm nén khó chịu, tiếp tục hôn cậu, nhưng cảm thấy vẫn còn day dứt về chuyện ban nãy. Nheo đôi mắt đen thâm thúy như đêm tối, nhìn cậu đầy nguy hiểm: "Chẳng trách Kevin lại nhìn trúng tiểu yêu tình em! Nhưng mà, sớm muộn gì tôi cũng sẽ dạy dỗ tên ẻo lả kia một trận..." Giọng anh nghe khà khàn nhưng rất gợi cảm và thu hút. Còn kèm theo sự bá đạo khiến người nghe cũng phải sợ run

Vương Nguyên mềm nhũn chu chu môi, cậu đã rơi vào mê mang vốn không còn nghe rõ lời anh nói nữa, chỉ say sưa đắm chìm trong men tình mập mờ.

Vương Tuấn Khải không thể nhịn được nữa, tay vòng qua sau lưng cậu, khẽ cong ngón tay đã có thể dễ dàng gỡ được khuy cài áo ngực cậu xuống.

"Ưm..." Có cảm giác như trên người vừa được thả lỏng, khiến cậu thoải mái thở nhẹ một tiếng.


--------------------------

End chap 

Mấy bé à, đừng gọi hồn hối tui up chap nữa ~

Dạo tui bận lắm!

Nãy edit chap 57 tui định cắt tại chap đấy nhưng sợ mọi người cho tui đá xây nhà nên tui nghĩ cắt H sẽ tốt hơn cắt phần hồi hộp đấy =)))

Mấy bé thông cảm, tui là tui nghĩ như thế, ai không thích thì.............nhịn H nha!

Bye Bye~ cuối tuần tui ngoi lên, sắp rồi ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net