Chap 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Liên tiếp mấy ngày, Lee Seung Ri đều ở trong viện nghỉ ngơi, trong lúc này, Min cha và Min mẹ đều ngày ngày mang một nồi súp nóng hổi đến, cho Lee Seung Ri bồi bổ thân thể, ngày ngày đều biến đổi đa dạng, để cho cậu ăn không bị ngán.

Min Hyo Rin lo lắng cậu phiền muộn, ngày ngày cũng sẽ tới đây với cậu, dĩ nhiên cô ấy cũng sẽ thức thời để Lee Seung Ri và Kwon Ji Yong thỉnh thoảng có một khoảng không gian riêng.

Cha mẹ của Lạc Tân Thần ở nước Mĩ xa xôi sau khi nghe được Lee Seung Ri đã sinh con, trong lòng kích động đến ngày thứ hai liền ngồi máy bay gia đình tới thành S.

Min cha,Min mẹ, Lạc cha, Lạc mẹ bốn người ngày ngày tranh nhau ôm tiểu bảo bảo, cười không khép miệng được, mặc dù tiểu tử này đối với họ mà nói cũng không có liên hệ máu mủ trực tiếp, nhưng là bọn họ vẫn luôn coi bé như cháu nội, cháu ngoại của họ mà đối đãi.

Bởi vì Kwon Ji Yong không hi vọng có nhân sĩ không liên quan tới quấy rầy Lee Seung Ri, cho nên phong tỏa tất cả tin tức, những thương nhân ngoại giới muốn nịnh bợ Hoàng Phu Tuyệt hết thảy đều không biết Lee Seung Ri đã thuận lợi sanh hạ một nam hài anh tuấn.

Trên đời không có tường nào gió không lọt qua được, ví như Ji Won vãn luôn chú ý tới Lee Seung Ri vừa biết được tin Lee Seung Ri đã sinh xong, lập tức chạy tới bệnh viện, xa xa đã nhìn thấy tình cảnh Lee Seung Ri và Kwon Ji Yong ở bên nhau ngọt ngào, khiến cho anh không đành lòng phá hư, nếu quyết định thành toàn cho bọn họ, như vậy anh nên đặt cậu ở chỗ sâu nhất trong lòng, ở xa xa chúc phúc bọn họ, chỉ là một khi Kwon Ji Yong làm ra bất kỳ tổn thương gì cho cậu, anh nhất định sẽ không chút do dự mang cậu đi, vĩnh viễn biến mất khỏi tầm mắt Kwon Ji Yong, hi vọng Kwon Ji Yong ngàn vạn lần không được để cho anh có cơ hội làm chuyện này.

"Ông chủ, đến lúc nên rời đi rồi." Thuộc hạ sau lưng Ji Won nhẹ giọng hỏi, thật không biết chủ tử nghĩ thế nào, nếu ưa thích cậu trai kia như vậy, tại sao không đoạt lấy, dù sao chủ tử cũng nổi danh là bang chủ của Bang phái lớn thư hai trong giới hắc đạo, hơn nữa diện mạo của anh ấy khiến rất nhiều phụ nữ chạy theo như vịt, là một đại suất ca khó mà có được, có quyền thế có diện mạo, thật không biết chủ tử đang lo lắng cái gì, mỗi lần đều chỉ có thể ở trong bóng tối nhìn Lee công tử, nếu là chủ tử không ra tay, có lẽ các huynh đệ cũng sẽ ra tay đem Lee công tử đoạt về cho chủ tử rồi.

"Ừ, đi thôi! Nhớ, bất luận kẻ nào cũng không cho phép đánh chủ ý lên cậu ấy." Ji Won lạnh băng ném ra một câu liền một mình đi ra khỏi bệnh viện, hôm nay anh có một việc quan trọng cần đích thân anh ra tay.

"Kỳ quái, chẳng lẽ chủ tử biết đọc tâm thuật?" Thủ hạ tự lẩm bẩm, sau đó bước nhanh đuổi theo bước chân của Ji Won.

Sau khi Ji Won rời đi, Kwon Ji Yong ở trong phòng mắt lạnh liếc một chút chỗ Ji Won vừa đứng, đối với một sát thủ đứng đầu thế giới như anh, có một chút tiếng gió cũng không thoát khỏi pháp nhãn của anh, anh có trực giác nhạy cảm mà người thường không có.

