Phiên ngoại 2: Bác sĩ Lee không tin vào tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lee Jeno trở về sau một ca phẫu thuật, nhìn tờ giấy dán trên cửa phòng trọ của mình, ngơ ngác, đột nhiên bật cười.

Tại sao lại làm bác sĩ, trong lòng Lee Jeno hiểu rất rõ.

Lúc chín tuổi hắn gặp một căn bệnh vô cùng kì lạ, rất nguy hiểm cho tim, cực kỳ nghiêm trọng, trong vòng ba năm đó không biết ba mẹ đã kí bao nhiêu lần giấy báo bệnh nguy kịch, cuối cùng, nhờ tâm huyết của các bác sĩ, hắn mới được kéo trở về từ con đường tử vong.

Sau khi sống sót còn phải ở lại bệnh viện theo dõi một năm, vì vậy, Lee Jeno sống trong bệnh viện suốt bốn năm ròng rã mới chính thức trở về cuộc sống bình thường.

Cũng may hắn thông minh từ nhỏ, một năm nằm viện theo dõi ba mẹ có mời gia sư dạy kèm, học bù đủ bốn năm bỏ lỡ, mà cũng vào lúc ấy, trong lòng hắn đã có một ước mơ, hắn hy vọng tương lai mình có thể trở thành một bác sĩ.

Sau đó, Lee Jeno lớn lên bình an thuận lợi, cuối cùng cũng thi được vào đại học Y như nguyện vọng, trở thành anh em chí cốt với bạn cùng phòng Mark Lee, khi càng ngày càng thân thiết hơn, cuối cùng hắn cũng biết được mối tình đơn phương vô vọng bắt đầu từ năm mười sáu tuổi của Mark Lee.

Hắn cảm thấy không thể tin nổi, tại sao lại có một người có thể yêu một người mãi mà không thể hiện ra?

Hắn hỏi Mark Lee vì sao không thổ lộ, Mark Lee trả lời, là không dám.

Không dám? Lee Jeno càng không thể hiểu nổi.

Đợi ông yêu một người sẽ tự hiểu thôi.

Lee Jeno nhìn Mark Lee, một lúc lâu sau, đột nhiên bật cười, tôi sẽ không yêu ai đâu.

Năm đó, mỗi lần bị đẩy vào phòng cấp cứu, hắn đều cho rằng đó sẽ là lần cuối cùng, rằng cuộc đời này sẽ dừng lại ở đó thôi.

Nhưng sau mỗi một lần như thế, hắn vẫn tỉnh lại, trông thấy khuôn mặt nhòa nước mắt của ba mẹ, vào lúc ấy, ngoại trừ cơ thể đau đớn, trái tim hắn cũng rất đau.

Ba mẹ yêu hắn cho nên mới đau khổ nhiều như vậy, mà mình thương họ cho nên mới cảm thấy áy náy khó chịu.

Vì thế, lúc ấy, hắn âm thầm thề trong lòng, cả đời này, hắn sẽ không yêu thêm bất cứ ai nữa.

Hắn không cần bất cứ thứ tình yêu nào bác ngoài ba mẹ, cũng không bao giờ trao yêu thương cho người khác.

Cũng như Lee Jeno mong muốn, hắn chưa từng rung động với bất cứ ai, người khác tỏ tình, gửi thư tình, hắn chỉ mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng từ chối.

Mark Lee cho rằng những gì Lee Jeno nói chỉ là nói đùa, nhưng, suốt năm năm, Lee Jeno từ chối tất cả những lời tỏ tình, dường như hắn đã mất tất cả khả năng cảm nhận tình yêu, suốt ngày vùi đầu vào học tập.

Tại đại học Y, Mark Lee và Lee Jeno ở phòng 1922 đều khá nổi tiếng trong trường, nhưng mà hai người này như hẹn trước với nhau, hoàn toàn không hề quan tâm tới chuyện yêu đương.

Mark Lee là vì đã có người trong lòng, còn Lee Jeno, là vì không có ai trong lòng.

