44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khu đất đắt đỏ nhất thành phố Bắc Kinh, một tòa cao ốc lẳng lặng nằm ở đó.

Vương Nguyên đứng ở lầu 1, nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay, hít sâu, nhấc chân đi vào.

Hôm nay là ngày thử việc thứ hai, cậu mặc áo sơmi sạch sẽ chỉnh tề, đến sớm nửa giờ so với thời gian quy định.

Ở trong công ty, nhân viên thử việc tuy rằng địa vị không cao, lượng công việc cũng không ít, từ ngày hôm qua cậu đã bắt đầu bị phân công không ít việc vặt, vừa phải hoàn thành công việc, vừa phải tranh thủ đọc tư liệu của công ty.

Ngày hôm qua việc cậu cùng Vương Tuấn Khải gặp mặt đã sớm truyền ra khắp toàn bộ công ty, nhân viên trong công ty lúc này đều nhận định cậu cùng con trai tổng giám đốc trước, cũng chính là tổng giám đốc mới nhậm chức có giao tình, ánh mắt nhìn cậu luôn là tìm tòi nghiên cứu nhưng cũng thật cẩn thận.

Vương Nguyên bị người xung làm cho có chút hốt hoảng, đành phải chuyên chú vào việc của mình, làm việc cũng càng thêm cẩn thận, sợ sẽ làm sai cái gì đó.

Một cô gái cũng trúng tuyển cùng cậu, nhịn không được đi lại hỏi cậu, "Này, nghe nói cậu cùng tổng giám đốc có quen biết hả?"

Vương Nguyên không có cách nào phủ nhận, đành phải hàm hàm hồ hồ nói, "Bạn học cũ từ rất lâu lúc trước, quan hệ rất bình thường......"

Cô gái kích động đến hai mắt hình trái tim, một mặt háo sắc, "A a a siêu hâm mộ cậu! Cư nhiên có thể cùng Vương tổng làm bạn học, anh ấy là nam thần của tôi đó! Anh ấy từ nhỏ đã đẹp trai như vậy sao? Có phải là một người luôn toát ra vẻ có tiền cùng lãnh khốc không? Cậu có ảnh chụp của anh ấy không?!"

Vương Nguyên khóe miệng hơi hơi run rẩy một chút.

Không khỏi nhớ lại quá khứ đen tối của Vương Tuấn Khải, lúc còn học trung học Vương Tuấn Khải chính là đầu đội mũ rơm, vẻ mặt dính bụi bẩn thật quê mùa, tuy rằng lớn lên đẹp trai, nhưng không dính chút gì đến hai chữ "nam thần".

"Vương Nguyên, lại đây một chút." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi của trưởng phòng.

Vương Nguyên bị gọi tên, nhanh chóng đứng lên.

Trưởng phòng cao thấp đánh giá cậu vài lần, đưa cho cậu một tập hồ sơ, "Báo biểu này, cậu phụ trách một chút, đưa đến tầng 21."

Vương Nguyên một mặt không hiểu, đồng nghiệp xung quanh bắt đầu ào ào nhìn về phía cậu, nhỏ giọng nghị luận.

Tầng 21, là văn phòng tổng giám đốc, chỉ có người cấp bậc cao mới được phép đi lên, hiện tại cư nhiên kêu một nhân viên thử việc đưa tài liệu lên.

Vương Nguyên đem tập văn kiện ôm ở trước ngực, không yên lòng nhìn các con số trong thang máy, trong lòng ẩn ẩn có chút dự cảm không lành.

"Đinh -" Cửa thang máy mở ra, Vương Nguyên không ngừng chuẩn bị tâm lý, nhưng là trong lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi .

Trong văn phòng rộng lớn xa hoa, Vương Tuấn Khải đang đứng ở bên bàn làm việc chờ cậu.

Dáng người anh ta thon dài cao ngất, ngũ quan giống như điêu khắc, vốn tuấn mỹ, hiện tại càng thêm trầm ổn kiêu ngạo.

Cùng thiếu niên mộc mạc nghèo túng trong trí nhớ, thật là khác nhau một trời một vực.

"Vương......" Vương Nguyên do dự nói, "Vương tổng, đây là báo cáo mà anh muốn xem."

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm Vương Nguyên, trên mặt lại nhìn không ra là cảm xúc gì.

Phía sau anh ta là cửa sổ sát đất thật lớn, bên ngoài là đô thị phồn hoa.

