Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao cô lại ở đây?" Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn người đang đứng ở trước mặt, anh nhíu mày lại đầy vẻ không vui. Anh không biết vì sau người phụ nữ này lại xuất hiện tại đây, rõ ràng là hai người sẽ không gặp lại nhau mà? Cả hai người đã sớm có chung ý nghĩ, cũng đã đưa ra quyết định. Vì sao giờ phút này anh còn có thể nhìn thấy cô ở nhà mình?

Ngô Duẫn Nhi mang theo hành lý, tự mình biết rõ chính mình cũng không thể nói gì. Bây giờ anh nhìn thấy cô ở đây vừa ngạc nhiên vừa mất hứng, đó cũng là chuyện bình thường.

"Tôi... Tới đây ở một thời gian." Ngô Duẫn Nhi do dự một chút, sau đó mới nói ra một lý do coi như là hợp lý.

"Tới đây ở?" Ngô Thế Huân đánh giá Ngô Duẫn Nhi từ trên xuống dưới: "Vừa mới rời khỏi nhà họ Ngô, cô đến nơi ở cũng không có sao?"

Nghe thấy hương vị đầy sự châm chọc trong lời nói của Ngô Thế Huân. Tay Ngô Duẫn Nhi nắm hành lý càng chặt hơn, cắn môi dưới không trả lời.

"Tiểu Huân, sao con có thể nói như vậy được!" Ngô Diệu Hoa bật mạnh dậy từ ghế sô-pha, "Duẫn Nhi là do cha mới tới nhà chúng ta làm khách."

Ngô Thế Huân nghe cha mình nói như vậy, lập tức cong khóe môi lên. Đưa tay làm động tác không sao cả, "Nếu cha đã nói như vậy thì con cũng có có phản đối cũng như không, phải không?"

Nghe xong mấy lời này của Ngô Thế Huân, Ngô Duẫn Nhi nhẹ nhàng thở ra. Vừa rồi chỉ sợ anh sẽ phản đối, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, cũng không thể hùng hồn nói 'Tôi muốn kết hôn giả với anh, để lấy phần tài sản'.

"Nhưng mà..." Ngô Thế Huân chuyển biến cũng rất nhanh, anh đi tới hai bước, kề sát vào Ngô Duẫn Nhi, gục đầu nói nhỏ bên tai của cô: "Lại tiếp tục bắt đầu một quỷ kế khác sao?"

Chỉ với một câu nói của anh, làm cho Ngô Duẫn Nhi giống như là người bị thiên lôi đánh trúng. Cả người chấn động: "Lời này của anh..."

"Chẳng lẻ không đúng sao?" Ngô Thế Huân thờ ơ nhìn cô, "Tôi biết ngay mà. Cô sẽ không dễ dàng mà buông tha cho một miếng thịt béo bở như vậy."

"Tôi không có ý đó." Ngô Duẫn Nhi muốn giải thích, nhưng lại trơ mắt đứng nhìn Ngô Thế Huân dùng ngón trỏ đè lên môi của cô. Không cho cô tiếp tục nói.

"Ngô Duẫn Nhi. Cô yên tâm, tôi sẽ không đuổi cô đi." Ngô Thế Huân nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào cô, "Bởi vì tôi muốn biết toàn bộ chiêu trò của cô. Cô là một người phụ nữ nói một đằng làm một nẻo, đừng tưởng rằng cô mê hoặc được tâm của ông nội tôi hoặc tâm của cha mẹ tôi, thì có thể mê hoặc được tôi!" Nói dứt lời, Ngô Thế Huân thu lại ngón tay của mình, lướt ngang qua khuôn mặt trắng nõn của Ngô Duẫn Nhi. Tiếp theo đó anh miễn cưỡng nói: "Hoan nghênh cô."

Ngô Duẫn Nhi đã tức giận đến gương mặt đều trở nên trắng bệch. Trái tim nhảy loạn xạ ở trong lòng ngực, nếu có thể cô thật sự muốn lập tức xoa người bỏ đi.

"Duẫn Nhi!" Ngô Diệu Hoa bước lên vỗ vỗ vào vai của cô, trong lòng ông cũng hiểu rõ con trai của mình có bao nhiêu khó chịu đối với Ngô Duẫn Nhi.

