14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người hòa hảo không bao lâu, giấy báo trúng tuyển đã gửi về. Như đã liệu trước, Vương Tuấn Khải lên trường trung học trọng điểm ở thành phố học, mà Vương Nguyên cũng đậu Nhất Trung.

Ba mẹ Vương Nguyên ôm giấy báo trúng tuyển xem tới xem lui, cao hứng cười toe tóe, mua cho Vương Nguyên chiếc xe đạp làm phần thưởng.

Vương Nguyên cưỡi xe đạp mới, chân đạp xe bay nhanh,hứng gió xuyên qua đường lớn đi vào một con đường mòn, thẳng đến nhà Vương Tuấn Khải.

Trước kia, cậu đi tìm thang Vương Tuấn Khải cũng phải đi hơn nửa tiếng, hiện tại có xe đạp, mười phút liền đến cửa nhà anh ta.

Vương Tuấn Khải đang lột vỏ ngô, ngón tay thon dài thuần thục đem lớp vỏ bên ngoài kéo xuống, làm lộ ra bắp ngô no đủ.

Động tác của anh ta rất nhanh, một hồi liền lột được mười mấy bắp.
Đây là cơm trưa của anh ta.

Vương Nguyên đem xe đạp đặt  dưới một gốc cây khóa kỹ lại, sau đó nhẹ nhàng đi qua.

"Vương Tuấn Khải...... Vương Tuấn Khải......" Nghe được có người kêu, Vương Tuấn Khải ngẩng đầu, liền thấy một cái đầu nhỏ nhô lên, hai mắt đen nhánh hướng xung quanh thăm dò.

Vương Tuấn Khải cười cười, "Vào đi, ba anh không có ở nhà!"

Vương Nguyên nghe xong, tựa như con thỏ nhảy ra, vui mừng chạy đến trước mặt Vương Tuấn Khải.

Rõ ràng hôm qua mới gặp nhau, vậy mà lại thấy rất nhớ Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên giương mắt nhìn sườn mặt lạnh nhạt của Vương Tuấn Khải, càng nhìn càng thấy đẹp trai, nhịn không được hôn một cái.

Vương Tuấn Khải nhéo nhéo hai má mềm mềm của cậu, nói, "Anh luộc ngô, em ăn không?"

"Ăn!" Vương Nguyên vui vẻ gật đầu.

Vương Tuấn Khải ngồi xổm trước bếp nhóm lửa, Vương Nguyên thêm nước vào trong nồi.

Một lát sau, mùi ngô luộc từ trong nồi tỏa ra.

Vương Nguyên vớt lên một bắp, vươn tay cầm lấy, lại lập tức rụt trở về. "Bỏng chết em!"

Vương Tuấn Khải chạy tới kiểm tra ngón tay cậu, có chút hồng, không có vấn đề lớn.

Anh ta lấy đũa xuyên qua một bắp, "Cầm, như vậy mới không nóng."

Vương Nguyên cầm, cái miệng nhỏ cắn một miếng, "Vương Tuấn Khải, anh đối với em thật tốt."

"Em cũng quá dễ dàng thỏa mãn rồi." Vương Tuấn Khải vươn tay sờ sờ đầu của cậu, trong lòng có chút chua xót, "Về sau anh có tiền , em muốn cái gì, anh đều mua cho em"

Vương Nguyên mắt sáng rực lên, "Kia...... Em muốn một chiếc xe ô tô, anh cũng mua cho em sao?"

Trong thôn bọn họ chỉ có nhà thôn trưởng là có xe hơi, cho nên ở trong mắt Vương Nguyên, ô tô là thứ quý giá nhất.

Bọn họ nói chuyện một hồi, Vương Tuấn Khải nói với Vương Nguyên buổi chiều muốn đi ra ngoài nhặt ve chai.

Hết hè, Vương Tuấn Khải sẽ lên tỉnh học. Mặc dù có học bổng, nhưng vẫn cần chút tiền.

Anh ta còn là vị thành niên, không thể làm thêm, chỉ có thể nhặt ve chai đem bán.

