Chap 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kwon Ji Yong nhìn Lee Seung Ri và Kim Joon Ho nói chuyện hết sức vui vẻ, cảm giác trong lòng vô cùng khó chịu.

"Quản gia!" Kwon Ji Yong lạnh lẽo hô.

"Tới, tới, ông chủ, ngài tìm tôi?" Quản gia chạy chậm tới đại sảnh, cung kính hỏi Kwon Ji Yong, mới rồi ông chủ vẫn còn rất tốt, thế nào vào lúc này nói biến sắc mặt liền thay đổi mặt ngay rồi, ngàn vạn lần không được là ông làm ra cái chuyện gì chọc ông chủ tức giận, nếu không ông chịu không nổi, trong lòng Quản gia toát mồ hôi lạnh.

"Trái cây hôm nay mới vận chuyện đến tại sao không có đem lên?" Kwon Ji Yong lạnh giọng hỏi, thấy Lee Seung Ri cùng Kim Joon Ho vẫn còn tiếp tục trò chuyện, trong lòng mùi dấm đã bao trùm, anh đã lớn giọng kêu Quản gia như vậy rồi, tầm mắt của cậu vẫn còn không từ trên người của Kim Joon Ho chuyển qua trên người mình, nhất thời Kwon Ji Yong cảm thấy rất thất bại.

"Cái này. . . . Cái này . . . . ." Quản gia ấp úng nói, ở đâu ra còn có trái cây tươi? Mới vừa rồi không phải đã cho người bưng lên cho ông chủ ăn rồi hay sao? Thế nào vào lúc này ông chủ còn kêu ông đi lấy? Trong lòng Quản gia cảm thấy bất ổn.

"Này cái gì mà này, còn không mau mang lên, không nhìn thấy đang có khách hay sao?" Kwon Ji Yong lạnh nhạt nói, dứt lời vẫn không quên ai oán nhìn Lee Seung Ri một cái.

"Đúng, đúng, thuộc hạ sẽ đi ngay." Trong nháy mắt Quản gia dường như hiểu chuyện gì xảy ra, nhìn thần sắc vừa rồi của ông chủ đoán chừng là ghen, ông chủ này đối với phu nhân là cực kỳ bá đạo, mặc dù hết sức thương yêu cưng chiều phu nhân, nhưng cũng không phải thường thích ăn dấm, ở trước mặt phu nhân cứ như là một chú bé vậy, Quản gia lập tức đi tới phòng bếp, tất cả trái cây có thể dùng đều đem chuẩn bị để mang ra.

Vẻ mặt của Kwon Ji Yong bị Kim Joon Ho nhìn một cái là liền rất rõ ràng, hắn vừa cùng Lee Seung Ri nói chuyện phiếm, vừa ngầm quan sát Kwon Ji Yong , Kwon Ji Yong càng biểu hiện bộ dạng ghen tuông, ở bên trong lòng của Kim Joon Ho lại càng không có cảm giác, bọn họ là vợ chồng, hơn nữa nhìn bộ dạng Kwon Ji Yong đối với Ri Ri là cực kỳ để ý, mình thủy chung đều chỉ là người ngoài, nhìn tình hình này mặc dù Ri Ri đang cùng hắn nói chuyện phiếm, nhưng là thỉnh thoảng cậu sẽ dùng ánh mắt yêu thương say quan sát Kwon Ji Yong, chỉ là Kwon Ji Yong không biết thôi, hơn nữa nụ cười của cậu trong suốt vô cùng, xem ra giống một người bạn vậy, không có chút nào gọi là tình yêu.

Quản gia lục tục mang theo mấy người giúp việc bưng theo những đĩa trái cây đi vào phòng khách, những người hầu dọn lên trên bàn trà đủ loại trái cây xong, mới hướng về phía Kwon Ji Yong cúi người chào, sau đó tất cả đều lui ra.

"Ri Ri, em nhìn trái cậy này đi, ăn thật ngon nha." Kwon Ji Yong cầm lên một mảnh trái cây đặt trước khóe miệng Lee Seung Ri nói.