Mỗi lần Lee Jeno trông thấy Mark Lee vui vẻ hay phiền muộn vì Lee Donghyuck, hắn có thể hiểu được, đây đều là ngọt bùi cay đắng của tình yêu, nhưng hắn không thể nào chấp nhận được việc mình cũng trở thành như thế.

Mark Lee biết rõ hắn đã trải qua những gì, cho nên, Lee Jeno nói, tôi là người đã từng đi dạo quanh địa ngục một vòng, cả đời người, lúc rời đi, không mang theo được gì cả, không cần phải để người ở lại đau khổ, cả đời này tôi chỉ cần buồn vì ba mẹ thôi, vậy là đủ rồi.

---------------------------------

Lần đầu tiên Lee Jeno gặp Na Jaemin là ở sân bay.

Năm đó hắn tốt nghiệp đại học Y, quyết định tới London học cao học.

Vào năm đại học thứ năm, Mark Lee cũng đã đi theo giáo sư của bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố bắt đầu thực tập, sau khi tốt nghiệp được giữ lại làm việc, đáng lẽ ra Mark Lee cũng có thể đi du học, nhưng Lee Jeno biết rõ, vì sao Mark Lee không nỡ đi, bởi vì Lee Donghyuck đã vào làm ở một công ty quảng cáo tại thành phố này rồi.

Nhưng hắn thì khác, hắn tự do, không có gì phải lo lắng, ba mẹ ở quê sống rất tốt, Lee Jeno không để hai người tới đây tiễn, tuy nhiên khi Mark Lee ngỏ lời muốn tiễn hắn đi, Lee Jeno suy nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý.

Cũng vào lần tiễn biệt này, cuối cùng Lee Jeno cũng gặp được Lee Donghyuck mà Mark Lee yêu đến chết trong truyền thuyết.

Không phải là Mark Lee cố giấu hay gì, chỉ là năm năm đại học, chẳng hiểu trời đất đưa đẩy thế nào mà mỗi lần Lee Donghyuck tới thăm Mark Lee, Lee Jeno không ở thư viện thì cũng đang trong phòng phẫu thuật.

Na Jaemin cũng tới, đi cùng Lee Donghyuck, Lee Jeno còn nhớ rõ, lúc ấy Na Jaemin mặc một chiếc hoodie màu trắng, cười với mình.

Na Jaemin và Lee Donghyuck tốt nghiệp sớm hơn họ một năm, bây giờ Na Jaemin đã là nhân viên của một công ty lớn rồi.

Đó là một cậu trai rất đẹp, nhìn còn khá dịu dàng. Đây là ấn tượng duy nhất của Lee Jeno về người này.

Bởi vì phải vào cổng hải quan sớm, Mark Lee giới thiệu sơ qua về mọi người, bọn họ mở điện thoại thêm bạn, sau đó Lee Jeno liền đi.

Về sau bọn họ trở nên thân thiết hơn, cũng là chuyện của sau này rồi.

Lee Jeno đến London nửa năm có hẹn hò với một cô gái, không nói đến việc có thích hay không, chỉ là, cô gái này quá thích hắn, lần đầu tiên, Lee Jeno đột nhiên không đành lòng từ chối.

Bạn gái của hắn học thiết kế thời trang, bất kể là tính cách hay phong cách đều rất ngầu, nhưng cho đến khi cô thu dọn sạch sẽ đồ đạc của mình, kéo vali rời khỏi phòng trọ, Lee Jeno mới nhận ra, thì ra, cô ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ cần tình yêu thương.

Lee Jeno gọi điện thoại cho cô, lúc này người nọ đang ở sân bay, cô nói rằng đã tốt nghiệp, lẽ ra nên về nước.

Lee Jeno hỏi, em nhất định phải chia tay sao.

Bạn gái bên kia đầu dây điện thoại im lặng một lát, đột nhiên cười thành tiếng, vậy anh có muốn lấy em không?

Lee Jeno không nói gì.

Rất lâu về sau, hắn nghe thấy giọng cô run rẩy nói, Lee Jeno, em chia tay anh là vì em yêu anh, đợi đến khi anh nếm trải sự đau khổ khi yêu rồi anh sẽ hiểu, tạm biệt!

