34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng, trời còn chưa sáng hẳn, Dịch Dương Thiên Tỉ đã bị tiếng nước rào rào ngoài cửa đánh thức .

Anh khó chịu xốc chăn lên, bàn tay lung tung sờ soạng bên cạnh, Vương Nguyên đã sớm không thấy đâu .

Sáng sớm mùa đông, đến hô hấp cũng thở ra khói trắng. Vương Nguyên ngồi xổm bên bồn rửa, động tác lưu loát rửa mặt đánh răng. Trên vò nước còn kết băng, Vương Nguyên đánh răng, bị lạnh đến hít vào.

Thiên Tỉ khoác áo khoác, đút tay ở trong túi quần, dựa vào cạnh cửa nhìn chằm chằm cái ót trắng nõn của Vương Nguyên.

Vương Nguyên thật sự rất gầy, trên lưng xương cốt lộ ra thật rõ ràng, mông cũng không còn mấy miếng thịt.

"Em dậy sớm như vậy làm gì?"

Vương Nguyên còn ngồi xổm ở kia, miệng ngậm ken đánh răng hàm hồ đáp một tiếng, "Tôi đưa sữa thuê cho người ta."

Thiên Tỉ dừng một chút, trong lòng có chút không thoải mái, "Chịu nổi không? Thân thể gầy yếu này của em, chịu được ép buộc như vậy sao?"

Vương Nguyên xoay người nhìn anh, nói, "Không làm việc thì sao có tiền, tôi còn ước gì có nhiều việc hơn để làm. Đáng tiếc không tìm được."

"Kỳ thật," Thiên Tỉ kề sát vào bên người cậu, "Em không cần vất vả như vậy."

Vương Nguyên tựa hồ đã nhận ra cái gì đó, theo bản năng lui ra phía sau.

"Anh cái gì cũng đều có thể cho em." Thiên Tỉ ái muội nói, "Chỉ cần em mở miệng."

Vương Nguyên quay đầu, "Anh nhanh rửa mặt đi, tiện đường tôi đưa anh ra ngoài." 

Lúc ra ngoài, Vương Nguyên ho khan vài tiếng rất nhỏ.

Thiên Tỉ nhìn cái áo bông cũ kỹ trên người cậu, nhịn không được nhíu mày, "Sao không mặc nhiều thêm một chút?"

"Không có việc gì." Vương Nguyên nói, "Tôi không lạnh."

Thiên Tỉ không nói gì, trái lại tự xoay người trở về phòng, ở trong phòng Vương Nguyên lục tung .

Rốt cục ở trong một đống quần áo cũ, tìm ra một cái áo lông màu trắng.

"Áo này mặc được, còn mới." Thiên Tỉ cầm áo, quơ quơ trước mặt Vương Nguyên.

Anh không chú ý tới, sắc mặt Vương Nguyên đã thay đổi rồi.

Thiên Tỉ lôi kéo Vương Nguyên muốn cậu mặc vào.

"Cởi ra," Vương Nguyên lại đột nhiên giống như bị kim đâm, thanh âm đều đề cao, "Tôi không muốn mặc."

Thiên Tỉ sửng sốt, anh không rõ Vương Nguyên vì sao đột nhiên kích động như vậy.

"Em làm sao vậy?" 

Vương Nguyên không nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, ánh mắt lại phiếm hồng.

"Không mặc thì không mặc." Thiên Tỉ hòa dịu ngữ khí, giống như dỗ trẻ con, "Giờ anh đem nó cất đi."

Hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Vương Nguyên cúi đầu bước nhanh về phía trước, lưng gầy, thoạt nhìn yếu ớt lại quật cường.

Thiên Tỉ đột nhiên có chút đau lòng.

Anh đuổi theo, cởi áo khoác lông cừa của mình ra, bọc người Vương Nguyên lại.

"Không cần." Vương Nguyên muốn cởi ra, "Tôi thực sự không lạnh."

Cậu nói với Thiên Tỉ, "Anh đừng đi theo tôi, tôi còn phải làm việc."

Thiên Tỉ không nể mặt, lộ ra bộ dáng tức giận, "Em không mặc, anh sẽ không đi, cứ đi theo em."

