Chap 32: Tịnh dưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Ngày thứ hai ở bệnh viện tỉnh lại, Kwon Ji Yong liền chủ động đem Lee Seung Ri về nhà dưỡng bệnh, bởi vì một mặt lo lắng bọn Choi Seung Ri thừa dịp lúc anh không có ở đây len lén chạy tới tìm bảo bối , mặt khác Ri Ri cũng không thích mùi thuốc khử trùng của bệnh viện, hơn nữa thân thể của cậu phải về nhà điều dưỡng một cái thật tốt mới được.

Bình minh, giống như một thanh kiếm lợi hại, bổ ra màn đêm yên lặng, nghênh đón ánh mặt trời mới lên. Trời đã sáng rồi, ánh nắng mặt trời vàng óng chiếu rọi khắp trong tòa lâu đài, giống như một tòa thần thánh làm cho người ta nghĩ tới Thiên đường, ven đường nhánh cây trên đầu, những chú chim non ríu ra ríu rít hót không ngừng, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào, ngược lại tăng thêm một loại hơi thở mát mẻ yên tĩnh.

Giống như mọi ngày, Kwon Ji Yong nghe chuông báo thức tỉnh dậy, rửa mặt mũi xong, việc đầu tiên chính là đi xem Lee Seung Ri. Đi tới gian phòng của cậu liền nhìn thấy bảo bối của anh cả người giống như con gấu mỡ núp ở bên dưới chăn.

Ha ha ha. . . . . . Kể từ ngày anh tự mình mang cậu từ cô nhi viện về đến nay, liền phát hiện cái thói xấu này khi ngủ của cậu, đã chỉnh đốn cậu rất nhiều lần rồi, nhưng không thấy hiệu quả, chỉ là cậu ngủ như vậy sẽ không cảm thấy khó chịu sao? ? ? Anh rất hoài nghi. <au:  ý là trùm kín chăn để ngủ>

Kwon Ji Yong rón rén đi tới bên người cậu, từ từ kéo chăn của cậu, nhất thời khuôn mặt nhỏ bé ngủ ngon ngọt cứ như vậy lộ ra.

Mái tóc bạch kim xinh đẹp tán loạn trải trên gối đầu màu trắng, một đôi mi như liễu rủ, cánh mũi khéo léo ngạo nghễ ưỡn lên bên dưới là đôi môi đỏ mọng đầy đặn mà khéo léo, mê người giống như giọt sương nhỏ xuống trên cánh hoa hồng, theo hô hấp đôi môi khi đóng khi mở, giống như một dạng muốn quyến rũ người đến thưởng thức. Da thịt vô cùng mịn màng bởi vì đang say ngủ hơi ửng đỏ. . . . . .

Kwon Ji Yong kiềm chế hô hấp, chậm rãi đưa miệng đến trên cánh môi đỏ mọng của cậu, nhẹ nhàng mút lấy sự ngọt ngào của cậu, hô hấp của anh dần dần trở nên rất nặng nề, nụ hôn chào buổi sáng đơn giản bởi vì sự ngọt ngào của môi cậu mà biến dạng, xem ra chính anh lại muốn đi tắm nước lạnh một cái rồi, nếu không sáng sớm hôm nay cũng đừng nghĩ có tâm tư mà làm việc.

Ha ha ha. . . . . . Cái vật nhỏ mệt nhọc này, luôn là trong lúc lơ đãng liền thắp lên ngọn lửa trong anh, đã không còn đếm được đây là lần thứ mấy bởi vì hôn cậu mà thiếu chút nữa mất khống chế. Thời điểm trước kia Ri Ri còn nhỏ, anh luôn là một mực đợi cậu lớn lên, hiện tại cậu lớn xinh đẹp càng phát ra mỹ lệ, anh lại muốn từ từ hướng dẫn cậu quen với cảm giác anh cùng cậu thân mật. Kwon Ji Yong không khỏi cười khổ, nhưng lại không thể không chịu đựng, lo lắng không cẩn thận sẽ làm tổn thương tiểu bảo bối.

Thời điểm khi Kwon Ji Yong đi tới phòng ăn, một đoàn người giúp việc đã ở đó chờ phân phó, Quản gia thấy ông chủ xuống, lập tức giao phó người giúp việc nhanh chóng bày bữa sáng.

"Quản gia, gọi đầu bếp (chuyên gia dinh dưỡng) chuyên nghiệp mới thuê trong phòng bếp tới đây một chút." Kwon Ji Yong vừa ăn sáng vừa phân phó nói.

"Dạ, ông chủ." Quản gia lập tức cung kính lui xuống.

Không bao lâu hắn liền dẫn một chàng trai anh tuấn hơn 20 tuổi đi tới phòng ăn, đưa anh ta đến trước mặt Kwon Ji Yong .