Vương Nguyên muốn đi cùng, "Em có xe đạp, còn có thể phụ anh nhặt."

Vương Tuấn Khải so với Vương Nguyên cao hơn, cho nên Vương Nguyên đương nhiên ngồi ở phía sau, Vương Tuấn Khải ở phía trước chở cậu.

Đường trong thôn luôn thật gồ ghề, dọc theo đường đi xóc nảy không ngừng, Vương Nguyên ngồi ở phía sau mông đều phát đau. Cũng may ven đường chai lọ thật đúng là không ít, chủ yếu là do trong thôn bọn họ không có ai đi nhặt thế này.

Cho nên qua non nửa ngày, thu hoạch được rất phong phú.

Vương Nguyên một tay nắm góc áo Vương Tuấn Khải, một tay cầm bao phế liệu, miệng khẽ hát.

"Bíp bíp!" Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng còi xe.

Một chiếc ô tô màu đen ở bên cạnh kiêu ngạo vượt qua, thiếu chút nữa đụng trúng bọn họ.

Vương Nguyên bị khói bụi trên đường làm cho ho khan, "Khụ khụ...... Đệt! Tên nào không có mắt vậy hả?"

Trong thôn bọn họ rất ít có ô tô, hơn nữa xe kia nhìn có vẻ rất quen mắt, hình như còn là xe xịn?! Chiếc xe kia còn đứng chắn trước mặt bọn họ.

Bọn họ qua trái nó cũng qua trái, bọn họ qua phải nó cũng qua phải, như có ý định chống đối bọn họ.

Vương Tuấn Khải không thể không dừng lại, Vương Nguyên từ trên xe đạp nhảy xuống, thở phì phì nhìn chằm chằm chiếc ô tô màu đen kia.

Chiếc ô tô kia cũng ngừng lại, liền đứng ở phía trước bọn họ.

Vương Nguyên xông lên đạp hai phát lên cửa xe, "Đệt! Có ý gì! Có ngon thì đi ra!"

Người trong xe đeo kính đen, nhưng vẫn nhìn ra là vô cùng trẻ tuổi, khả năng không lớn hơn Vương Nguyên là mấy.

"Anh đã trưởng thành sao? Còn dám lái xe! Cẩn thận ngồi tù đấy!" Vương Nguyên chỉ vào mũi người kia mà mắng, tuy rằng cậu biết lái xe, nhưng cũng biết người vị thành niên chưa thể thi bằng lái, người này cũng quá ngông cuồng rồi!

"Nga? Em lo lắng anh......" Giọng nói của người kia đặc biệt có từ tính, còn mang theo chút giọng Bắc Kinh.

Quan trọng hơn là, Vương Nguyên cảm thấy hình như đã nghe qua giọng nói này ở đâu.

Người kia xuống xe, tháo kính râm hướng về phía Vương Nguyên cười sáng lạn, bên miệng còn có lúm đồng tiền, "Thật lâu không gặp, Vương -- Nguyên -- Nhi~"

"Dịch...... Dịch Dương Thiên Tỉ?!" Vương Nguyên thấy rõ mặt người kia, giống như gặp quỷ, sợ tới mức lui về phía sau hai bước. Trên thực tế mặt Dịch Dương Thiên Tỉ chẳng những không dọa người, còn rất đẹp trai.

Người này so với trong trí nhớ cao lớn hơn rất nhiều, một thân quần áo vừa thấy liền biết giá trị vô cùng xa xỉ, kiểu dáng càng không thể nhìn thấy ở trong thôn bọn họ, toàn thân đều tản ra khí chất của kẻ có tiền.

Vương Tuấn Khải cũng đã đi tới.

"Em quen người này?"

Anh ta thấy Vương Nguyên một mặt hoảng sợ, hiển nhiên hai người này tuyệt đối có ẩn tình.

Vương Nguyên rụt cổ, nhích lại gần trước ngực Vương Tuấn Khải, cậu thật sự thà rằng không biết người trước mắt này còn hơn!

Dịch Dương Thiên Tỉ tới gần Vương Nguyên, ánh mắt ái muội, "Đâu chỉ là quen biết...... Đúng không?"