Từ lúc Ji Won sắp tới, anh cũng đã cảm thấy, mới vừa rồi không hề có hành động, là bởi vì cảm thấy người kia không có ý định tổn hại, không thể làm gì khác hơn là thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một chút xem hắn rốt cuộc muốn làm gì, chỉ là ngoài dự đoán của anh, Ji Won cũng chỉ là đứng mấy phút ở bên ngoài rồi đi.

Nhưng như vậy cũng tốt, có thể người kia là nhìn thấy mình ở nơi này, cho nên mới không có hành động, xem ra sau này anh nhất định phải khiến cho hắn ít nhìn thấy bào bối mới được.

Mà Lee Seung Ri ở trong phòng căn bản cũng không có phát hiện bóng dáng của Ji Won, chỉ là vui vẻ trêu chọc bảo bảo trong ngực, từ khi sinh bảo bảo đến bây giờ, cậu chỉ mới ôm bảo bảo có một lần, sau đó bảo bảo vẫn luôn ở trong ngực mấy vị trưởng bối đó, hôm nay thật vất vả mới dụ được bọn họ đi về, cậu đương nhiên phải ôm cho đủ, nếu không bảo bảo về sau sẽ không thân cận với cậu.

"Bảo bối, tiểu tử thúi có cái gì tốt ôm, muốn ôm liền ôm anh đi!" Kwon Ji Yong một bộ dáng vẻ rất tò mò đợi, đưa cánh tay ra, chờ một cậu trai nhỏ nhào tới.

Chỉ là làm anh thất vọng cậu trai nhỏ đối với biểu hiện của anh hoàn toàn làm ngơ, tiếp tục trêu chọc tiểu bảo bảo trong ngực.

"Bà xã. . . . . ." Kwon Ji Yong ai oán kêu lên.

"Có gì sao?"Lee Seung Ri không chút để ý hỏi, đối với biểu hiện mấy ngày nay của anh, khiến cho cậu thấy khó hiểu, ngày ngày cứ giống như một cậu bé, vô cùng thích ầm ĩ cậu, mỗi khi cậu đang muốn bồi dưỡng tìm cảm thật tốt với tiểu bảo bảo, anh cũng sẽ nhào tới chen vào một chân, không thể không khiến cho cậu nghĩ anh muốn độc chiếm bảo bảo.

"Bà xã. Đã lâu rồi em cũng không có để ý tới anh?" Kwon Ji Yong nâng đầu Lee Seung Ri lên để gương mặt cậu đối diện với anh, trong mắt không ngừng phóng tia điện, mị lực của anh có bao nhiêu, anh biết rất rõ, mỗi khi anh thể hiện ra loại ánh mắt này, bà xã bảo bối của anh nhất định không đỡ được mị lực của anh, Kwon Ji Yong tự tin thầm nghĩ.

"Em. . . . . . Em mỗi ngày đều nhìn thấy anh đó thôi!" Lee Seung Ri trong lòng không nhịn được nhảy bùm bùm lên một tiếng, nhỏ giọng mà nói, yêu nghiệt nha, cái bộ dáng này của anh ấy thật đúng là câu hồn, không thể lại nhìn, nếu không cậu không thể bảo đảm sẽ không nhào tới đem anh ấy ăn khô lau sạch, cậu nuốt một ngụm nước bọt, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Làm gì có? Trong mắt em cũng chỉ có bảo bảo, cũng không coi trọng anh một cái." Kwon Ji Yong ai oán nói, hại anh cho là mị lực của mình đã giảm xuống, nhưng mà bây giờ theo tình hình này xem ra, mị lực của anh vẫn còn, nhìn bộ dạng bà xã yêu quý của anh gian nan nuốt nước miếng đã biết, anh thầm nghĩ, cái tên tiểu tử thúi kia có thể giả bộ đáng yêu, vậy thì anh cũng có thể đem mị lực của bản thân tản mát ra một cách thật tự nhiên, như vậy bà xã của anh còn không bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, thì anh không phải là Kwon Ji Yong.

