Chap 80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Kwon Ji Yong tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa phòng, kể từ lúc gặp lại Lee Seung Ri nụ cười của anh cũng chưa từng bị đứt đoạn.

"Ah? Cô mau nhéo tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ chứ! Ông chủ tự nhiên cười với tôi! Ngài ấy lại cười với tôi!" Người giúp việc thứ nhất kích động nói.

"Thật, thật, oa, rất đẹp trai đó! Đòi mạng nha! Ngài ấy cũng cười với tôi nữa! Cô tránh qua một bên cái coi." Người giúp việc thứ hai chen ngang người thứ nhất, kiêu ngạo nói, cô ta đối với bộ dáng của mình rất tự tin, mặc dù không có xinh đẹp như phu nhân, nhưng ở trong lâu đài cũng thuộc loại có một không hai.

"Ông chủ không phải là bởi vì phu nhân mất tích mà ngớ ngẩn chứ? Thật rất thê thảm." Người làm nữ thứ ba đứng một bên lắc lắc đầu liền nói.

"Cô mới thê thảm đó, ông chủ cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, nói không chừng ông chủ đã quyết định quên phu nhân, cái người quạ đen này, cô không có mắt nhìn à." Người giúp việc thứ hai gõ đầu người thứ ba một cái nói.

"Đúng nha, đúng nha, tôi đã nói rồi, bằng vào tướng mạo cùng gia thế của ông chủ, làm sao có thể cứ trầm mê mãi trên người phu nhân cơ chứ." Người giúp việc thứ tư gật đầu nói.

"Các người không hiểu rồi, tình yêu của ông chủ giành cho phu nhận là không cách nào có thể thay thế được, hừ —— một đám người nằm mơ giữa ban ngày." Người giúp việc thứ ba khinh thường nói, ông chủ yêu phu nhân là quá rõ ràng, căn bản sẽ không có người nào có thể tùy tiện xen vào.

"Cô nói ai đó? Có giỏi liền lặp lại lần nữa xem." Người giúp việc thứ hai bày ra dáng vẻ hung ác.

. . . . . . . . . . .

Một đám người giúp việc tụ tập ở chung một chỗ, tranh luận mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.

"Toàn bộ mọi người không cần công việc này nữa sao? Chuyện của ông chủ còn chưa tới phiên các người đến bình phẩm từ đầu đến chân đâu." Quản gia nghiêm mặt nói, đám người kia thật là càng ngày càng không có kỷ luật rồi, lại ở ngay trước mặt ông chủ nói những lời không hợp quy củ, nếu không phải là hôm nay tâm tình ông chủ tốt, bọn họ sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.

Đám người giúp việc đang tụ tập thấy vẻ mặt tức giận của Quản gia, tất cả cúi đầu chờ nghe ông ta trách mắng.

"A Lan, một lát nữa cô đem bữa ăn sáng vào phòng cho phu nhân, những người khác giải tán đi! Làm chuyện của mình cho tốt." Quản gia lạnh giọng phân phó, tối hôm qua khuya lắm rồi, ông chủ mới ôm phu nhân trở về, vì vậy trong lâu đài cũng không có bao nhiêu người biết phu nhân đã bình an trở về rồi.

"Dạ!" Tất cả nhân viên mang theo dấu chấm hỏi rời khỏi đại sảnh, phu nhân trở về lúc nào? Thế nào họ cũng không biết.

"Ông chủ!" Quản gia cung kính đi tới bên người Kwon Ji Yong.

"Ừ, không cần đưa bữa ăn sáng cho phu nhân, mặt khác thông báo cho đầu bếp Doanh, kêu hắn chuẩn bị thức ăn có lợi cho người mang thai, sai người mua về toàn bộ sách có liên quan đến mang thai, còn nữa, nhất định phải tìm người chỉnh sửa thất tốt mấy con đường nhỏ cùng toàn bộ hoa cỏ trong lâu đài, không bỏ xót bất kỳ chỗ nào, tôi không hy vọng phu nhân ở trong thành bảo xảy ra chuyện gì, sắp xếp người giúp việc thông minh hoạt bát một chút ở bên cạnh để chăm sóc cậu ấy. . ." Kwon Ji Yong giống như một bà lão nói không ngừng.