Vương Nguyên đành phải bĩu môi, "Làm sao để trả lại cho anh?"

"Yên tâm đi," Thiên Tỉ như là nghĩ tới cái gì đó, thần thần bí bí cười, "Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại."

Kù thật trong lòng Vương Nguyên cũng không muốn cùng Thiên Tỉ có nhiều dính líu. Cậu cảm thấy mình cùng Thiên Tỉ căn bản là người của hai cái thế giới, thân phận địa vị đều kém không chỉ một chút.

Hơn nữa hai người lúc trước còn có quan hệ, không có biện pháp thản nhiên kết bạn với nhau. Cậu có thể mơ hồ cảm nhận được Thiên Tỉ đối với mình rất tốt, cùng người khác có chút bất đồng.

Nhưng mà, ai biết có phải do đại thiếu gia kia cuộc sống quá nhàm chán, nên lấy cậu ra tiêu khiển hay không?

Vương Nguyên không nghĩ tới, buổi trưa ở bệnh viện cậu thực sự gặp được Thiên Tỉ.

Cậu đang ở hành lang bệnh viện, xếp hàng mua cơm, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh.

Thiên Tỉ thoạt nhìn như đã tắm rửa sạch sẽ, thay đổi quần áo, tóc cũng chải chuốt gọn gàng.

Trong tay xách theo đủ thứ này nọ, còn thật khoa trương ôm một bó hoa tươi lớn.

Vương Nguyên vừa định hỏi anh đến làm gì, Thiên Tỉ tựa như không phát hiện ra cậu, trái lại tự đi vào phòng bệnh.

Chờ Vương Nguyên cầm cặp lồng cơm đi vào, mẹ và dì cả đã cùng Thiên Tỉ tán gẫu. Không biết Thiên Tỉ nói gì đó, làm dì cả và mẹ đều thật vui vẻ, trên mặt mẹ cư nhiên hiện ra một chút tươi cười.

Từ khi ba gặp chuyện không may tới nay, mẹ liền không vui vẻ cười như vậy bao giờ.

"Mẹ, dì cả, ăn cơm." Vương Nguyên đứng ở bên giường đợi một hồi, rầu rĩ nói một tiếng.

Mẹ cậu trách cứ nói, "Dịch thiếu gia đến lâu như vậy, con cũng không đi rót chén trà."

Thiên Tỉ cười cười, "Bác gái, gọi cháu Thiên Tỉ là được rồi. Cháu cùng Nguyên Nguyên không lớn hơn bao nhiêu, tựa như con bác vậy."

Dì cả ở bên cạnh nói, "Thiên Tỉ thiếu gia tự mình tới một chuyến, thật là có tâm ."

"Chúng ta cũng là đồng hương còn là hàng xóm, cháu đương nhiên là phải đến thăm. Có cái gì cần hỗ trợ, mọi người cứ nói với cháu."

"Cháu có mang theo chút đồ ăn, thừa dịp còn nóng hai người ăn di. Cơm bệnh viện không ngon, còn không có dinh dưỡng."

Thiên Tỉ nói chuyện rất đúng mực, hoàn toàn không có làm cao, còn thật chu đáo giúp hai người múc thức ăn.

Vương Nguyên lặng lẽ nhìn thoáng qua, đại khái là đồ ăn do khách sạn cao cấp nào đó làm.

Thấy mẹ cùng dì cả đều ăn rất ngon miệng, Vương Nguyên cũng không nói cái gì.

Một mình ngồi ở một bên, ăn cơm vừa mua ở trong bệnh viện.

Cơm nước xong, Vương Nguyên liền vội vàng rời bệnh viện.

uổi chiều còn phải tới nhà hàng rửa chén, một giờ phải có mặt.

Thiên Tỉ không biết từ khi nào thì cũng đi ra, gắt gao đi theo phía sau cậu.

Ra khỏi thang máy, Vương Nguyên còn có chút thiếu kiên nhẫn.

"Anh đừng đi theo tôi được không?" Đối với Thiên Tỉ bám đuôi không dứt này, cậu thật không kiên nhẫn . Hiện tại cậu cả ngày đã bận sứt đầu mẻ trán, căn bản không có tâm tư đi ứng phó một đại thiếu gia như vậy.