"Chú Ngô." Ngô Duẫn Nhi hít sâu vào, xoay người lại. "Con về phòng trước đây." Cũng không thèm để ý tới Ngô Thế Huân, rõ ràng là cô mắt không thấy, tâm không phiền.

"Cha, tối nay con sẽ không về!" Ngô Thế Huân cũng xoay người đi ra khỏi cửa, duỗi thẳng cánh tay quơ quơ.

Tại quá bar Bóng Đêm

"Cho nên người phụ nữ kia đã vào nhà cậu?" Lý Tường Vĩ mở to hai mắt, nhìn Ngô Thế Huân, dáng vẻ giống như là đang xem kịch vui.

Ngô Thế Huân mím môi, uống một ngụm rượu, có chút kinh thường mà hừ nhẹ một tiếng: "Xem ra mình đã xem nhẹ người phụ nữ này rồi. Không biết là rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà lại có thể làm cho ông nội và ba mẹ của mình đều tin tưởng cô ta."

"Đêm nay cậu thực sự sẽ không về nhà sao?" Lý Tường Vĩ nhìn xung quanh, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Ngô Thế Huân nhẹ giọng cười: "Tên Liêu Giai Kỳ kia tạm thời bỏ chạy, chẳng lẻ cậu cũng giống như anh em của mình. Muốn đi kiếm gái thì đi đi?"

"Làm sao có thể!" Lý Tường Vĩ nghiêng ly rượu trong tay, đụng vào cái ly của Ngô Thế Huân: "Tới tới tới! Hôm nay chúng ta không say không về!"

Ngô Thế Huân cong khóe môi, uống cạn ly rượu màu tím nhạt đầy mê người trong tay, cười càng rộng: "Có muốn gặp mặt người phụ nữ kia không?"

Lý Tường Vĩ 'A...' một tiếng, nữa nhướng mày lên nhìn dáng vẻ đầy gian trá của Ngô Thế Huân. Cười không đàng hoàng, càng cảm thấy thú vị, "Cậu có ý tưởng thú vị gì đây?"

Ngô Thế Huân liếm liếm khóe môi, giơ tay lên với nhân viên phục vụ bảo anh muốn thêm rượu. Sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai của Lý Tường Vĩ, cười to nói: "Như thế này đi, bây giờ mình đã say phiền cậu giúp mình gọi điện thoại về nhà."

Tuy đêm đã khuya, nhưng mà vì hôm nay Ngô Duẫn Nhi vào ở trong nhà họ Ngô nên bây giờ đèn nhà họ Ngô vẫn sáng trưng.

"Dì Tạ, bác Trương, chú Ngô. Mọi người không cần vội vàng, những thứ khác tự con có thể làm được." Ngô Duẫn Nhi ở một bên đang thu dọn gì đó trong túi, một bên ngẩng đầu nói với ba người đang ở đối diện.

"Lão gia, phu nhân cũng nên đi nghỉ ngơi đi. Tôi phụ tiểu thư Duẫn Nhi dọn dẹp là được rồi!" Bác Trương cũng xoay người lại nói với vợ chồng Lê Diệu Hoa.

"Không cần đâu bác Trương. Bác cũng nên đi nghỉ ngơi đi, không có chuyện gì quan trọng, chỉ dọn dẹp đồ đạc mà thôi, tự con làm được mà." Ngô Duẫn Nhi gật đầu với ba người, ý bảo chính mình có thể tự làm được.

Lê Diệu Hoa ngẫm lại, sau đó mở miệng nói: "Vậy cũng được. Duẫn Nhi, nơi này từ đây về sau là nhà của con, có biết không? Cho nên con cũng đừng có khách sáo với chúng ta, con muốn gì thì cứ làm."

"Vâng, con đã biết."

'Nhà' đó là một khái niệm như thế nào? Trên môi Ngô Duẫn Nhi hiện lên một nụ cười nhạt, cô đã từng cảm thấy chỉ cần nơi nào có ông nội, thì nơi đó là nhà của cô. Bây giờ ông nội đã mất, làm sao có thể coi đây là nhà? Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng đầy hoa lệ, so với nơi cô từng ở thì nơi đây đẹp hơn nhiều, nhưng mà nơi này lại không có ông nội, đối với cô mà nói nơi này có thể gọi là nhà sao?