Vương Nguyên cả người nổi da gà, cậu cùng Dịch Dương Thiên Tỉ cũng coi như nửa hàng xóm, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng cũng không phải hai đứa nhỏ vô tư các thứ.

Dịch Dương Thiên Tỉ là con của ông chủ mỏ than, từ nhỏ đã ngông cuồng, ỷ vào ba mình có tiền, chuyên bắt nạt người khác.

Đặc biệt thích bắt nạt Vương Nguyên.

Vương Nguyên hồi nhỏ vừa trắng vừa ngoan, thật giống bé gái, Dịch Dương Thiên Tỉ lại cùng một dạng với ác bá thiếu gia trong truyền thuyết, ngày ngày đánh cậu, bắt nạt cậu.

Ví dụ như đem pháo đốt ném vào trong hòm hù dọa cậu, ví dụ như đem sâu nhét vào bánh ngọt dỗ cậu ăn, tiểu Vương Nguyên mỗi lần đều bị anh dọa sợ tới mức oa oa khóc lớn, đi méc ba mẹ, kết quả ba mẹ cậu ngược lại đem cậu giáo huấn một hồi, còn cảnh cáo cậu trăm ngàn lần không được chọc Dịch thiếu gia mất hứng.

Có một lần, Dịch Dương Thiên Tỉ cầm mấy miếng socola đến dụ cậu, Vương Nguyên chịu không nổi dụ hoặc, mở miệng ra, kết quả bị Dịch Dương Thiên Tỉ hung hăng cắn một ngụm lên môi.

Vương Nguyên sợ tới mức vừa khóc vừa chạy, miệng ngậm socola, còn vấp ngã.

Chuyện cũ ở trong đầu xẹt qua, Vương Nguyên hiện tại nhìn thấy Dịch Dương Thiên Tỉ tựa như nhìn thấy độc xà mãnh thú.

Tuy rằng anh thoạt nhìn cười rất thân thiện, nhưng mà tiểu ác bá lớn lên khẳng định cũng sẽ biến thành đại ác bá.

"Không có chuyện gì...... Chúng ta đi thôi!"

Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải, không muốn cùng tên Dịch thiếu gia này ở chung một chỗ thêm giây nào.

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe cậu nói "Chúng ta", lúc này mới chú ý tới Vương Tuấn Khải đứng ở phía sau cậu.

Anh khinh thường đánh giá một cái, cười nhạo nói, "Vương Nguyên Nhi, sao bây giờ em lại ở cùng với tên lượm ve chai thế hả?"

Vương Tuấn Khải mặt không biểu cảm đứng ở đó, không kiêu ngạo không su nịnh.

Anh ta không cảm thấy mình nhặt ve chai có cái gì dọa người, ít nhất anh ta không trộm không cướp, dựa vào chính mình.

Vương Nguyên cũng là giận đến phát run, "Anh nói ra mấy lời sạch sẽ một chút đi! Đừng cho là tôi thực sự sợ anh!"

Kỳ thật cậu vẫn là rất sợ hãi Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng là chuyện liên quan đến Vương Tuấn Khải, cậu bất chấp hết mọi thứ.

Dịch Dương Thiên Tỉ thấy cậu một bộ tạc mao, nheo mắt, "Nó là gì của em? Mà khiến em dám nói chuyện như vậy với anh?"

Vương Nguyên bị anh làm cho chột dạ, sợ anh nhìn ra cái gì, chạy nhanh kéo Vương Tuấn Khải đi, "Chúng ta đi!"

Vương Tuấn Khải cũng không muốn ở đây lâu, cũng không nói lên được vì sao, chỉ là cảm thấy có nguy cơ không tốt.

Anh ta chở Vương Nguyên, đạp xe đạp rời đi.

Dịch Dương Thiên Tỉ tựa vào cửa xe, nhìn chằm chằm hướng Vương Nguyên rời đi, ánh mắt tựa như sói đang nhìn con mồi.

Xem ra, cuộc sống nghỉ hè ở nông thôn, sẽ không nhàm chán .




_____
Dịch thiếu lên sàn~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net