Nhìn cuộc điện thoại bị ngắt kết nối, hắn nghĩ, có lẽ thật sự sẽ có một ngày hắn gặp báo ứng sao.

---------------------------

Buổi tối tắm rửa xong, Lee Jeno vừa lau khô tóc vừa nhìn điện thoại, bạn gái, à không, hẳn là bạn gái cũ, đã chặn mình rồi, hắn trở lại giao diện bên ngoài, tùy ý mở vòng bạn bè, đột nhiên trông thấy Na Jaemin vừa mới đăng một trạng thái mới.

Thật ra hắn đã kết bạn với Na Jaemin hơn một năm, nhưng hai người chưa bao giờ tương tác với nhau, không nói một lời nào, thậm chí còn chẳng buồn like một cái.

Na Jaemin đăng một dòng: [Liên tục tăng ca đến ba giờ sáng nguyên một tuần, tui đã mất hết niềm tin và lẽ sống] đi kèm một chiếc meme tự dùng ảnh của mình, Na Jaemin trong tấm ảnh đang nhăn mặt chảy hai hàng nước mắt.

Lee Jeno nhìn tấm ảnh này, đột nhiên cảm thấy người này hẳn là rất thú vị, ấn vào trang cá nhân của cậu, quả nhiên, hắn phát hiện mỗi động thái của đối phương đều rất hay ho, chỉ là trước kia mình ít khi để ý đến vòng bạn bè, cho nên hoàn toàn không phát hiện.

Nghĩ nghĩ, Lee Jeno ấn một like cho dòng trạng thái mới của Na Jaemin, sau đó bình luận một câu: [Viên chức Jaemin cố lên]

Sấy khô tóc, hâm nóng sữa, lại nhìn điện thoại, phát hiện Na Jaemin đã trả lời: [Cùng cố gắng nha bác sĩ Lee tương lai!]

Lee Jeno đột nhiên cảm thấy trái tim nóng lên.

Hắn đưa mắt nhìn lại ảnh của Na Jaemin, không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này thế nào.

Về nước vào kì nghỉ, Lee Jeno ở quê một thời gian ngắn, sau đó tới nhà Mark Lee ở nhờ, hắn vẫn quen với thành phố này hơn, dù sao năm năm đại học đều sống ở đây, hết thảy đều đã quá quen thuộc.

Khi đó Mark Lee vẫn còn thuê nhà, buổi tối, Lee Jeno nằm dài trên giường lướt vòng bạn bè, Mark Lee đi tới, đưa cho hắn một ly sữa, hỏi: "Ông đã tính xem sau khi tốt nghiệp thì về nước hay tiếp tục ở lại bên đó chưa?"

"Có lẽ lại ở lại London... À quên, tôi chia tay rồi."

"Có thể đoán được." Mark Lee nhấp một ngụm sữa, "Ông đâu có yêu người ta, ông không yêu ai hết."

"Ông có cảm thấy... Tôi như vậy rất không tốt không?"

"Có gì mà không tốt, nói cho cùng vẫn là lựa chọn riêng của mỗi người, ai cũng thế thôi."

Lee Jeno biết rõ Mark Lee đang nói đến điều gì, hắn chỉ cười, không nói thêm nữa.

---------------------------

Mấy ngày trước khi quay trở lại London, Lee Jeno mới hẹn Na Jaemin đi xem phim.

Hai người bọn họ đứng trước tấm bảng lịch chiếu phim hôm nay nghiên cứu, Lee Jeno chỉ một bộ phim tình cảm lãng mạn: "Hình như gần đây bộ này nổi trong nước lắm nè."

"Nhưng mà chán lắm."

"Chán hả?" Lee Jeno cười, "Nghe nói kết thúc rất lãng mạn và có hậu."

"Thì bởi vậy mới lãng xẹt đó." Na Jaemin nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp như một vùng nước trũng, "Tớ không xem phim tình cảm đâu, bởi vì cho tới bây giờ tớ không hề tin vào mấy thứ đó, cũng chẳng cần một người yêu mình điên cuồng."

Hai mắt Lee Jeno mở thật to, trái tim hắn đột nhiên đau nhói, đây là di chứng nghiêm trọng nhất mà căn bệnh năm đó để lại.