Lee Seung Ri vốn là muốn cự tuyệt, nhưng thấy vừa rồi ăn không phải loại trái cây này, liền như chuyện đương nhiên nhẹ nhàng ngậm lấy miếng trái cây Kwon Ji Yong đưa tới, từ từ nhai.

Kwon Ji Yong thấy Lee Seung Ri ăn miếng trái cây tự anh đưa tới, lòng tràn đầy vui sướng, lặng lẽ hướng về phía Kim Joon Ho trưng ra một thần sắc hả hê.

Kim Joon Ho đối với khiêu khích này của Kwon Ji Yong khẽ mỉm cười, trên mặt không thèm để ý chút nào, nhưng là trong lòng đau đớn giống như bị gai châm, xem vẻ mặt cùng động tác của bọn họ hình như là chuyện thường tình vẫn luôn diễn ra vậy, phối hợp hài hòa như thế, xứng đôi như thế, khiến cho trong mắt hắn có một hồi chua xót.

" Ăn nhiều thêm mấy miếng nữa, ăn có ngon không?" Thấy cậu ăn xong, Kwon Ji Yong lại cầm lên mấy miếng trái cây đưa tới bên môi Lee Seung Ri, dịu dàng dụ dỗ.

"Ừm, ăn thật ngon. Kim Joon Ho, anh cũng đừng khách khí, mời anh, ăn rất ngon ." Lee Seung Ri lúc này mới nhìn thấy Kim Joon Ho từ sau khi vào cửa đến bây giờ mới chỉ uống vài hớp trà, trái cây thì ngay cả động cũng vẫn không động qua, nhất thời cảm thấy rất lúng túng, chủ nhân là cậu lại chỉ lo tự mình ăn, liền quên mất cả khách của mình.

"Đúng nha, Tổng giám đốc Kim đừng khách khí, chẳng lẽ là những thứ này không vừa mắt của tổng giám đốc Kim?" Kwon Ji Yong không chút để ý hỏi, hừ. . . . . . trái cây ăn ngon như vậy, anh còn không có định cho tiểu tử kia ăn đâu, không phải anh hẹp hòi, ai bảo hắn thế nhưng lại muốn quyến rũ bảo bối bé bỏng của anh.

"Tổng giám đốc Kwon nói đùa, ăn ngon, Ri Ri, em ăn nhiều một chút, rất có lợi cho bảo bảo ." Kim Joon Ho ăn rồi nói ra, bộ dáng cười ngất này của tổng giám đốc Kwon là rất thích ăn dấm, cứ như một cậu nhóc vậy, có lẽ bộ dáng như vậy, hắn càng thêm không có cơ hội lấy được Ri Ri đi, cũng tốt, chỉ cần Ri Ri hạnh phúc là tốt rồi.

"Tốt, Kim Joon Ho mời anh ở lại dùng cơm!" Lee Seung Ri đề nghị.

Kwon Ji Yong nghe được lời Lee Seung Ri nói, nhíu mày một cái, bộ dáng rất miễn cưỡng, người này tới đây không phải để nói cảm tạ anh hay sao? Thế nào đến lúc này rồi mà vẫn còn quấn lấy bà xã của anh để mà nói chuỵện phiếm, thật là rất đáng chết, còn muốn lưu lại ăn cơm trưa.

Kim Joon Ho vốn còn muốn được ngồi thêm với Lee Seung Ri một lát, lưu lại ăn cơm trưa, nhưng nhìn thấy cái dáng vẻ ẩn nhẫn đó của Kwon Ji Yong không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ mà cười cười, nói: "Không cần, mẹ đang ờ nhà đợi cơm tôi."

Nếu như thực là ở lại đây ăn cơm, hắn đoán chừng Kwon Ji Yong có thể sẽ lập tức giết hắn, chỉ là không phải ở trước mặt của Ri Ri, nhìn anh ta ham mê Ri Ri như vậy, đã giúp công ty của hắn cải tử hồi sinh, hắn cũng không nên chống đối với anh ta làm gì.

