Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành động bày tỏ sự hối lỗi đầu tiên mà Lee Minhyung làm chính là dẫn cậu đi ăn tối.

Mặc dù trong lòng Lee Donghyuck vẫn đang có một trận chiến căng thẳng giữa việc "Không nên khom lưng vì năm đấu gạo" và "Ai lại đi lôi thù oán vào việc ăn uống chứ", nhưng nhìn thấy Lee Minhyung lấy ra một tấm thẻ hội viên của nhà hàng mà cậu đã nhớ thương từ lâu, bạn nhỏ này vẫn quyết định chọn việc cứ phải no bụng trước đã.

Tám giờ tối.

Biển người như thủy triều bắt đầu tràn lên cầu đi bộ, các tòa cao ốc ở hai bên không ngừng nhấp nháy biển hiệu quảng cáo, áp phích của một nữ diễn viên nổi tiếng được treo ở chỗ bắt mắt nhất trên một tòa nhà, lóe ra ánh đèn neon đủ màu sắc hòa cùng sự ồn ào nào nhiệt bên dưới, bỗng khiến Lee Donghyuck cảm thấy dường như đã quá lâu rồi.

Từ sau khi lên đại học, hình như lâu lắm rồi cậu không đi qua con đường này, ở đây lưu giữ rất nhiều kỉ niệm của cậu và Lee Minhyung. Khi ấy chiếc cầu đi bộ này còn chưa được xây lên, sau khi hẹn hò với anh, mỗi ngày tan học cho dù phải vòng con đường xa nhất cậu cũng muốn được ở bên anh nhiều hơn một chút. Lúc đó cũng như bây giờ, Lee Minhyung bước đi phía trước, mình thì hấp tấp theo sau anh, lúc sắp đến nhà sẽ bị anh kéo vào một con hẻm nhỏ hôn môi, rồi còn xoa đầu mình, đưa mắt nhìn mình vào nhà mới chịu rời đi.

Bạn trai, thầy giáo, vệ sĩ... một mình Lee Minhyung đồng thời vì cậu mà đảm nhiệm nhiều loại chức vụ như vậy. Tuy có thể nói là cậu trúng tiếng sét ái tình, nhưng suy nghĩ kĩ một chút, để Lee Donghyuck có thể ngoan ngoãn ở bên Lee Minhyung nhiều năm thế này, đều là nhờ sự dịu dàng của anh. Dù cho Lee Minhyung rất ít khi nói từ yêu, nhưng anh sẽ tìm cách khác để chứng tỏ cho cậu hiểu...

"Anh đẹp trai lắm hả? Nước miếng em sắp chảy xuống rồi kia kìa, chẳng lẽ em muốn nắm tay anh?"

"... Mặt anh đúng là dày."

Lee Donghyuck không ngờ Lee Minhyung lại đột nhiên dừng bước sau đó vươn tay về phía cậu cợt nhả. Chẳng lẽ vừa rồi cậu vẫn đang nhìn người này hả? Sao chẳng có cảm giác gì vậy?

"Đi chậm một chút!"

Lee Donghyuck tranh thủ lúc Lee Minhyung dừng lại vội vàng bước nhanh kịp đi song song với anh. Cậu không còn là đứa trẻ yếu đuối của năm đó nữa, ngay cả việc đứng song song với người này mà còn sợ thì có đáng mặt đàn ông không, hừ.

"Bây giờ em như sinh viên bị anh bao nuôi ấy."

Lee Minhyung cười nhìn khuôn mặt nhỏ phúng phính kia, đúng là chẳng thay đổi gì hết. Đã gần ba mươi tuổi rồi, sao vẫn còn đáng yêu như vậy? Trang phục thường ngày vẫn là áo thun quần jean, cho dù mặc vest cũng phải đeo một chiếc cà vạt sặc sỡ.

"Xùy, anh vừa nói cái gì nghe hài hước thế? Đến cùng thì hai chúng ta ai mới bao nuôi ai chứ?"

Cậu có tiền nha, Lee Donghyuck cậu nghèo đến mức chỉ còn tiền thôi đó. Chẳng biết trong đầu Lee Minhyung suốt ngày suy nghĩ mấy thứ bẩn thỉu gì, lại còn bao nuôi nữa?

"Không phải lát nữa em sẽ ăn đồ của anh sao? Em nói đi."

Lee Donghyuck khẽ giật mình sờ túi, cứ nghĩ tên này mời nên cậu đâu có mang theo ví. Lee Donghyuck á khẩu không trả lời được, ngay sau đó lại nghe Lee Minhyung thì thầm vào tai cậu: "Cái miệng em lúc ăn XX của anh là đáng yêu nhất."

"... Anh mà còn thế nữa tôi sẽ tố cáo anh quấy rối tình dục!"

Con mẹ nhà anh, vừa mượn cảnh sinh tình nhớ lại về những điểm tốt đẹp của anh được một chút thì anh đã tự phá hủy hết! Tên đàn ông thúi trong đầu toàn là thứ xấu xa! Ngẫm lại hồi nãy mình còn thấy anh ta dịu dàng, lại còn xúc động muốn ôm anh ta một cái, Lee Donghyuck thật sự muốn tát mình thật đau.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net