Vương Nguyên như trốn tránh mà cúi đầu, đem báo cáo đặt lên bàn đã nghĩ rời đi.

"Em đứng lại." Thanh âm Vương Tuấn Khải trầm thấp.

Vương Nguyên chậm rì rì xoay người, "Còn có chuyện gì sao?"

Vương Tuấn Khải nhất thời nghẹn lời, trầm mặc không nói.

Anh ta cũng không biết chính mình là như thế nào, từ ngày hôm qua gặp lại Vương Nguyên xong, liền luôn luôn tâm thần không yên nghĩ về cậu.

Anh ta làm việc luôn luôn công tư rõ ràng, công việc là công việc, cũng không theo đuổi cảm tình cá nhân. Lúc này cư nhiên cái cớ vô cùng ấu trĩ, cố ý kêu Vương Nguyên đi lên gặp mình.

Qua hồi lâu, Vương Tuấn Khải rốt cục hỏi một câu, "Em hiện tại đang ở đâu?"

Vương Nguyên mạc danh kỳ diệu nói, "Này, không liên quan đến anh."

"Em hiện tại là nhân viên của anh, anh đương nhiên phải biết tình hình của em." Vương Tuấn Khải mặt không đổi sắc nói.

Vương Nguyên bị anh ta làm cho không thể phản bác, nén giận nói, "...... Ký túc xá đại học."

"Em học đại học ở Bắc Kinh?" Vương Tuấn Khải nhíu mày, như có điều đăm chiêu.

Vương Nguyên có lệ ừ một tiếng.

"Vì sao?" Vương Tuấn Khải đi đến trước mặt Vương Nguyên, một bàn tay đặt lên vai Vương Nguyên, "Vì sao đến Bắc Kinh?"

Lấy hiểu biết của anh ta đối với Vương Nguyên mà nói, Vương Nguyên không có khả năng rời nhà quá xa.

Hơn nữa học đại học ở Bắc Kinh, cần nhiều tiền tới như vậy, cậu lấy tiền từ đâu?

Vương Nguyên bởi vì anh ta đụng chạm, co rúm lại lui về sau một bước, "Này không ở trong phạm vi anh cần phải biết!"

Cậu thối lui hai bước cách xa Vương Tuấn Khải, một mặt đề phòng.

Vương Tuấn Khải nhếch môi, áp khí giáng đến âm điểm.

Vương Nguyên cũng mặc kệ anh ta là tâm tình gì, "Xin hỏi hiện tại tôi có thể đi xuống làm viẹc chưa, Vương tổng?"

Trở lại chỗ làm việc, Vương Nguyên như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra. Cậu thừa nhận chính mình vẫn là không có biện pháp thản nhiên đối mặt với Vương Tuấn Khải, mỗi lần nhìn thấy anh ta, trong lòng đều như là ở nước sôi lửa bỏng chịu dày vò.

Vương Nguyên thu liễm cảm xúc khó chịu, chuyên chú làm việc.

Nhưng là không qua mấy giờ, cậu lại nhận được điện thoại của trưởng phòng, kêu cậu lên tầng 21.

Mà lý do lần này, cư nhiên là tổng giám đốc muốn uống cà phê?!

Vương Nguyên dở khóc dở cười, loại sự tình này vì sao không kêu thư ký làm, lại kêu một nhân viên thực tập nho nhỏ là cậu? Cậu chịu đựng oán giận ngập đầu, pha cà phê đưa đến văn phòng tổng giám đốc.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế tựa, chậm rì rì uống hết ly cà phê, mở miệng nói, "Pha một ly nữa."

Vương Nguyên cố nén xúc động muốn đấm anh ta một phát, lại đi pha cà phê.

Cậu trút căm giận vào ly cà phê, không ngừng bỏ thêm đường vào đó, miệng lẩm bẩm, "Cố ý chỉnh tôi sao? Ngọt chết anh... Ngấy chết anh......"

Quả nhiên, lần này Vương Tuấn Khải uống một ngụm, sắc mặt liền thay đổi, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ là đem cà phê để qua một bên.

Khi Vương Nguyên đang cười thầm ở trong lòng, Vương Tuấn Khải cư nhiên lại nghĩ ra trò mới, "Văn phòng của anh rất rối loạn, em giúp anh quét dọn một chút."