Quản gia vừa nghe phân phó của anh, vừa cố gắng ghi nhớ những chuyện cần làm. Thì ra là phu nhân mang thai, đây là lần đầu tiên ông biết nam nhân cũng có thể mang thai, càng không trách được ông chủ lại có bộ dáng ngọt ngào như vậy, may nhờ phu nhân bình an trở về, nếu không ông chũng không thể xác định được ông có thể chịu đựng nổi tính tình nóng nãy của ông chủ hay không.

"Ừ, tạm thời chỉ như thế đã! Chờ tôi nghĩ được thêm cái gì nữa sẽ nói với ông sau!" Kwon Ji Yong nói xong, sau đi về phía phòng bếp.

Lưu lại một mình quản gia với vẻ mặt kinh ngạc, ông chủ thế nào mà ngày càng trở nên dài dòng rồi.

Đối với mọi người trong lâu đài, hôm nay là một ngày thật đáng vui mừng, bởi vì ông chủ rút cuộc đã tìm được phu nhân của bọn họ trở về rồi, bọn họ không cần lại phải chịu đựng âm thanh gào rống của ông chủ nữa, tất cả người giúp việc không cần phải run sợ khi làm bất kì việc gì nữa.

Trong phòng Lee Seung Ri nhìn thấy Kwon Ji Yong ra khỏi cửa phòng, lập tức bọc chăn đi tới phòng tắm.

Một chút sau, Lee Seung Ri thay xong quần áo đi xuống lầu, thế nào mọi người nhìn thấy cô mặt đều là một bộ dáng quái dị, trên mặt của cậu có cái gì sao?

"Chào phu nhân!"

"Chào phu nhân!"

. . . . . .

Dọc theo đường đi, càng ngày càng nhiều người giúp việc cung kính thăm hỏi Lee Seung Ri.

"Ách, chào mọi người! Xin hỏi trên mặt của tôi có cái gì sao?" Lee Seung Ri nghi hoặc hỏi một người làm nữ trong số họ.

"Không có. . . . . . Không có gì, chúng tôi chỉ là tò mò phu nhân trở về lúc nào." Người làm nữ nhìn Lee Seung Ri trên mặt đầy vẻ vui mừng nhỏ giọng nói, phu nhân thật là càng ngày càng đẹp, hơn nữa người cũng rất tốt, không trách được ông chủ ưa thích phu nhân như vậy.

"Ha ha ha. . . . . . Tôi còn tưởng rằng là trên mặt của tôi có dính cái gì? Hại tôi giật mình, tôi trở về tối qua, ha ha ha. . . . . . Có ai thấy Ji Yong đâu không?" Lee Seung Ri cười nói.

"À, à, ông chủ bây giờ đang ở trong phòng bếp." Người làm nữ sợ hãi nói, phu nhân quá khách khí với cô rồi.

"Ha ha ha. . . . . . Cám ơn nhiều!" Lee Seung Ri cười đi về phía phòng bếp.

Lee Seung Ri đi tới phòng bếp cũng chỉ thấy cái bóng dáng trong lòng của cậu kia, cậu nhanh chóng đi tới, từ phía sau ôm lấy hông của anh, dịu dàng gọi: "Yongie!"

Nghe được giọng nói dịu dàng của Lee Seung Ri, cảm thụ thân thể mềm mại của cậu, Kwon Ji Yong vội vàng buông công việc trong tay xuống, xoay người sang ôm lấy eo nhỏ nhắn của Lee Seung Ri, rì rầm nói vào bên tai cậu: "Bảo bối, em xuống làm gì? Không phải anh bảo em ở trên giường đợi anh sao? Em ra ngoài trước đi, phòng bếp rất nguy hiểm, đối với bảo bảo cũng không tiện, ngoan ngoãn ở phòng ăn chờ anh, hả?"