Đã từng cho là có Ngô Thế Huân, có ông nội, thì đó chính là ngôi nhà tốt đẹp nhất... Nhưng mà bây giờ ông nội đã mất, Ngô Thế Huân cũng không giống như Ngô Thế Huân của ngày xưa, hứa sẽ bảo vệ cho cô.

"Reng... reng... reng..." Đột nhiên tiếng chuông vang lên, cả bốn người trong phòng đều bị chiếc điện thoại làm cho chú ý. Tạ Tú Quyên đứng gần nhất nên đi nghe điện thoại.

"Alo? Ừ... vâng..., vâng Tường Vĩ à. Cái gì? Tiểu Huân uống rượu say cần người đón sao?" Tạ Tú Quyên một bên trả lời, một bên thì ánh mắt lại nhìn Ngô Duẫn Nhi, "Nhưng mà... Duẫn Nhi chỉ là một cô gái, đã trễ vậy rồi.... e là rất bất tiện."

Ngô Diệu Hoa đứng ở bên cạnh nghe vợ mình trả lời, dừng như hiểu rõ được tình huống. Sắc mặt có chút không tốt, "Bảo nó tự trở về, không phải đã nói là không trở về hay sao? Đang muốn tính toán gì, tiểu tử thúi. Mặc dù khó khăn lắm nó mới trở về nước nhưng cũng không thể để cho nó làm xằng làm bậy?"

Nhìn thấy Ngô Diệu Hoa có chút tức giận, Ngô Duẫn Nhi vội vàng đứng dậy, cười nói với Tạ Tú Quyên: "Dì Tạ, là ai gọi vậy? Con có thể nghe không?

Tạ Tú Quyên cũng sợ khi nhìn thấy chồng mình buồn bực, nếu Ngô Duẫn Nhi đã lên tiếng hòa giải thì bà cũng biết thời thế mà đưa điện thoại cho Ngô Duẫn Nhi.

"Alo?" Ngô Duẫn Nhi tiếp nhận điện thoại, nghe thấy đầu bên kia truyền tới giọng nói của đàn ông.

"Xin chào. Cô là Ngô Duẫn Nhi sao?"

"Đúng vậy, xin chào, xin hỏi anh là ai?" Ngô Duẫn Nhi có chút bực, giọng nam này cô chưa từng nghe qua, tại sao lại biết tên của cô.

"Tôi là bạn của Thế Huân, tên tôi là Lý Tường Vĩ. Thế Huân uống nhiều rượu, bây giờ cô có thể đến đoán cậu ấy về nhà không?" Lý Tường Vĩ nói xong câu này, thì dừng lại một lát. "Thật xin lỗi, tôi biết cô là con gái, trễ như vậy mà ra ngoài thì có chút bất tiện, nhưng mà... cô không biết thôi, không biết cậu ấy lại nổi điên gì nữa, cứ không chịu về nhà, đòi nhất định phải nhìn thấy cô mới được."

"A?" Ngô Duẫn Nhi nghe Lý Tường Vĩ nói có chút sửng sốt, không dám tin, cố gắng ôm lấy ống nghe điện thoại nói với anh ta: "Anh ấy... Sao có thể muốn gặp tôi..."

"Đó là sự thật. Cô có thể tới hay không? A... Thế Huân, đừng uống nữa!" Lý Tường Vĩ nói xong, âm thanh có chút lo lắng, để ống nghe ra xa một chút. Nói tiếp: "Haizzz... thật sự là không được mà..."

"Được rồi. Tôi sẽ tới, địa chỉ ở đâu vậy? Quán bar Bóng Đêm? Được, phiền anh chăm sóc cho Thế Huân thật tốt?" Ngô Duẫn Nhi vội vàng cúp điện thoại, bỏ đóng đồ đang dọn dẹp ở trong tay xuống.