Thật sự là lấy quyền thế đè chết người...... Vương Nguyên tức giận muốn chửi, nhưng cũng chỉ có thể thành thành thật thật xuống lầu lấy chổi, nghẹn khuất lại một lần nữa leo lên tầng 21.

Bị ép buộc bận rộn cả một buổi sáng, Vương Nguyên quá mệt mỏi, hai chân đều như nhũn ra .

Mấy đồng nghiệp tỏ vẻ hiểu biết, cậu nhân viên thực tập này hẳn là đã đắc tội vị tổ tông kia rồi!

Tổng giám đốc ngày thường mạnh mẽ, thưởng phạt phân minh, cư nhiên dùng thủ đoạn ngây thơ như vậy làm khó dễ một nhân viên, anh ta bao lớn rồi a?

Nghỉ trưa, phần lớn mọi người đều đi ra bên ngoài ăn cơm .

Vương Nguyên còn ở lại văn phòng. Gần đây đều là trung tâm thương mại, bên ngoài tùy tiện chọn một nhà hàng cũng đắt muốn chết, chút tiền lương thử việc của cậu cũng không đủ ăn mấy bữa.

Vương Nguyên từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bánh mì, đi rót một ly nước, coi như là cơm trưa .

Bánh mì lạnh cứng khô ráp, cậu gian nan nhấm nuốt, lại uống mấy ngụm nước lạnh.

"Người mới, cậu lại đây!" Cách đó không xa, vài đồng nghiệp hướng về phía Vương Nguyên kêu.

Vương Nguyên không rõ chân tướng chỉ chỉ chính mình, "Gọi tôi?"

Cậu buông bánh mì, do dự đi qua, lễ phép nói, "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

Vài đồng nghiệp vui vẻ cười khe khẽ nói nhỏ một phen.

Một cô gái trang điểm thật đậm ra lệnh cho cậu, "Đi ra bên ngoài mua chút đồ uống về cho chúng tôi."

Vương Nguyên không biết làm sao há miệng thở dốc.

"Nhanh đi đi!" Bọn họ thúc giục đem Vương Nguyên đẩy ra ngoài.

Mạc danh kỳ diệu đã bị người khác sai vặt. Thời tiết nóng bức, bên ngoài giống như cái lò thiêu.

Cậu tìm một vòng mới tìm được một tiệm trà sữa, nhớ tới bọn họ chưa đưa tiền, đành phải dùng tiền của mình ứng trước.

Chờ Vương Nguyên mang theo đồ uống trở về công ty, đã mồ hôi ướt đẫm, khuôn mặt trắng nõn bị phơi đỏ bừng, áo sơmi đều ướt đẫm.

"Này là cái gì? Khó uống muốn chết!" Mấy người kia uống mấy ngụm liền bắt đầu oán giận.

Vương Nguyên ngượng ngùng nói, "Gần đây không có chỗ nào bán đồ uống ......"

"Được rồi, cậu trở về làm việc đi."

Vương Nguyên đứng yên không đi, ấp úng nói, "Tiền đồ uống......"

Không phải cậu keo kiệt, mà đây là tiền ăn cả tuần của cậu, sao có thể nói không cần liền không cần.

"Mới tới mà thế à? Một chút quy tắc cũng không hiểu!" Mấy người kia lập tức liền chua ngoa, chỉ vào cậu mà mắng.

Vương Nguyên nghe bọn họ nói quy tắc gì đó, cho rằng mình làm sai cái gì, trong lòng vừa vội lại hoảng, trên mặt hồng rồi lại trắng.

"Phách!" Trong đó có một người đột nhiên đem trà sữa ném vào người Vương Nguyên.

Đồ uống ướt dính theo ống quần Vương Nguyên chảy xuống, nhỏ giọt trên mặt đất.

Vương Nguyên bị dọa choáng váng, cúi đầu ngơ ngác nhìn quần mình.

"Thất thần làm gì? Còn không mau quét dọn sạch sẽ!" Người khởi xướng giống như đang chế giễu nhìn cậu.

Nhân viên đối với người mới trong công ty đều là theo sắc mặt mà làm việc, thái độ của tổng giám đốc đối với Vương Nguyên lúc sáng, mọi người đều nhìn rõ.

Người mà ông chủ không ưa, bọn họ đương nhiên càng không thèm để trong mắt, cho nên tìm cớ đến đùa giỡn cậu.

Vương Nguyên ngồi xổm, cúi đầu, dùng khăn lau sạch vết bẩn trên sàn nhà.