"Ai nha, đừng nóng giận! Bảo bảo thật đáng yêu, anh xem, hình như là phiên bản thu nhỏ của anh đó." Lee Seung Ricười ôm tiểu bảo bảo đến trước mặt của anh, nghe được những lời của anh vừa rồi hình như là có mùi dấm, xem ra là ăn dấm của bảo bảo rồi, người đàn ông này, có lúc tính tình thật là trẻ con.

"Vậy. . . . . . Em hãy cứ trực tiếp nhìn anh là được rồi." Kwon Ji Yong nghiêm túc nhìn một cái, tiểu tử thúi này quả nhiên dáng dấp rất giống anh, chỉ là còn không có đẹp trai bằng anh là được rồi.

Lee Seung Ri đối với lời nói của anh không trả lời, chỉ cười khúc khích.

Lee Seung Ri cứ như vậy ở bệnh viện mấy ngày, trong khoảng thời gian này, không thiếu được những chuyện ghen tuông kia của Kwon Ji Yong, không cho phép cái này, không cho phép cái đó, cực kỳ bá đạo, nhưng là thỉnh thoảng cũng sẽ tùy theo tính tình của Lee Seung Ri, Lee Seung Ri thật là càng ngày càng thích anh.

Thật vất vả nhịn đến khi có thể trở về nhà, người giúp việc giúp Lee Seung Ri dọn dẹp hành lý, Kwon Ji Yong nhu tình dìu Lee Seung Ri đi ở trên hành lang bệnh viện, Lee Seung Ri trong ngực ôm tiểu bảo bảo đã hơn một tháng, phía sau là toàn gia Min Hyo Rin cùng bảo mẫu trong lâu đài, viện trưởng dẫn đầu một đám bác sĩ đi theo ở phía sau, cái trận thế cường đại này thật đúng là so sánh với thời điểm đến càng thêm dọa người.

Kwon Ji Yong ôm Lee Seung Ri đi ra cửa bệnh viện thời điểm, nhìn thấy bên ngoài cảnh tượng sợ hết hồn, này. . . . . . Đây cũng quá khoa trương đi! Sẽ không phải là đem tất cả xe trong tiệm đều mang tới đây chứ?

Mười mấy cỗ xe đời mới nhất theo quy luật xếp thành một cái hàng ở cửa bệnh viện, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có mấy người đàn ông mặc áo đen, rất nhiều người chung quanh cứ như vậy nhìn chăm chú hàng xe con kia, trong lòng suy đoán cái người ỷ thế này sẽ không phải là Tổng Thống nước nào đó chứ?

"Ha ha ha. . . . . . Ri Ri bị hù sợ." Min Hyo Rin cười nói với cha mẹ cô.

"Nhìn tình hình không bị hù mới là lạ, cái người này thật cũng quá khoa trương đi." Min mẹ nói, đối với cách làm của con rể, bà lúc ấy thấy cũng sợ hết hồn đấy.

"Con rể chính là thương Ri Ri." Min cha cười nói, nhìn bộ dạng Kwon Ji Yong giống như muốn cho người trong thiên hạ cũng biết Lee Seung Ri được anh cưng chiều tới thế nào, hận không được đem tất cả đồ tốt trong thiên hạ đều nâng đến trước mặt con trai nuôi vậy,Min cha lặng lẽ liếc mắt nhìn Min mẹ bên cạnh, trong mắt chất chứa cưng chiều.

"Thế nào? Trên mặt của tôi có cái gì bẩn sao?" Min mẹ nhìn thấy Min cha một mực nhìn bà, nhỏ giọng hỏi.

"Ừ." Min cha gật đầu một cái.

"Ai yêu, hỏng bét, sao lại bị bẩn cơ chứ? Ông mau giúp tôi lau nó." Min mẹ đem gương mặt tiến tới trước mặt của Min cha nói.

Min cha cưng chìu lấy tay vuốt gương mặt của Min mẹ, ời nói: "Tôi muốn nói là trên mặt của bà có hoa."

"Già mà còn không đứng đắn!" Min mẹ cười gắt giọng, cũng đã nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn còn sủng ái mình như trước vậy, hi vọng Ri Ri cùng con rể Hoàng cũng như vậy.