"Vậy... Chú Ngô, con đi một lát rồi trở về. Bác Trương, phiền bác mang hành lý này về phòng của con. Cám ơn." Ngô Duẫn Nhi xoay người muốn đi, thì bị Ngô Diệu Hoa gọi lại.

"Duẫn Nhi, con không cần đi. Cái tên tiểu hổn tử kia để cho nó say chết ở đó luôn đi! Rõ ràng đã nói là không trở lại, vậy mà bây giờ lại liên lụy tới con!" Ngô Diện Hoa nổi trận lôi đình.

"Chú Ngô đừng nóng giận. Thế Huân vẫn còn là một đứa trẻ, ham chơi uống rượu là chuyện bình thường. Con đi xem anh ấy một chút, nơi này không hẻo lánh, ra ngoài con có thể quá giang xe, tới nơi thì có bạn của Thế Huân. Chú không cần lo lắng cho con."

"Nếu vậy thì chú gọi điện thoại bảo tài xế chở con đi!"

"Không cần phiền phức vậy đâu. Bây giờ đã tối rồi, nên để cho mọi người nghỉ ngơi, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Con sẽ chú ý!" Ngô Duẫn Nhi cười cười với Ngô Diệu Hoa, thuận tay cầm lấy túi xách ở ghế sô-pha, sau đó đi về phía cửa lớn.

Sau khi xuống khỏi xe taxi thì Ngô Duẫn Nhi ngay lập tức đi tới quán bar. Bây giờ cô đang đứng trước cửa quán bar Bóng Đêm, trong lòng có chút do dự. Cô chưa từng tới nơi này, nghĩ lại nơi này chẳng phải là nơi của thiện nam tính nữ gì, cho nên trong lòng có chút sởn gai ốc.

Nhưng mà bây giờ Ngô Thế Huân vẫn còn đang ở bên trong, cho dù thế nào thì cũng phải đưa anh ta ra khỏi cái nơi này! Cô hít sâu vào, đẩy cửa chính của quán Bar đi vào.

Mới vừa vào quán bar thì Ngô Duẫn Nhi phát giác, quán bar này không giống như quán bar trong tưởng tượng của cô. Không phải trên TV thường diễn quán bar là nơi khói bay mù mịt sao, nhưng nơi này lại vô cùng sạch sẽ. Không có âm nhạc sôi nổi, ngược là là tiếng đàn ghi-ta du dương, xuyên qua không khí, quanh quẩn bên tai mỗi người.

Không ngờ người như Ngô Thế Huân mà sẽ thích những nơi thế này. Chỉ là cảm giác ở đây không tệ.

Ngô Duẫn Nhi thò đầu nhìn vào bên trong, dưới ánh đèn mờ tìm kiếm bóng dáng của Ngô Thế Huân. Ở một góc xó xỉnh, có hai bóng dáng của hai người đàn ông đầy soái khí xen lẫn nhau mà hiện lên. Cả hai đang cười tít mắt nhìn con mèo nhỏ đi vào hang sói.

"Này, nhìn cũng không hề kém nha!" Lý Tường Vĩ lấy khủy tay chọt chọt vào Ngô Thế Huân: "Nhìn rất thuần khiết. Không hề giống như người cậu nói!"

"Không giống? Cô ta tới tìm chúng ta, thì dĩ nhiên sẽ giả bộ vô tội rồi." Ngô Thế Huân kinh thường bĩu môi, không hề có ý định đứng dậy đi đón người.

"Câu không đi tìm cô ta sao?" Lý Tường Vĩ nhắc nhở Ngô Thế Huân.

"Chờ một chút đi." Ngô Thế Huân vẫy tay, ý bảo chờ một lát.

Lý Tường Vĩ bĩu môi, lộ ra một bộ mặt 'cậu muốn làm sao thì làm.' Dù sao thì anh cũng ở đây xem kịch vui.

"Xin hỏi tiểu thư tới tìm người sao?" Vào lúc Ngô Duẫn Nhi không biết phải làm thế nào, thì có một nhân viên phục vụ tới giải cứu cô.

"Xinh hỏi anh có biết vị khách nào tên là Ngô Thế Huân không?" Ngô Duẫn Nhi thử dò hỏi, nhưng lại không ngờ anh ta chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ thôi. Làm sao lại biết người khác nào có tên là Ngô Thế Huân?