"Mấy người đang làm cái gì?" Đột nhiên truyền đến một một tiếng quát.

Vương Tuấn Khải thần sắc tối tăm đi tới.

Anh ta nhìn thẳng vào mấy nhân viên kia, tức giận nói, "Công ty tốn tiền mướn mấy người, là kêu mấy người làm việc, không phải để mấy người bắt nạt người khác."

Mấy nhân viên kia kinh hoảng đến sắc mặt đều trắng bệch, sợ tới mức cũng không dám nói chuyện.

Bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vương Tuấn Khải phát hỏa lớn như vậy.

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên kéo lên, sau đó trước mặt mọi người, tự mình khom lưng, dùng khăn giấy lau vết bẩn dính trên quần Vương Nguyên.

Một màn này triệt để làm nghẹn họng đám người kia.

Vương Nguyên không được tự nhiên nói, "...... Tôi có thể tự lau."

"Câm miệng." Vương Tuấn Khải gõ một cái lên đầu cậu, "Em bị ngốc à? Người ta bắt nạt em, em cũng không biết phản kháng sao?"

Vương Nguyên ủy khuất bĩu môi.

Cậu là người mới, không thể vừa tới đã đắc tội người cũ a?

Hơn nữa, người bắt nạt cậu trước, không phải là Vương Tuấn Khải sao? Những người khác chỉ là thấy sao làm vậy mà thôi.

Vương Tuấn Khải liếc lên bàn làm việc của Vương Nguyên một cái, nhìn thấy cái bánh mì đang cắn dở, càng thêm tức giận, "Đây là cơm trưa của em?"

Vương Nguyên không biết xuất phát từ tâm lý gì, chột dạ đem bánh mì nhét vào trong ngăn kéo.

"Đi theo anh." Vương Tuấn Khải bắt lấy cổ tay cậu, đi ra thang máy.

Vương Nguyên bị anh nắm phát đau, thất tha thất thểu theo ở phía sau, "Anh muốn làm chi? Hiện tại là giờ nghỉ trưa, anh không thể áp bức nhân viên như vậy!"

Cậu cho rằng Vương Tuấn Khải lại muốn sai khiến mình làm việc vặt.

Văn phòng Vương Tuấn Khải, gian ngoài là để xử lý công việc, bên trong là một căn nhà khép kín, trang hoàng rất có phong cách.

Phòng ăn, phòng ngủ, toilet đầy đủ mọi thứ.

Đôi khi công việc xong muộn, sẽ ở trong này qua đêm.

Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên kéo đến bàn ăn, kêu cậu ngồi xuống, "Ăn đi."

Vương Nguyên nhìn một bàn thức ăn tinh xảo còn bốc lên hơi nóng, vô cùng khó hiểu. Cậu xấu hổ nói, "Ách...... Tôi ăn bánh mì là được rồi."

"Em gầy trơ cả xương ra thế này, anh sợ người khác cảm thấy anh ngược đãi nhân viên." Vương Tuấn Khải không kiên nhẫn nói.

Vương Nguyên năm nay cũng đã hai mươi tuổi, nhưng là rất gầy, mấy năm nay lại chịu không ít đau khổ, thân thể thoạt nhìn không khác thiếu niên mười mấy tuổi cho lắm.

Vừa rồi anh ta nắm cổ tay Vương Nguyên, gầy đến đều có thể trực tiếp bẻ gãy.

Anh ta lấy cho Vương Nguyên thêm một chén cơm, một đôi đũa, mặt không biểu cảm đặt tại trước mặt cậu.

Đồ ăn thật phong phú, Vương Nguyên lại chỉ dám ăn đĩa rau xanh cách mình gần nhất, bới cơm trắng mà ăn.

Cậu chớp chớp mắt, quai hàm phình phình, cực kỳ giống một con vật nhỏ đáng yêu.

Vương Tuấn Khải thấy thế, liền gắp một miếng cá kho thật lớn vào bát của cậu.

Vương Nguyên ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải.

Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau, cảm xúc cuồn cuộn, cả hai đều mơ hồ thấy được bóng dáng thời niên thiếu của đối phương.

Khi đó Vương Tuấn Khải còn rất nghèo, đến cơm cũng không có mà ăn.

Vương Nguyên đã nghĩ biện pháp mang theo cơm hộp.

Hai người ghé vào cùng nhau, chia sẻ một phần ớt xanh thịt băm, rất ít, cũng rất đạm bạc.