Thiên Tỉ nhìn cậu, đột nhiên thật nghiêm túc nói, "Cùng anh đi đến một nơi."

Vương Nguyên ngữ khí khó chịu, "Đến cùng anh muốn làm gì?"

"Em đi rồi biết."

Vương Nguyên quay đầu, trực tiếp cự tuyệt, "Tôi không đi."

Thiên Tỉ cũng không tính nghe ý kiến của cậu, trực tiếp túm cánh tay cậu, đi nhanh ra ngoài.

"Anh buông ra! Tôi không đi!" Vương Nguyên nghiêng ngả lảo đảo theo ở phía sau, giận đến nghiến răng.

Cuối cùng vẫn là bị Thiên Tỉ cường ngạnh nhét vào trong xe đang dừng ở ven đường.

"Đi thôi." Thiên Tỉ ở ghế sau đè lại Vương Nguyên đang không ngừng vặn vẹo, ngẩng đầu nói với tài xế.

Ô tô nhanh chóng chạy về phía trước, dần dần rời xa nội thành.

Vương Nguyên biết có làm gì cũng vô dụng, dứt khoát không giãy dụa nữa, mà là giận dỗi lui vào một góc cách xa Thiên Tỉ nhất.

Ngoài cửa sổ phong cảnh xẹt qua rất nhanh, trở nên càng ngày càng quen thuộc.

Vương Nguyên kinh ngạc nhìn cửa sổ.

Đây là đường về nhà.

Thôn nhỏ vẫn như trước, một chút cũng không có thay đổi.

Xe dừng lại ở một triền núi nhỏ, Thiên Tỉ mang theo Vương Nguyên đi lên.

Trước mắt xuất hiện một ngôi mộ. Vương Nguyên cứng người, thế nào cũng không chịu đi về phía trước .

"Tôi muốn đi về." Cậu co rúm lại lui về sau.

Trên mộ bia dán ảnh chụp của ba cậu, tươi cười ấm áp.

Giọng nói của ba dường như còn ở bên tai, hình ảnh hạnh phúc, giống đèn kéo quân lướt qua trong đầu. Làm trái tim Vương Nguyên bắt đầu đau đớn.

"Chờ một chút." Thiên Tỉ giữ chặt cổ tay cậu.

Một lát sau, từ bên cạnh đi tới vài người.

Hai người đàn ông kia, Vương Nguyên liếc mắt một cái liền nhận ra.

Một tên là ông chủ mỏ than nơi ba cậu gặp nạn, còn tên ki chính là người phụ trách ngày đó.

Lúc trước Vương Nguyên một mình đi tìm bọn họ nói chuyện bồi thường, thiếu chút nữa bị đánh chết.

Lúc này nhìn thấy bọn họ xuất hiện trước mộ phần của ba, trong lòng Vương Nguyên hận đến nóng ruột thiêu phế, chỉ muốn xông lên liều mạng với bọn họ.

Thiên Tỉ tựa hồ đã nhận ra cảm xúc của cậu, vươn tay đè lại bả vai Vương Nguyên, trấn an cậu.

"Dịch thiếu gia, việc nhỏ ấy cần gì cậu phải tới tận nơi?"

Ông chủ mập mạp kia vừa thấy Thiên Tỉ liền cúi đầu khom lưng.

Người phụ trách bên cạnh cũng cười nịnh nọt, "Đúng vậy, chuyện bồi thường chúng tôi đã sớm thương lượng xong, hiện tại liền đem tiền đưa cho cậu."

Vương Nguyên đứng ở một bên, nghe được không hiểu gì cả.

Thiên Tỉ đối với hai người kia nói, "Trừ bỏ bồi thường, còn có một yêu cầu."

"Cậu cứ việc nói." Hai người đàn ông trung niên, khúm núm đối với một thiếu niên, hình ảnh có chút buồn cười.

Thiên Tỉ nhìn bọn họ, gằn từng tiếng nói, "Hai ông quỳ gối trước mộ phần, dập đầu xin lỗi."

Ông chủ mỏ than biến sắc, cười không nổi nửa.

