3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới gần trung khảo, việc học càng ngày càng khẩn trương. Giống Vương Tuấn Khải lấy viẹc học làm mục tiêu, tự nhiên là bận tối mắt tối mũi.

Vương Nguyên ở dưới xự dốc thúc của Vương Tuấn Khải, đã ở nhanh chóng tiến bộ .

Cậu vốn thông minh, chỉ là trước kia hoàn toàn không lo học, hiện tại nghiêm túc, rất nhanh liền tiến bộ lên mức trung bình trong lớp.

Ba mẹ cậu rất vui vẻ, chủ nhiệm lớp cũng ở trước mặt cả lớp khen ngợi cậu.

Vương Nguyên lần đầu tiên được khen ngợi, trong lòng vui rạo rực . Đồng thời cũng có chút cảm kích Vương Tuấn Khải.

Bất quá gần đây, cậu phát hiện mình càng ngày càng kỳ quái .

Đi học, cậu thường dùng đuôi mắt ngắm Vương Tuấn Khải.

Khi Vương Tuấn Khải giảng bài cho cậu, cậu cũng sẽ không tự giác mà nhìn chằm chằm sườn mặt Vương Tuấn Khải, mũi cậu ta, cằm cậu ta.

Vương Tuấn Khải tuy rằng cả ngày mặc một thân giáo phục, nhưng luôn đặc biệt sạch sẽ, trên người có một cỗ mùi bột giặt nhàn nhạt. Mỗi lần cậu ta kề sát vào, Vương Nguyên ngửi được hương vị kia, sẽ khống chế không được mà tâm hoảng ý loạn.

"Vương Nguyên!" Vương Tuấn Khải dùng bút gõ đầu của cậu.

"Làm sao?" Vương Nguyên ảo não che đầu.

Vương Tuấn Khải nheo lại hai mắt, "Cậu này vì sao chọn C, cậu giải thích một lần xem nào."

Vương Nguyên chớp chớp mắt, nghiêm túc nói, "Khụ khụ, cậu xem, A khẳng định không đúng không, B liền càng không có khả năng, còn D, vừa nhìn là thấy sai!"

"Cho nên, đáp án chính là C!" Vương Nguyên đắc ý hất cằm, một mặt cầu khen ngợi.

Vương Tuấn Khải bất đắc dĩ thở dài.

Từ khi hai người ngồi cùng bàn, cơ hồ là như hình với bóng. Nhưng mà, Vương Nguyên rất nhanh phát hiện một vấn đề.

Vương Tuấn Khải cho tới bây giờ không cùng người khác đi nhà ăn ăn cơm.

Mỗi lần cả lớp đi ăn cơm, Vương Tuấn Khải sẽ một mình ở lại phòng học.

Có một lần, Vương Nguyên thật sự nhịn không được lòng hiếu kỳ, liền vụng trộm núp ở cửa nhìn.

Trong phòng học chỉ có một mình Vương Tuấn Khải, chỉ thấy cậu ta cúi đầu từ cặp sách lấy ra cái gì đó, từng ngụm từng ngụm nhai nuốt.

Vương Nguyên nhìn kỹ, là bánh bao trắng, 5 xu tiền có thể mua hai cái.

Vương Nguyên cho tới bây giờ đều không muốn ăn nó, vừa lạnh vừa cứng, hơn nữa hương vị gì đều không có.

Vương Tuấn Khải ăn xong, lại cầm cốc đi qua chỗ lấy nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn, đột nhiên trong lòng có tư vị nói không nên lời.

Giữa trưa ăn cơm xong, cậu chạy đến quầy bán quà vặt mua một bịch bánh quy.

Lại trở về phòng học, Vương Tuấn Khải đang đọc sách.

Vương Nguyên ngồi xuống bên cạnh, mở ra bịch bánh quy, ăn mấy miếng liền ném ở trên bàn, "Bánh quy này quá khó ăn !" 

Cậu thấy Vương Tuấn Khải một chút phản ứng cũng không có, lại đứng lên làm bộ muốn đem bánh quy ném đi, "Vứt đi vậy."

"Bạn học Vương Nguyên, lãng phí đồ ăn là không đúng ." Vương Tuấn Khải rốt cục mở miệng .

"Vậy cậu giúp tớ ăn đi, dù sao tớ cũng không thích ăn." Vương Nguyên nói xong đem bánh quy đẩy qua.

Chính mình làm bộ như không có gì, vừa hát vừa làm bài tập.

Vương Tuấn Khải do dự một chút, dùng ngón tay bốc lên một miếng bánh quy.

Vừa nhét vào miệng, bánh quy liền hòa tan.

Ăn ngon thật, vừa thơm vừa ngọt.

Vương Tuấn Khải ngẫu nhiên đi ngang qua quầy bán quà vặt, cũng sẽ nhìn một cái.

Đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ, cậu ta lại trước giờ không được hưởng qua. Bởi vì cậu ta đến cơm cũng không có để ăn.

Một ngày có thể ăn hai cái bánh bao trắng, đã tốt lắm rồi.