"Cậu là đầu bếp mới tới?" Kwon Ji Yong trên dưới quan sát hắn, gương mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn (lạnh lùng + tuấn tú); tròng mắt đen nhánh thâm thúy, nhiễm sắc màu mê người; này lông mày nồng đậm, mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi tuyệt mỹ, hiện lên không có chỗ nào mà không phải là hơi thở mê người, một chàng trai như vậy lại là một đầu bếp? Thật khiến anh kinh ngạc, dù hắn có cố che giấu như thế nào, thì cái hơi thở quý tộc trên người của hắn kia không sao che đậy được .

"Dạ, ông chủ" chàng trai trả lời.

"Về sau cậu sẽ phụ trách dinh dưỡng hàng ngày của thiếu gia, tài liệu cụ thể liên quan đến phương diện ẩm thực của thiếu gia Quản gia sẽ nói cho cậu biết." Kwon Ji Yong nói, mặc kệ vì lý do gì khiến hắn trốn vào trong lâu đài của anh, dù sao hắn có thể khiến cho bằng hữu của anh đề cử, đã nói lên tài nấu nướng của hắn không phải là tốt bình thường. Nói xong, Kwon Ji Yong  để xuống đồ ăn, rời khỏi bàn ăn.

"Đúng rồi, ở chỗ này sẽ phải nhớ kỹ bổn phận của mình, ngàn vạn đừng làm ra cái chuyện gì tổn hại đến lợi ích của lâu đài." Kwon Ji Yong đi tới cửa chính đột nhiên dừng lại cảnh cáo nói.

"Jong Suk tuyệt đối không làm ra chuyện tình tổn thương lâu đài! ! !" Chàng trai giống như là bảo đảm nói.

". . . . . . . ." Trả lời hắn là một hồi trống vắng, bởi vì Kwon Ji Yong đã sớm đi rồi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lee Seung Ri vì đói bụng mà tỉnh lại, vừa nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh, đã là gần buổi trưa, không trách được cậu đói như vậy, vì vậy cậu nhanh chóng rửa mặt xong liền xuống lầu ăn điểm tâm.

Quản gia thấy Lee Seung Ri xuống, lập tức an bài bữa ăn sáng dinh dưỡng sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Kwon Ji Yong .

Vào giờ phút này Kwon Ji Yong đang họp hội nghị cao cấo cuối tháng, trong phòng họp an tĩnh chỉ nghe thấy thanh âm tổng kết hội nghị của thư ký, Kwon Ji Yong thỉnh thoảng nhìn chằm chằm điện thoại di động, nghĩ thầm đến lúc này Ri Ri hẳn là đã tỉnh rồi! Động tác của anh khiến trong mắt thư ký đang âm thầm quét qua trên người anh có một cổ khác thường, sau đó rất nhanh bị cô che giấu tốt.

Đột nhiên một hồi chuông điện thoại di động cắt đứt báo cáo công tác của thư ký, mọi người mắt chằm chằm nhìn thẳng điện thoại để trên bàn của Kwon Ji Yong, mà chủ nhân điện thoại di động lại buông một câu "Tan họp" khiến mọi người hồ đồ, sau đó không để ý ánh mắt khác biệt của mọi người, hưng phấn nhận điện thoại.

". . . . . . . ."

"Ừ, tỉnh rồi, cậu ấy ăn điểm tâm chưa?"Kwon Ji Yong vừa đi ra khỏi phòng họp vừa nói.

". . . . . . . ."

"Ừ, không cần, để cho cậu ấy ăn điểm tâm trước đi! Tôi sẽ trở về liền." Kwon Ji Yong nói xong liền cúp điện thoại,

Ngay sau đó nói với thư ký đi theo phía sau anh: "Hôm nay tất cả xã giao hủy bỏ, có chuyện gì quan trọng liền E—mail cho tôi." Nói xong cũng không quay đầu lại bước ra khỏi công ty, anh tự nhiên không nhìn thấy vẻ mặt u oán của thư ký ở sau lưng.

Tại sao đến lúc này anh ấy nhìn cũng không nhìn qua cô một cái, biết được hôm nay anh sẽ đến công ty, cô còn đặc biệt trang điểm thật kỹ, hoàn toàn thay hình đổi dạng, chẳng lẽ anh ấy không có phát hiện trang điểm mới lạ của cô hôm nay sao? Mặc dù hôm nay cách trang điểm khiến không ít tinh anh của công ty cũng ca ngợi, nhưng anh ấy từ đầu tới cuối ngay cả nhìn một cái cũng không có, nghĩ tới đây, trên người của thư ký truyền đến hơi thở đau buồn.  <au: không có cửa đâu bánh bèo =)) >

xin lỗi m.n vì ra chap hơi trễ...*cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net