"A, như vậy sao, không sao, bồi di ấy ăn cơm quan trọng hơn." Lee Seung Ri có chút mất mác nói, lần trước ở trong nhà người ta, người ta đem thức ăn ngon thịt ngon chiêu đãi mình, vốn định lần này mình cũng hảo hảo chiêu đãi người ta một phen, không nghĩ tới dì ấy ở nhà chờ anh ta, hơn nữa tình cảm mẹ con của hai người họ lại rất tốt như vậy.

"Lần sau trở lại ăn, lúc rãnh rỗi em cũng có thể đến nhà tôi, mẹ tôi cũng thường hay la hét rất nhàm chánn, nếu có em tới chơi nhà, khẳng định bà sẽ rất vui vẻ , em còn nhớ rõ nhà tôi ở đâu chứ? Nếu như đã quên rồi. Có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới đón em." Kim Joon Ho không đành lòng nghe thấy giọng điệu thất vọng của cô, đề nghị.

Vốn là Kwon Ji Yong nghe được Kim Joon Ho không ở lại dùng cơm, trong lòng liền rất vui mừng, ai ngờ phía sau hắn thế nhưng lại giựt giây bảo bối của mình đi nhà hắn chơi, hừ. . . . . . Thế nhưng lợi dụng mẫu thân của hắn để đạt được mục đích, người hèn hạ, ở trong lòng Kwon Ji Yong mắngKim Joon Ho không dưới một trăm lần.

"Cái đó được." Lee Seung Ri đột nhiên cảm thấy vui vẻ, tâm tình chuyển tốt.

"Không cần, tôi sẽ đưa Ri Ri đi, tổng giám đốc Kim bận rộn như vậy, sao có thể không biết xấu hổ khiến tổng giám đốc Kim phải nhọc lòng như vậy chứ." giọng nói Kwon Ji Yong không thiện chí châm chọc, muốn cùng bảo bối của anh ở chung một chỗ, nghĩ được cũng thật là đẹp nha, vốn tưởng rằng Lee Seung Ri sẽ cự tuyệt lời mời của Kim Joon Ho, chỗ có thể đi xa nhất chính là trong nhà, không nghĩ tới Lee Seung Ri lại vẫn thật vui vẻ đồng ý, để cho trong lòng anh một hồi không thoải mái.

"Ách. . . . . . Thật ngại quá, anh ấy luôn luôn đều là như vậy, anh đừng để ở trong lòng." Lee Seung Ri nghe ra trong giọng nói của Kwon Ji Yong là không thiện chí, lúng túng nói với Kim Joon Ho, tay lặng lẽ ngắt bàn tay Kwon Ji Yong, ai ngờ tay cậu liền bị Kwon Ji Yong nắm thật chặt, khiến cho cậu vô luận muốn dứt ra thế nào cũng không được, đành phải thôi.

"Không có việc gì, tổng giám đốc Kwon nói chuyện rất thẳng thắn làm cho người ta rất sảng khoái." Kim Joon Ho tùy tiện cười nói, kiểu này là Kwon Ji Yong đang ghen đó thôi, nếu không giọng nói sao có thể quái dị như vậy. Nhìn thấy động tác giữa bọn họ, Kim Joon Ho chỉ có thể cố gắng đề xuống khó chịu trong lòng.

"Ha ha ha. . . . . ." Lee Seung Ri nghe được đối phương không có để ở trong lòng, mới an tâm cười cười.

Hàn huyên một lát, Kim Joon Ho đứng lên nói: "Được rồi, tôi còn có một số việc muốn đi xử lý, Ri Ri, gặp lại sau."

"Nhanh như vậy muốn đi sao? Vậy tôi đưa tiễn anh." Lee Seung Ri đứng lên nói, đang muốn lập tức tiến lên, xem ra anh ta thật sự là rất bận, dù sao cũng là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, có vội cũng không thể chỉ trích, nhưng là tại sao tổng giám đốc nhà cô lại có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy cú ngày ngày dính ở bên cạnh cô, thật làm cho cô có chút buồn bực.