Rất lâu rồi cậu ta không được hưởng cảm giác ăn no, trong trí nhớ luôn luôn phải chịu đói. Đói bụng cậu ta liền làm bài tập dời đi lực chú ý. Vương Tuấn Khải ăn một cái lại một cái, bất tri bất giác liền đem bịch bánh quy ăn hết.

Cậu ta có chút ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên xấu hổ.

"Ngại quá, đem bánh quy của cậu ăn hết rồi."

"Không sao, tớ vốn không thích ăn!"

Vương Tuấn Khải vẫn là cảm thấy không được tự nhiên, nhưng là không biết nói như thế nào.

Vương Nguyên đảo mắt, "Nếu không cậu giảng bài cho tớ, xem như huề nhau."

"Ừ." Vương Tuấn Khải gật gật đầu, thần sắc rốt cục trầm tĩnh lại.

Buổi tối, Vương Nguyên về nhà, buông cặp sách liền ôm mẹ làm nũng.

"Mẹ...... Cơm ở trường rất khó ăn...... Mẹ làm cơm cho con mang đi nha......"

Mẹ Vương Nguyên cự tuyệt, "Người khác có thể ăn sao con không thể ăn! Đừng làm cao !"

"A a a! Mẹ! Con muốn mang cơm đi! Bằng không con sẽ tuyệt thực !" Vương Nguyên ngồi dưới đất bắt đầu giả khóc "Trong trường học cơm một chút dinh dưỡng đều không có, con là đang tuổi lớn nha! Mẹ không quan tâm con, không thương con!"

Mẹ cậu bị cậu huyên náo đến chịu không nổi, đành phải gật đầu đáp ứng.

Buổi sáng, Vương Nguyên vừa tỉnh, mặt cũng chưa rửa đã chạy đến bếp nhìn cặp lồng cơm của mình.

Cặp lồng đựng cơm đã hoàn chỉnh, ớt xanh thịt thái chỉ ở trên cơm trắng, thơm ngào ngạt thoạt nhìn thật ngon miệng.

Vương Nguyên cầm cái thìa, lại xới thêm rất nhiều cơm.

"Con trai, từ khi nào thì ăn nhiều như vậy?"

Mẹ cậu ở bên cạnh, mắt thấy cặp lồng cơm đã muốn tràn ra ngoài.

"Con muốn cao lớn, phải ăn nhiều!" Vương Nguyên đem cặp lồng cơm ném vào cặp sách, nhanh như chớp chạy đi học.

Đến giờ ăn cơm trưa, các bạn học đều lục đục đi hết.

Vương Nguyên không có rời đi, nếu là trước kia, cậu vừa nghe được tiếng chuông, là chạy so với con thỏ còn nhanh hơn.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên còn ngồi đó, hỏi, "Cậu không đi ăn cơm à?"

Vương Nguyên thần thần bí bí lấy cặp lồng cơm ra "Tớ ăn cái này!"

Mẹ ta làm cho tớ." Vương Nguyên đắc ý bổ sung một câu.

Vương Tuấn Khải nga một tiếng, không nói gì nữa .

Cặp lồng cơm vừa mở ra, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Vương Nguyên ăn mấy miếng cơm, dừng đũa oán giận, "Cơm lạnh rồi, thật khó ăn."

"Haizz! Mẹ tớ nói cơm phải ăn hết, bằng không về nhà sẽ đánh tớ."

"Vương Tuấn Khải, nếu không cậu ăn cùng tớ đi?"

Vương Tuấn Khải rốt cục quay đầu, "Như vậy sao được, đó là mẹ cậu làm cho cậu."

"Nhưng cơm cũng quá nhiều, một mình tớ khẳng định ăn không hết, cũng không thể đổ bỏ!"

Vương Tuấn Khải nhìn đồ ăn, nhịn không được vụng trộm nuốt nuốt nước miếng.

Cậu ta hết tiền rồi, hôm nay vốn tính chịu đói một ngày .

Đồ ăn trước mặt, dụ hoặc thật sự quá lớn.

"Đến đây đi đến đây đi, là bạn ngồi cùng bàn, coi như giúp tớ giải nạn !"

Vương Nguyên vui cười , đưa cho Vương Tuấn Khải một đôi đũa.

"Sao cậu có hai đôi đũa?" Vương Tuấn Khải nghi hoặc nói.

"Mẹ tớ sợ tớ làm rớt...... Cho nên chuẩn bị thêm một đôi." Vương Nguyên thuận miệng đáp.

Hai người đầu đối với đầu, ăn cơm.

"Cậu đừng chỉ ăn ớt xanh, thịt này cho cậu." Vương Nguyên gắp một miếng thịt thật dài, trực tiếp đưa đến bên miệng Vương Tuấn Khải.

"Ngô...... Cám ơn." Vương Tuấn Khải có chút không biết phải làm sao.

Ở trong ánh mắt chờ mong của Vương Nguyên, chậm rãi nhấm nuốt miệng thịt.

Thật lâu chưa ăn đồ mặn, vị ngon ở đầu lưỡi nổ tung, làm cho người ta không thể cự tuyệt.

Rất nhiều năm sau, vô luận Vương Tuấn Khải ăn qua bao nhiêu sơn hào hải vị, cũng không cảm thấy ngon bằng ớt xanh xào thịt thái chỉ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net