Phục vụ lắc đầu, lộ ra nét mặt không thể giúp được gì.

"Uhm... Dáng người của anh ta khá cao, đôi mắt dài và đẹp. Dáng vẻ nhìn rất đẹp mắt, là dáng vẻ của một thiếu gia, khi nhìn người khác ánh mắt đều giống vậy nè." Ngô Duẫn Nhi kể lại ấn tượng của mình về Ngô Thế Huân cho nhân viên phục vụ nghe, "Anh ta uống say, tôi tới đưa anh ta về nhà."

"Ha ha!" Lý Tường Vĩ nhìn Ngô Duẫn Nhi làm lại dáng vẻ nữa nạc nữa mỡ của Ngô Thế Huân, không nhịn được mà cười lớn tay còn chụp lên bả vai của anh mà cười nói: "Không phải mình nói đâu nha. Khà khà, là cô vợ nhỏ chưa cưới của cậu đó, thật sự là rất có tình ý. Cậu thật không suy xét cô gái đó sao?"

Ngô Thế Huân liếc anh một cái, "Cô gái ngu ngốc, ở trong này gây họa cho mình."

Lý Tường Vĩ sờ sờ cằm, "Thật ra vóc người cũng không tệ lắm, làn da cũng trắng, dáng vẻ cũng được...."

Ngô Thế Huân nhịn không được mà đứng dậy, trừng mắt nhìn anh: "Mình vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ về người phụ nữ đó!" Nói xong thì anh nhấc chân đi tới chỗ của cô đang đứng.

"Ngô Thế Huân!" Ngô Duẫn Nhi tìm được Ngô Thế Huân, nhanh chóng đi tới bên cạnh anh.

"Cô thật là ngu ngốc, ở chỗ này làm cho tôi mất mặt sao!" Ngô Thế Huân đưa tay ra kéo Ngô Duẫn Nhi đến bên cạnh.

Ngô Duẫn Nhi trong lúc nhất thời có chút đần ra, nhìn đi nhìn lại một Ngô Thế Huân đang đứng vững vàng, một lúc sau cô bực bội mà hất tay Ngô Thế Huân ra: "Không phải là anh đã say rồi sao?"

"Đùa cô thôi, vậy mà cô cũng tin? Nếu không thì sao tôi lại nói cô ngốc!" Ngô Thế Huân thờ ơ nói.

"Anh thật là nhàm chán, vậy mà cũng có thể nghĩ ra cách này để đùa giỡn người khác. Chú Ngô và mọi người đang rất lo lắng cho anh kìa!" Ngô Duẫn Nhi tức giận đối với hành vi ngây thơ của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cười rên rỉ một tiếng, không thèm để ý tới vẻ mặt không vui của Ngô Duẫn Nhi.

"Nếu như anh đã không có gì thì tôi về trước đây!" Ngô Duẫn Nhi xoay người muốn bỏ đi, thì bị Ngô Thế Huân nắm lấy cánh tay kéo trở lại. Do sử dụng quá nhiều lực, nên Ngô Duẫn Nhi đụng vào người của Ngô Thế Huân, rồi bị văng ra nhưng lại bị Ngô Thế Huân kéo cổ tay lại.

"Không phải là cô muốn gả cho tôi sao?" Ngô Thế Huân kéo cô lại gần mình, cúi đầu nói nhỏ bên tai của cô. Âm thanh đó lại ngoài ý muốn mà để lộ ra một tia dịu dàng, làm cho Ngô Duẫn Nhi cảm thấy mơ màng. Hơi thở ấm áp bên tai cô làm cho cô có chút ngứa.

Tại một nơi mờ ảo mà lại có những hành động ám muội thế này, làm cho mặt của cô trở nên đỏ ửng, nhịp tim cũng đập nhanh hơn bình thường. Cô nhìn Ngô Thế Huân với ánh mắt khó hiểu.

"Cô nghĩ là sẽ đi cùng với tôi phải không?" Âm thanh của Ngô Thế Huân trầm thấp, rất êm tai. Giờ phút này lại nói ra những lời như vậy làm cho ý nghĩa của nó trở nên xâu xa vô cùng.