"Vì sao." Mãi một lát sau, hắn mới lên tiếng.

"Bởi vì có rất nhiều thứ quan trọng hơn tình yêu." Na Jaemin cười với hắn.

Lee Jeno ngơ ngác, như tìm được tri kỉ, hắn bật cười: "Tớ cũng thấy thế."

Cuối cùng bọn họ xem một bộ phim không có tiếng tăm lắm, nội dung phim thế nào Lee Jeno cũng quên mất rồi, chỉ nhớ rõ câu nói kia của Na Jaemin.

.

[Cậu thích kiểu người thế nào]

[Thích người đẹp]

[Haha]

[Bất kể thế nào cậu cũng phải ở cùng một thành phố với tớ đó nha]

Nhận được tin nhắn này của Na Jaemin, Lee Jeno đang nằm trên giường đột nhiên ngồi bật dậy, làm Mark Lee nằm đọc sách bên cạnh giật cả mình.

"Làm sao đấy?"

"Tôi quyết định tốt nghiệp xong sẽ về nước."

"......" Mark Lee liếc hắn một cái, "Khó hiểu ghê."

----------------------------

Lại một năm nữa trôi qua, cho đến khi Mark Lee phát hiện Lee Jeno mặc áo blouse trắng đứng trước mặt mình cười rất tươi, kinh ngạc cả buổi mới nhớ ra, hình như hôm nay bên khoa ngoại có một bác sĩ mới tới.

Về sau Mark Lee mới phát hiện Lee Jeno và Na Jaemin đang duy trì một mối quan hệ rất kì quái, như là yêu, rồi lại không phải là yêu.

"Ông với Jaemin... Đang hẹn hò à?" Mark Lee suy nghĩ mãi, cuối cùng vẫn hỏi thẳng Lee Jeno.

"Không có, chỉ là bạn thân thôi."

Mark Lee cũng hỏi Na Jaemin và nhận được câu trả lời y hệt.

Cuối cùng, trong một lần ăn trưa, Mark Lee ôm ly nước nhìn chằm chằm vào Lee Jeno đang ăn cơm, mãi cho tới khi Lee Jeno chú ý tới ánh mắt của anh, mới mở miệng hỏi: "Cho nên, ông với Jaemin bây giờ đang mập mờ à?"

Lee Jeno nhai cơm, cười với Mark Lee: "Cứ coi như bọn tôi đang trên tình bạn đi?"

Mark Lee buông ly nước: "Ông..."

"Mark..." Lee Jeno đột nhiên ngắt Mark Lee, hắn cầm đũa, do dự rất lâu, cuối cùng mới nói, "Ông có biết không, căn bệnh mà tôi mắc phải lúc nhỏ, tỉ lệ tái phát là 59%"

"! Cái gì? Sao có thể..."

"Hơn hai mươi năm qua của tôi, giống như là ăn trộm được ấy." Lee Jeno cười nhạt, "Cho nên, có thể tiếp tục sống, cũng phải cảm ơn trời đất rồi, còn có mong muốn gì hơn đây."

-----------------------------------

"Mark? Mark!"

"! A... Xin lỗi, tớ vừa mất tập trung."

"Sao trông cậu không vui vẻ chút nào vậy." Lee Donghyuck nhìn anh lo lắng hỏi.

"Không có gì đâu." Mark Lee vuốt vuốt tóc Lee Donghyuck, "Có lẽ gần đây công việc hơi căng thẳng."

"... Tớ nạp điện cho cậu nha!"

.

"Jeno!"

Lee Jeno đang nhìn điện thoại đột nhiên nghe thấy tiếng gọi, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Na Jaemin đang vẫy tay với mình ở phía bên kia con đường, hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu hoa anh đào, giống như mùa xuân.

Lee Jeno cũng cười vẫy tay lại, nhìn cậu chạy chậm tới, mang cả không khí mùa xuân về phía mình.

Cứ giữ mối quan hệ như bây giờ là tốt rồi.

Trân trọng em cả đời, lúc ra đi, không mang theo thứ gì.

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net