Min Hyo Rin nhìn cha mẹ ở trước mắt của mình liếc mắt đưa tình, cười cười, cha mẹ tình cảm, cô là quá rõ ràng, hơn hai mươi năm ngày ngày dính vào cùng nhau cũng không ngán, Ri Ri và Kwon tiên sinh hiện tại cũng rất hạnh phúc, không biết cô tới lúc nào mới có thể gặp được người thật sự yêu cô đây, trong lòng Min Hyo Rin thầm nghĩ, trong nháy mắt, trong óc có hình ảnh của một hoa hoa công tử chợt lóe lên, ah —— làm sao lại nghĩ tới anh ta chứ, đố chính là một hoa hoa công tử, Min Hyo Rin lắc đầu.

"Đây . . . . . Đây là chuyện gì xảy ra? Ji Yong, chẳng nhẽ có nhân vật nổi danh nào tới bệnh viện này sao?" Lee Seung Ri nhìn cảnh tượng trước mắt, kinh ngạc thốt lên.

"Ha ha ha. . . . . . Không biết, đi, không cần bị gió mà cảm lạnh." Kwon Ji Yong sửa sang lại y phục của cậu, ôm cậu đi tới bên một chiếc xe đứng đầu hàng xe kia, một người áo đen đứng ở bên cạnh xe nhìn thấy Kwon Ji Yong , cung kính mở cửa xe cho anh.

Kwon Ji Yong trực tiếp đem Lee Seung Ri và cả bảo bảo trong ngực cậu ôm vào trong xe, sau đó lại tự mình ngồi vào trong xe.

"Đây . . . . . Những xe này đều là sắp xếp vì em?" Vốn là giọng nghi vấn trở nên vô cùng khẳng định.

Kwon Ji Yong cười không nói, ôm cậu vào trong ngực, trêu chọc tiểu bảo bảo uể oải trong ngực cậu.

"Làm sao phô trương lớn như vậy, làm tắc nghẽn luôn cả cổng viện rồi." Lee Seung Riai oán nói, năng lực của anh rất cường đại, đối với một chút này cô vẫn luôn biết, chỉ là không nghĩ tới anh hôm nay sẽ lấy trận thế lớn như vậy phô trương ra ngoài, cho tới nay anh đều là thích làm việc khiêm tốn, đây cũng không giống như phong cách của anh.

"Hôm nay nghênh đón vợ và con trai anh về nhà, trận thế đương nhiên là muốn lớn chút, hơn nữa anh muốn khiến toàn bộ mọi người đều biết rõ, em cùng bảo bảo đều là của một người Kwon Ji Yong anh."Kwon Ji Yong mặt cười đến hạnh phúc nói.

Lee Seung Ri nhìn thấy bộ dáng của anh cũng không định dội cho anh một gáo nước lạnh, dù sao anh đều là vì tốt cho cậu, thuận miệng mà hỏi: "Vậy còn mấy người nhà Hyo Rin đâu?"

"Yên tâm, anh đã an bài tài xế đưa bọn họ về nhà." Kwon Ji Yong nói.

Một hàng xe cứ như vậy lồng lộng hùng dũng trở lại trong lâu đài, trong nhà người giúp việc đã sớm ở ngoài cửa chờ mấy người nhà Kwon Ji Yong.

Kwon Ji Yong ôm Lee Seung Ri xuống xe.

"Bảo bảo, này sau đây sẽ là nhà của con đó." Lee Seung Ri cười nhìn bảo bảo trong ngực nói.

"Không có việc gì tất cả đều đi làm việc của mình đi!" Quản gia nhìn thấy ánh mắt của ông chủ nhà mình, liền hướng về phía một đám người giúp việc nói.

Mọi người lập tức giải tán, trong đó có không ít người giúp việc muốn nhân cơ hội nhìn bảo bảo trong ngực Lee Seung Ri một chút, nhưng lại ngại vì quản gia ra lệnh, chỉ có thể đi làm chuyện của mình.

"Ông chủ, phu nhân, thức ăn đã chuẩn bị tốt." Quản gia đi tới trước mặt của Kwon Ji Yong và Lee Seung Ri, cung kính nói.

"Ừ, ăn cơm đi!"Kwon Ji Yong nói với Lee Seung Ri.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net