Chương 2: Tiến rừng Sương Mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên không trung Nghĩa thành, trời cao mây nhạt.

Mặt trời tươi đẹp mà lóa mắt không ngừng kiên trì chiếu rọi xuống mặt đất, cũng chiếu rọi luôn hai người đang giương cung bạt kiếm.

Ai có thể nghĩ đến, mới vừa rồi bọn họ còn ngồi ăn điểm tâm sáng với nhau, mà giờ phút này lại là đao kiếm hướng về đối phương, ngươi chết ta sống.

Từ lúc mở mắt ra đã qua năm ngày, Tiết Dương trong lúc bị thương cũng đã nghĩ thông suốt, có một số việc sẽ phải kết thúc.

Mũi kiếm Giáng Tai vẽ ra một đường phong mang màu bạc, trong mắt Tiết Dương hiện lên một tia yêu thích giết chóc, khóe môi lại cong lên một mạt cười ngọt lịm.

“Đạo sĩ thúi, ngươi làm một chuyện tốt, tự sát được không? Bằng không nếu sau này Hiểu đạo trưởng biết là ta giết ngươi, lại giống như đời trước trách ta.”

Tống Lam nắm chặt Phất Tuyết trong tay, trong không khí phảng phất đều kết một tầng băng sương, môi mỏng phun ra hai chữ: “Tìm chết.”

“A, đạo sĩ thúi, ngươi cho rằng lão tử không giết được ngươi?” Khóe môi Tiết Dương đang cười chợt biến mất, hừ lạnh một tiếng, Giáng Tai như chẻ tre hướng về phía Tống Lam.

Ngân quang mũi kiếm gợi lên từng sợi kiếm hoa, ngươi tới ta đi, đã qua mấy chục chiêu. Hai người đều dùng chiêu thức tàn nhẫn, tận sức tận lực muốn dồn đối phương vào chỗ chết.

Cách đó không xa trong trà lâu loáng thoáng có âm thanh nói chuyện truyền tới.

“Nghe nói chưa? Trong rừng Sương Mù có một tà túy khó lường.”

“Ai ai ai, đúng vậy, hình như là cái gì tẩu thi vạn năm.”

“Đúng vậy, người tu đạo đi vào không ai là không phải chết ở dưới tay nó.”

“Bất quá ta nghe nói lần này là Hiểu Tinh Trần đạo trưởng đi vào nha?”

“Đúng vậy, là một trong hai song đạo Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, xem tà túy kia còn kiêu ngạo như thế nào……”

Câu nói kế tiếp đã không cần nghe hết, hai người vốn như nước với lửa liếc nhau, đồng thời thu lại kiếm trong tay.

Trong mắt nhau đã nói rõ cho đối phương biết, hai người trước tiên nên gạt bỏ ân oán, đợi sau khi tìm được người kia lại nói.

“Đạo sĩ thúi, ngươi đi theo ta làm gì?” Tiết Dương thu lại Giáng Tai, bước nhanh ra khỏi Nghĩa thành.

“Ta đi rừng Sương Mù, có quan hệ gì với ngươi?”

“A, đạo sĩ thúi, ngươi tin sớm hay muộn có một ngày lão tử giết chết ngươi, trước tiên sẽ xé nát cái miệng này của ngươi không?” Tiết Dương trợn trắng mắt, Tống Lam này, thật là nhìn thế nào cũng thấy chán ghét!

“Hừ.”

Tống Lam hừ lạnh một tiếng, đi cách xa Tiết Dương, rõ ràng là lười phản ứng y.

Tiết Dương cắn chặt răng, mới nhịn xuống ý muốn trực tiếp cầm Giáng Tai đâm qua. Tìm Hiểu Tinh Trần đạo trưởng quan trọng hơn, đạo sĩ thúi giả thanh cao này, về sau còn rất nhiều thời gian để thu thập hắn.

Hai người nhẫn nại đều đến cực hạn, thật vất vả mới đi tới lối vào rừng Sương Mù, liền ăn ý một trái một phải tách ra.