"Anh đang làm gì vậy?" Lee Seung Ri nghi ngờ hỏi.

"Anh đang nấu cơm, bà xã rất đói đi? Cơm cũng sắp làm xong, em ngoan ngoãn vào phòng ăn chờ anh, nếu buồn chán, liền mở TV xem một chút, không, TV có tia bức xạ, không tốt cho bảo bảo, đọc báo chí, đúng, đọc báo chí. Bảo bảo, chờ một chút hảo hảo nếm thử một chút món ăn do cha làm đó." Kwon Ji Yong đưa tay vuôt vuốt lên bụng cậu, dịu dàng nói, sau đó nhẹ nhàng đẩy đẩy cậu ra khỏi phòng bếp.

Lee Seung Ri bất đắc dĩ liếc mắt, anh ấy có phải là quá khẩn trương rồi không, TV có thể có bao nhiêu bức xạ, huống chi hiện tại trên thế giới đi đâu tìm cho ra thứ không có mang theo bức xạ.

Nghe tiếng vang loảng xoảng phát ra từ trong phòng bếp, Lee Seung Ri cười hạnh phúc, nhìn dáng vẻ của anh, phải cưng chiều cậu tới tận trời mới chịu ư.

Hơn mười phút sau, Kwon Ji Yong bưng một khay đi qua phòng ăn, trên khay để ba món ăn một món canh.

"Ăn cơm thôi, trước nếm thử một chút xem món anh làm có dễ ăn hay không." Kwon Ji Yong dọn món ăn ra trên bàn xong thì lấy chén múc một chén canh đưa tới trước mặt của Lee Seung Ri, nhìn cậu đầy mong đợi.

Hiện tại thời gian cũng đã đến buổi trưa, nếu như sớm biết cậu mang thai, anh nhất định sẽ chuẩn bị xong thật sớm bữa ăn sáng, sẽ không để trễ như thế mới ăn điểm tâm. Bắt đầu từ bây giờ anh nhất định phải chăm cho cậu thật béo tốt, nếu không đến ngày sinh nở sẽ rất vất vả, trong lòng Kwon Ji Yong thầm nghĩ.

"Anh không ăn sao?" Lee Seung Ri cầm thìa lên nghi hoặc nhìn anh, anh sao không chịu động đũa? Anh ấy không muốn ăn điểm tâm sao? Một người ăn cơm tương đối không có mùi vị.

"À à, ăn, cùng nhau ăn! Bé cưng phải ăn nhiều một chút." Kwon Ji Yong bắt đầu vì chính mình bận việc.

"Ha ha ha. . . . . . Ừ." Lee Seung Ri thong thả ung dung uống một hớp canh, trong chốc lát, cô nhanh chóng đem canh trong miệng phun ra.

"A. . . . . . O o. . . . . ." Lee Seung Ri hét lên một tiếng, sau đó dùng tay quạt miệng, thỉnh thoảng lè lưỡi để hô hấp.

Đầu lưỡi đỏ tươi vừa duỗi ra một cái lại thụt vào, vô cùng mê người.

"Sao vậy? Để anh xem một chút." Kwon Ji Yong nghe được tiếng kêu của cậu, khẩn trương chạy đến bên cạnh cậu hỏi, giờ phút này anh không còn chút ý định nào với những thứ này, cả tâm tư đều đặt ở trên tiếng kêu vừa rồi của cậu.

"A. . . . . . Thật là nóng. . . . . . Thật là nóng. . . . . . ." Lee Seung Ri quạt miệng nói, đầu lưỡi của cậu bị phỏng rất đau.

