chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tiết Mông không biết Mai Hàm Tuyết bị làm sao. Chắc chắn cha mẹ hắn phải biết rằng con rể tương lai của họ có vấn đề về nội khí mới khiến cho nhân cách bị rạn nứt như vậy. Nhưng khi hắn nói vấn đề này với cha mẹ của hắn, họ chỉ nhìn nhau đầy thâm ý và từ chối giải thích chi tiết với hắn, chỉ nói, " Hàm Tuyết có lý do riêng của mình, Mông nhi. "

    "Nhưng chắc chắn người không thể muốn một người như vậy gả vào Tử Sinh Đỉnh," Tiết Mông giải thích. "Với tiếng xấu của hắn."

   "Tiếng xấu gì?"Tiết Chính Ung chợt hiểu ra, cười đắc ý. "Mông nhi, đừng nghe những lời bàn tán đó. Họ không hiểu Hàm Tuyết như bọn ta ".

   " Cha biết gì về hắn chứ ?" Tiết Mông rên rỉ. "Hắn ta sống ẩn dật trong mười năm và sau khi bước ra khỏi đó hắn trở thành một tên nam nhân..., khụ, - một tên nam nhân rất đáng khinh," hắn nhanh chóng sửa đổi. Quay sang mẹ mình, Tiết Mông cất giọng van xin hết sức mình, biết rằng đôi mắt to tròn của mình và ánh sáng chính nghĩa lấp lánh trong đôi mắt đó luôn khiến mẹ hắn sẽ không bao giờ từ chối được. "A- Nương !"

   Nhưng Vương phu nhân chỉ vỗ vai Tiết Mông một cách bất lực. " Theo thời gian mọi thứ sẽ dần sáng tỏ, Mông nhi. Giờ thì hãy chạy theo nó. Chẳng phải sư tôn của con đã nói rằng y muốn con tập luyện lâu hơn vào hôm nay sao? Linh Sơn đại hội sắp diễn ra,và ta biết Mông nhi của ta sẽ mang vị trí khôi thủ về cho môn phái, nhưng chỉ khi con tập luyện rất chăm chỉ cho đến lúc đó. 

   Đánh bại Mai Hàm Tuyết tại cuộc thi đó sẽ là điểm nổi bật trong cuộc đời của hắn, và đến lúc đó có lẽ cha mẹ hắn sẽ thấy rõ rằng Mai Hàm Tuyết không thể làm một tướng công hoặc nương tử xứng đôi với hắn. Cho rằng Tiết Mông sẽ đâm hắn đến mức biến thành bột mịn không thể nhận dạng. Sẽ không có trận hòa lần này, hắn chắc chắn về điều đó.

   Trên đường đi ra ngoài, hắn tình cờ nghe được một đoạn hội thoại của cha mẹ hắn.

" Chúng ta không nên..." Tiết Chính Ung bắt đầu nói.

"Không" Vương phu nhân nói một cách kiên quyết.

"Nhưng nó thực sự nghĩ chúng là một—"

"Chúng ta không nên nói với nó."

"Nhưng tại sao?"

Vương phu nhân lấy tay áo che mặt, thì thầm vào tai lang quân điều gì đó mà Tiết Mông không thể nghe được, và Tiết Chính Ung lại cười rộ lên đồng thời dùng tay nhấc bổng vợ lên, đung đưa bà cho đến khi bà ấy kêu la một cách tế nhị. "Ôi, nương tử yêu dấu !"

"Shh!"

" Nàng có nghĩ rằng Mông nhi sẽ..."

"Không có cơ hội đó."

"Nhưng nó là một đứa trẻ mạnh mẽ, hoạt bát, và những tiểu tử có phần giống nữ nhân của Côn Luôn Đạp Tuyết cung là—"

"Hãy tin tưởng ở ta ," Vương phu nhân nói một cách nghiêm túc, vỗ nhẹ vào tay Tiết Chính Ung và thở dài " Nó sẽ không bao giờ tấn công Mai Hàm Tuyết."

Tấn công?

Mẫu thân hắn đã nhầm, Tiết Mông ngay lập tức bốc hỏa,  hắn sẽ chỉ cho bà ấy thấy.

Nghĩ rằng hắn sẽ không thể tấn công Mai Hàm Tuyết!

   Ngày hôm đó, Tiết Mông đã phá hủy toàn bộ một khu rừng trúc với mong muốn nhiệt thành là đứng đầu Linh Sơn đại hội , và giữa những thân cây trúc đó, Tiết Mông để ý thấy một bóng hình màu xanh lá cây trông rất đáng ngờ, cùng với đôi mắt của một người mà hắn đã biết rất rõ

   _______Đây là giải phân cách ______

    Tiết Mông đã chiến thắng vào Linh Sơn đại hội, hắn biết hắn chắc chắn sẽ làm vậy, và nhếch mép cười với Mai Hàm Tuyết, người có khuân mặt lạnh như băng đang đi theo hắn chỉ có một phản ứng nhỏ là lông mày hơi nhếch lên. Tiết Mông đi với cái đầu ngẩng cao, dường như cổ của hắn có thể tiếp tục ngẩng cao như vậy trong suốt cả ngày hôm sau.

  Điều đó đáng để làm

   Trước sự thất vọng của hắn, cha mẹ hắn vẫn không coi đó là dấu hiệu cho thấy họ đã đưa ra một quyết định tồi tệ về một người phù hợp cho đứa con trai duy nhất của mình.
   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net