Qua một đoạn thời gian, bọn họ vẫn là ngồi cùng nhau ăn cơm, lại đều đã không còn là bộ dáng khi xưa.

"Em......" Vương Tuấn Khải đột nhiên dựa lại gần, Vương Nguyên theo bản năng lui về phía sau.

"Đã bao lớn rồi, chẳng chút thay đổi gì cả." Vương Tuấn Khải ghét bỏ dùng ngón tay lau hạt cơm dính bên khóe miệng Vương Nguyên.

Vương Nguyên phản ứng trì độn "A?" một tiếng.

Vương Tuấn Khải trầm mặc nhìn cậu, có cái gì đó, trong nháy mắt triệt để sụp đổ .

Anh ta đột nhiên dâng lên một trận xúc động, chế trụ cái ót Vương Nguyên liền hôn lên cánh môi khẽ nhếch lên kia.

"Ưm......" Vương Nguyên đầu óc trống rỗng, toàn thân buộc chặt.

Vương Tuấn Khải tham lam liếm mút môi Vương Nguyên, cả người như là bị điện giật, trái tim đều bắt đầu run rẩy.

Xúc cảm mềm mại ấm áp so với trong trí nhớ còn tươi ngọt hơn, hơn nữa chân thật đến như thế.

"Buông ra......" Vương Nguyên cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, trong bụng là từng đợt run rẩy.

Cậu đột nhiên đẩy Vương Tuấn Khải ra, sau đó nghiêng ngả lảo đảo vọt vào toilet, không ngừng nôn khan.

Dạ dày cậu vốn yếu, gần đây đều không ăn uống đầu đủ.

Tối hôm qua bị Thiên Tỉ ép buộc một đêm, hôm nay buổi sáng lại lo trong lo ngoài làm lụng vất vả lâu như vậy, hiện tại khó chịu đến nỗi sắp đem lục phủ ngũ tạng đều nôn ra .

Vương Tuấn Khải đi theo, sắc mặt xanh mét đứng ở phía sau.

"Cùng anh hôn môi, khiến em ghê tởm đến muốn nôn sao?" Anh ta tức giận đến sắp đem nắm tay đều bóp nát.

Vương Nguyên căn bản không có khí lực để ý tới Vương Tuấn Khải, cậu vịn vào tường, chậm rãi quỳ rạp xuống mặt sàn lạnh băng.

"Em làm sao vậy?" Vương Tuấn Khải lúc này mới ý thức được không ổn, anh ta tiến lên đem Vương Nguyên nâng dậy.

Vương Nguyên nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhăn thành một đoàn, trên trán đều là mồ hôi tinh mịn.

Vương Tuấn Khải trong lòng hoảng hốt, khẩn trương đưa thân thể gầy nhỏ của cậu ôm vào trong ngực, thật cẩn thận đưa đến giường lớn trong phòng ngủ.

"Nguyên Nguyên?" Anh ta gọi vài tiếng. Vương Nguyên vô lực buông thõng cánh tay, một chút phản ứng đều không có.

Vương Tuấn Khải sờ sờ cổ cậu, chạm đến một mảnh lạnh lẽo, lúc này mới phát hiện áo sơmi của Vương Nguyên đều đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm?

Anh ta cởi quần áo của Vương Nguyên ra, cầm khăn lông, muốn giúp cậu lau khô thân thể.

Nút áo sơmi lần lượt được mở ra, sắc mặt Vương Tuấn Khải khẽ biến, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Anh ta đột nhiên giống như nổi điên, trực tiếp thô bạo vạch áo Vương Nguyên ra.

Trên ngực khuôn ngực trắng nõn, trải rộng hồng ngấn ái muội, thậm chí còn có một vài vết máu bầm?

Những dấu vết này, vừa thấy liền hiểu nó là thế nào .

Vương Tuấn Khải rũ mắt xuống, từ trên xuống dưới vuốt ve ấn ký xanh tím kia, trên tay không tự giác gia tăng lực đạo.

"Hức......" Vương Nguyên ở trong mờ mịt bị đau đớn làm tỉnh một chút, cậu nhíu chặt mày, thống khổ rên rỉ, "Đừng mà......"

"...... Tha cho em......", Vương Nguyên tinh tế cầu xin, "Thiên Tỉ...... Em đau......"

Đầu ngón tay Vương Tuấn Khải run lên, trong đầu oanh một tiếng liền nổ tung .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net