"Đều tại anh không tốt, là tại anh quên thổi nguội cho em rồi, đều là anh không tốt, bác sĩ, đúng, kêu bác sĩ. . . . . ." Kwon Ji Yong bối rối không biết làm sao, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn đi tìm bác sĩ.

"Không, không cần, em không có, không có việc gì, đừng lo lắng." Lee Seung Ri kéo tay của anh nói, trời ạ, bởi vì ăn canh bị phỏng mà di tìm bác sĩ, bị người khác biết, nhất định sẽ cười cậu, cậu mới không cần làm ra việc mất mặt như vậy.

"Được, được, không gọi thầy thuốc, anh xem một chút, có phải rất đau hay không, hả?" Kwon Ji Yong vẻ mặt đầy đau lòng nhìn cậu, anh hận không thể thay cậu chịu khổ như vậy, anh ôm cô ngồi ở trên đầu gối của anh.

"Em không sao, không cần lo lắng, đã không còn đau rồi." Nhìn đến đáy mắt đầy vẻ áy náy của anh, Lee Seung Ri làm bộ không có chuyện gì ôm lấy cổ anh nói.

Nhìn bộ dạng ẩn nhẫn khổ sở của cậu, tim của Kwon Ji Yong cũng phát đau, anh cúi đầu ngậm môi của cậu trằn trọc mút vào, dịu dàng dùng đầu lưỡi vuốt ve đầu lưỡi bị phỏng của cậu,Lee Seung Ri từ từ quên mất đau đớn do bị phỏng nơi đầu lưỡi, nhiệt liệt đáp lại nụ hôn của anh, tay không tự giác quấn lên cổ của anh.

Hồi lâu sau, Kwon Ji Yong mới buông Lee Seung Ri thở hổn hển ra.

"Còn đau không?" Anh cắn vành tai của cậu rì rầm hỏi.

Lee Seung Ri đỏ mặt lắc đầu.

"Ha ha ha. . . . . . Không đau? Vậy chúng ta ăn cơm đi!" Kwon Ji Yong một tay ôm hông của cậu, một tay cầm thìa múc canh, đặt ở trong miệng thổi thổi, xác định đã nguội, anh mới từ từ đút tới bên miệng của cậu, cưng chìu nhìn cậu nuốt xuống, động tác này không ngừng tái diễn.

"Ji Yong, anh cũng mau ăn đi, uống rất ngon đấy." Lee Seung Ri nhìn thấy anh chỉ cố đút cho mình mà bản thân hoàn toàn không có uống một giọt canh, quan tâm nói, anh cũng chưa có ăn sáng, vậy cũng rất đói, lại nói, tài nấu nướng của anh thật sự rất tốt không chê vào đâu được, kiếp trước cậu nhất định đã làm nhiều việc tốt, thế mới có thể đắc đạo có được toàn bộ tình yêu của người đàn ông si tình này.

"Được, anh cũng ăn!" Kwon Ji Yong đem một ngụm canh đút tới bên miệng của cậu, nhìn cậu ăn, sau đó anh hôn thật sâu lên môi của cậu, đầu lưỡi giống như con rắn ling động ở trong miệng của cậu không ngừng mút thỏa thích nước canh.

"Ừm. . . . . . Ừm. . . . . . ." Lee Seung Ri yêu kiều ra tiếng, cả người xụi lơ trên người của anh.

"Ha ha ha. . . . . . Quả thật là mỹ vị." Kwon Ji Yong mặt cười xấu xa nói.

Đối với lần này, Lee Seung Ri cũng không có nói cái gì, chỉ có thể đem đỉnh đầu nho nhỏ chôn ở trong bộ ngực của anh, bởi vì anh ở trước mặt cậu càng ngày càng không đứng đắn rồi, nói cũng vô ích, có lẽ bản thân cậu cũng rất hưởng thụ giọng điệu trêu chọc xấu xa của anh.  

_____________*đập đầu* ta đi chết đây_____________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net