Nhất thời thần trí của Ngô Duẫn Nhi đều trở nên mơ hồ, đang lúc không biết phải trả lời như thế nào, thì nghe thấy Ngô Thế Huân cười một cách buồn bực với người đàn ông bên cạnh.

"Muốn làm vợ của tôi thì phải có khả năng chơi đùa ở những chỗ như thế này. Tường Vĩ, mình nói có đúng không?" Ngô Thế Huân nghiêng đầu hỏi Lý Tường Vĩ ở bên cạnh.

"Tôi..." Ngô Duẫn Nhi không biết nên trả lời thế nào.

Lý Tường Vĩ ở một bên quạt gió đốt lửa, "Thế Huân, hôm nay vợ cậu vội vàng tới đây để tìm cậu, ha ha, muốn chơi thế nào thì tùy cậu. Mình sẽ giúp cậu tính tiền."

Ngô Thế Huân nghe xong lời nói của Lý Tường Vĩ thì lập tức nổi lên lòng muốn chơi đùa, trong lòng liền nảy sinh ra ý tưởng ác ý hơn nữa để trêu đùa Ngô Duẫn Nhi.

"Được, vậy thì mình không khách sáo đâu." Ngô Thế Huân vòng tay qua ôm lấy eo của Ngô Duẫn Nhi đang luống cuống không biết làm gì, rồi đi sâu vào trong quán rượu. "Cho tôi một phòng."

"Hả?" Ngô Duẫn Nhi nghe được câu nói sau cùng của Ngô Thế Huân, thì lúc này mới cảm thấy khó hiểu. Còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị anh kéo vào một căn phòng.

"Anh!" Ngô Duẫn Nhi dùng lực đánh vào tay của Ngô Thế Huân, đồng thời cũng lui về phía sau, "Buông tôi ra!"

Ngô Thế Huân cười vô cùng lưu manh, đi lại gần cô, "Cô đang sợ cái gì?"

"Tôi không có..." Ngô Duẫn Nhi lui về phía sau, muốn trốn tránh gương mặt tuấn tú ngày càng gần kia. Cô cũng chỉ là một cô gái bình thường, bị người khác nhìn như vậy thì cũng sẽ hoảng loạn lên.

"Còn nói không sợ." Ngô Thế Huân nhìn đôi mắt của cô dao động không ngừng, cuối cùng còn rũ xuống dứt khoát không thèm nhìn anh, Ngô Duẫn Nhi lông mi thật dài hơi rung rung. Làm cho Ngô Thế Huân nổi lên một cảm giác kỳ lạ, chính là muốn khi dễ cô hơn nữa, để anh có thể nhìn thấy dáng vẻ khúm núm của cô lúc nhỏ.

Anh đưa tay cầm lấy cổ tay bé nhỏ của cô, một tay giữ chặt cái ót, làm cho cô nhất định phải nhìn thẳng vào anh.

Ánh mắt của Ngô Duẫn Nhi không hề e dè mà chống lại ánh mắt của Ngô Thế Huân. Cô càng muốn tránh xa anh thì anh lại càng nhích lại gần cô, sau đó nhân lúc cô không đề phòng mà hôn nhẹ cô một cái.

Cảm nhận được đôi môi mỏng mang theo hơi thở độc đáo đụng nhẹ vào môi của mình, đầu óc của Ngô Duẫn Nhi 'oanh' một tiếng trở nên trống rỗng, như một quả bom phát nổ. Đợi sau khi cô có phản ứng lại thì muốn vội vàng tránh khỏi Ngô Thế Huân, nhưng mà cho dù cô vùng vẫy kịch liệt đến thế nào thì anh cũng không chịu buông cô ra.

Ngô Thế Huân vừa gặm vừa hôn cô, vừa dùng sức mà siết chặt cô ở trong lòng mình. Cho dù cô có giẫy giụa thế nào thì cũng không thể thoát khỏi anh, trái tim của cô càng đập càng nhanh, suy nghĩ ngày càng hỗ loạn, đầu óc cũng ngày càng trở nên mơ hồ.