"Bà xã, em nên đi ngủ, Quản gia!" Kwon Ji Yong ôm Lee Seung Ri đang muốn đi ra ngoài nói.

Trong chốc lát, Quản gia liền vội vội vàng vàng chạy đến, chờ đợi Kwon Ji Yong phân phó.

"Tiễn tổng giám đốc Kim ra ngoài." Kwon Ji Yong lạnh nhạt nói, anh hiện tại hận không được lập tức ôm bảo bối trở về phòng, sao còn có thể để cho cô đi ra ngoài đưa tiễn tiểu tử Kim Joon Ho kia.

"Dạ, tổng giám đốc Kim, bên này mời." Quản gia cung kính nói.

"Tổng giám đốc Kwon, cám ơn anh đã ra tay trợ giúp, hẹn gặp lại! Ri Ri, gặp lại sau, em đừng đi ra, mang thai bảo bảo phải cẩn thận." Kim Joon Ho nói.

Kwon Ji Yong gật đầu một cái, ngoại trừ Lee Seung Ri ra, anh đối với người khác rất ít khi nói quá nhiều.

"Bái bai!" Lee Seung Ri vẫy tay một cái nói.

"Tốt lắm, tốt lắm, bà xã, hắn đã đi rồi, chúng ta lại đi ngủ thôi" Kwon Ji Yong nhìn thấy cái người làm cho người ta ghét đã đi rồi, tâm tình thật tốt nói.

"Hừ. . . . . . Anh nói một chút bản thân anh xem? Mới vừa tại sao nói chuyện quái thanh quái khí như vậy, người ta là ân nhân cứu mạng của em." Lee Seung Ri nhẹ giọng trách oán nói, trước kia dù là anh ấy ghen, cũng chưa từng tới mức đó, anh đây là bị sao vậy.

"Không có nha, bà xã, nên đi ngủ rồi, anh buồn ngủ quá, bảo bảo khẳng định cũng rất mệt mỏi." Kwon Ji Yong một mực phủ nhận, dịu dàng dụ dỗ, bà xã yêu mến của anh ngàn vạn lần không được tức giận, nếu không anh cũng không biết phải làm sao mới tốt nữa.

"Hừ hừ, còn nói không có, mới vừa em nghe rất rõ ràng , em còn ngại quá phải xin lỗi Kim Joon Ho đấy thôi." Lee Seung Ri híp mắt nói, một bộ xem anh còn dám ngụy biện nữa hay không cho biết.

"Ai kêu Kim Joon Ho lại dám chiếm cứ lấy em." Kwon Ji Yong có vị chua nói, anh không có làm thịt tiểu tử kia coi như là đã phúc cho hắn lắm rồi, còn muốn ành dùng giọng điệu dễ nghe thế nào nói chuyện với hắn nữa, dù sao thì đó cũng là tình địch của anh, mặc dù anh đã kết hôn rồi, hơn nữa bảo bối của anh cũng rất thương anh, nhưng là thời điểm nhìn thấy có người mơ ước bảo bối của anh, trong lòng chính là không thoải mái.

"Hừ hừ, em muốn đi ngủ." Lee Seung Ri sau khi nói xong cũng chậm bước đi lên lầu, anh ấy chính là thích ghen tuông như một cậu bé, thôi, cũng bởi vì anh ấy rất yêu mình, tha thứ cho anh ấy đi vậy.

"Bà xã, em không có giận anh chứ?" Kwon Ji Yong nghe được Lee Seung Ri không có truy cứu nữa, theo phía sau của cậu hỏi.

Lee Seung Ri không để ý tới anh, xem ra phải cho anh ấy nếm chút mùi đau khổ mới được, trong lòng cậu cười thầm.

"Bà xã? Ri Ri? Bảo bối? Bé cưng?" Kwon Ji Yong có gọi thế nào cô cũng không phản ứng, nhất thời sợ phải chạy ngay tới trước mặt cậu, đang lúc cậu muốn vượt qua liền ôm chặt lấy eo cậu, u oán nói: "Bà xã, không nên tức giận có được hay không?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net