Thiên Tỉ lạnh lùng bồi thêm một câu, "Các ông có thể không đồng ý, bất quá có hậu quả gì, tôi cũng không dám chắc."

Dịch Dương Thiên Tỉ tuy rằng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng đã có khí tràng cực lớn.

Huống chi, Thiên Tỉ là con trai độc nhất của Dịch gia, về sau sản nghiệp sớm muộn gì cũng là do anh kế thừa, đắc tội với anh tất nhiên gánh không nổi.

Hai người kia tuy rằng tâm không cam tình không nguyện, cuối cùng vẫn là quỳ gối trước mộ phần.

Vừa dập đầu đối với mộ bia, vừa không ngừng nói xin lỗi.

Vương Nguyên sững sờ nhìn một màn trước mặt, hốc mắt đỏ bừng.

Cậu cả đời cũng sẽ không quên, lúc cậu bị quyền đấm cước đá thiếu chút nữa chết đi, làm tự tôn của cậu bị hung hăng đạp đổ.

Cái loại khuất nhục cùng tuyệt vọng này, tựa như một bóng ma thật lớn bao phủ ở trong lòng cậu.

Mà hiện tại, bóng ma này rốt cục chậm rãi tiêu tán .

Tuy rằng ba cậu không bao giờ có thể sống lại nữa, nhưng mà cuối cùng cũng có được một công đạo.

Ba cậu trên trời có linh thiêng, cũng có thể an tâm .

Đám người kia đi rồi, trước mộ phần chỉ còn lại Vương Nguyên cùng Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ đi qua, đốt một nén nhang, "Bác trai, bác yên tâm yên nghỉ đi."

"Nguyên Nguyên hiện tại kiên cường hơn trước rất nhiều."

"Em ấy rất nỗ lực chăm sóc cho chính mình, còn có mẹ mình."

"Cháu cũng sẽ luôn luôn ở bên cạnh em ấy."

Vương Nguyên đứng ở phía sau, một tay che hai mắt, nước mắt không tiếng động theo khe hở rớt ra.

Cậu quật cường cắn môi, liều mạng nhẫn nại .

Thiên Tỉ không nói gì thêm, chỉ là ôm lấy cậu, để mặt cậu chôn ở trên vai mình.

Một lát sau, mới nghe được một tia nức nở rất nhỏ. Tấm lưng gầy yếu của Vương Nguyên kịch liệt run rẩy.

Thiên Tỉ vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, chống đỡ cho cậu.

Vương Nguyên rốt cục khóc thành tiếng, giống một đứa trẻ vừa khóc vừa liều mạng hít thở.

Giống như muốn đem đau khổ chua xót cùng uỷ khuất đè nén mấy ngày nay tất cả đều khóc ra.

Nước mắt nóng rực kia rơi xuống vai Thiên Tỉ, làm trái tim anh cũng ẩn ẩn đau.

Sắc trời dần tối, xung quanh là rừng núi hoang dã.

Vương Nguyên đã khóc đến không có khí lực, an tĩnh mà mệt mỏi dựa vào ngực Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ sờ sờ mái tóc ướt sũng của cậu, "Mệt mỏi sao? Muốn về nhà hay không?"

Qua hồi lâu, Thiên Tỉ nghe được một tiếng rầu rĩ "Cám ơn".

Tâm không hiểu làm sao liền co vào một chỗ, một loại cảm xúc chưa bao giờ có bắt đầu lan tràn.

Thiếu niên khóc ở trong lòng anh, yếu ớt giống như là con thú nhỏ bị thương, khiến anh chỉ muốn bảo hộ cậu, an ủi cậu, không bao giờ để cậu phải chịu tổn thương, làm cậu một lần nữa nở rộ tươi cười.

Liên Thiên Tỉ không có phát hiện, trái tim mình đã bị Vương Nguyên gắt gao nắm giữ.





_________
Thực sự là dù thương N nhưng mà cảm thấy yêu thương k nổi. K nó làm cho buồn bã, nó vô tâm các thứ, nhưng chỉ cần cho cục kẹo là liền nói K thật tốt vs mình. Còn T ôn nhu, sủng nịnh thì lại luôn bày cái vẻ mặt thù địch, k chút nào cảm ơn....!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net