Ngô Thế Huân dịu dàng hôn cô, mỗi một lần nhẹ nhàng đều gián tiếp làm cho lòng cô trở nên ngập tràn sóng to gió lớn, sôi trào không ngừng, dường như cũng đang trầm luân trong nụ hôn của anh.

Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tại sao đột nhiên lại làm như vậy? Lúc đầu, Ngô Duẫn Nhi do bị kinh sợ mà có chút mơ hồ, nhưng dần dần cô đã khôi phục được ý thức. Bị hôn đến nổi chỉ có thể phát ra tiếng 'ưm'. Cô vội vàng vẫy tay loạn xạ, muốn đẩy anh ra.

Từ trước tới nay, Ngô Duẫn Nhi chưa bao giờ có hành động thân mật với ai. Cho dù chỉ là hôn môi nhẹ cũng không hề có, cho nên cô làm sao mà là đối thủ của Ngô Thế Huân được? Hai tay của Ngô Thế Huân ôm chặt lấy cô, làm cho cô không còn cách nào để né tránh, vùng vẫy cũng vô ích.

Đến cho cùng cô cũng không hiểu là tại sao anh lại làm như vậy. Không phải là anh rất ghét cô sao? Tại sao lại không chút do dự nào mà hôn cô? Nói cho cùng thì anh cũng đang trêu đùa cô mà thôi!

Giờ phút này trong lòng của Ngô Duẫn Nhi ngập tràn sự chua xót, có một cảm giác kỳ lạ đang dâng trào trong lòng cô. Cho dù là đau khổ, nhưng vẫn có một chút chờ mong, cô không biết là mình đang mong đợi cái gì, nhưng lại biết rõ ràng là mình đang đau khổ về đều gì.

Người đàn ông này sáng nay còn ở trước mặt người khác mà nói lời đả thương cô. Còn bây giờ thì lại làm ra những chuyện như vậy.

"Buông tôi ra! Anh.... Không được đụng vào tôi..." Dường như là nghĩ tới điều gì đó, một phần ý thức của Ngô Duẫn Nhi trở về. Cô dùng sức đẩy anh ra, gương mặt trở nên đỏ ửng. Thật là không thể tin được, vừa rồi khi bị anh ôm hôn vậy mà cô lại có chút ý loạn tình mê.

Ngô Duẫn Nhi mở to đôi mắt ngập nước trừng anh, không ngừng thở hổn hển, mới vừa bị anh làm cho hỗn loạn, vất vả lắm mới có thể khôi phục lại. Nhưng mà bây giờ cô không thể dùng đầy đủ từ ngữ để mô tả tâm trạng của mình.

Đúng là rất rối loạn! Bây giờ nội tâm của Ngô Duẫn Nhi vô cùng rối loạn.

"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?" Ngô Duẫn Nhi xoay mặt đi, to giọng chất vấn Ngô Thế Huân.

"Tại sao không thể?" Ngô Thế Huân thấy cô đang né tránh, đôi mắt ửng hồng, dáng vẻ vô cùng đáng thương. Cảm giác kỳ lạ trong lòng không ngừng dâng cao, anh đưa tay nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào mình, cười nói: "Duẫn Nhi, cô có muốn gả cho tôi không? Chúng ta kết hôn có được hay không? Đó là tâm nguyện của ông nội."

Cô gái nhỏ cho tới bây giờ vẫn không có tí năng lực chống đỡ nào đối với anh. Ngô Thế Huân có chút ác ý nhớ lại, một lần nữa bất thình lình cúi đầu hôn cô, nút hết lời nói của cô đang định nói ra vào trong miệng của mình. Hai cánh tay đầy nam tính vô cùng bá đạo mà ôm lấy cô, làm cho cô không có một cơ hội phản kháng nào. Sức lực mạnh mẽ nhưng lại không kém phần dịu dàng.

Ngô Duẫn Nhi một lần nữa bị anh ôm hôn, cảm xúc mềm mại đàn hồi làm cho cô vừa hoảng loạn vừa khiếp sợ. Nhịn không được mà mê mẩn trong mùi hương riêng biệt của anh.

Cô nhớ là mình phải vùng vẫy, nhưng mà không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net