Tiết Dương lựa chọn đi bên này là bụi gai mọc thành cụm ven đường, đại thụ ngổn ngang tứ tung với đủ hình thù kỳ quái che cả bầu trời, một tia nắng mặt trời cũng không thể lọt qua. Chung quanh toàn bộ âm trầm, một tia sinh khí cũng không có.

Một đường đi tới, không nói đến tẩu thi vạn năm, chính đến một người sống Tiết Dương cũng không gặp, nhưng tử thi bị hút khô thì lại gặp mười mấy cái. Tuy rằng biết rõ với năng lực của Hiểu Tinh Trần sẽ không dễ dàng gặp nạn như vậy, nhưng cũng không ngăn được lo lắng.

Rừng Sương Mù suốt ngày bị sương mù bao phủ, mà ánh mặt trời lại không chiếu vào được, làm ngày hay đêm cũng không rõ ràng. Cái loại cảm giác hắc ám vĩnh viễn không thấy điểm cuối này, quả thực muốn đem người nghẹn điên.

Cho nên thời điểm Tiết Dương nhìn thấy một tia nắng mặt trời, liền có cảm giác sống lại lần nữa.

So sánh với nửa đường trước đã đi qua, cảnh tượng hiện tại trước mắt có thể nói là chênh lệch ngàn lần.

Nước biếc róc rách, núi xanh xa xa, hoa nở khắp nơi, hương khí khiến người vui vẻ.

Chỉ là, vẫn như cũ, không hề có vật sống qua lại.

Nội tâm Tiết Dương không khỏi đề cao cảnh giác, nếu nói đoạn đường trước đó làm người ta cảm thấy nặng nề, vậy lúc này lại làm người ta cảm giác có nguy hiểm.

Vật đổi sao dời, cự thạch đột nhiên phá không mà động, tựa như mở ra hai tay, cực nhanh dựa sát mà đến. Rõ ràng trước đó một giây bốn phương còn thông suốt, lúc này đã thay đổi trong nháy mắt, nhanh đến mức làm người ta vô pháp phản ứng.

“Rào rạt”

Cách đó không xa, lá cây bụi cỏ vụn vặt run rẩy.

Tiết Dương đột nhiên xoay người.

“Đạo sĩ thúi?”

Tống Lam lúc này, Tiết Dương có điểm không nhận ra.

Tuy rằng cho tới nay đều cùng Tống Lam đối nghịch, nhưng Tiết Dương vẫn là không thể không thừa nhận, cái người giả thanh cao kia vĩnh viễn đều là thực chỉnh tề, không giống bộ dạng hiện tại chật vật, đây vẫn là lần đầu tiên y thấy.

Hai tròng mắt hắn đỏ thẫm, sợi tóc rối tung, nơi nào còn có nửa điểm giống Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm?

Tiết Dương đến gần vài bước liền cảm thấy không thích hợp.

“Ngọa tào*, lợi hại nha, đạo sĩ thúi, ngay cả Nghênh Xuân thảo độc mà ngươi cũng coi là cơm ăn đi?” Tiết Dương đứng yên, ánh mắt phức tạp nhìn Tống Lam cách đó không xa đang cắn răng chống đỡ.

(*Ngọa tào: khó vào đời, câu cửa miệng của dân đi làm khi đối mặt với khủng hoảng kinh tế. Ý bạn Dương ở đây là chỉ Tống Lam giống như chết đói đến nỗi ăn cả Nghênh Xuân thảo độc)

Tạm thời không nói Tống Lam gia hỏa này đang trúng Nghênh Xuân độc so với Xuân Dược còn mạnh hơn, hiện giờ y rốt cuộc là nên cứu hay là nên thừa nước đục thả câu, trực tiếp giết chết hắn?

Tác giả có lời muốn nói: oa oa oa oa, tâm huyết dâng trào đào hố, đào rồi mới phát giác mình có lẽ viết không tốt viết không tốt, khụ khụ khụ, ta tận lực, cầu chậm phun ~
Chào hiểu Tiết các đạo hữu, có thể đi đọc một cái khác của ta ( đạo trưởng, song tu không? ) cầu cái cất chứa, sao sao pi ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net