Chương 4: Tái ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ rằng chỉ sau vài năm, gã lại đặt chân lên thành phố này một lần nữa. Nếu không phải do bạn gã mở xưởng sửa xe ở đây, gọi gã đến phụ giúp mình thì Chu Vũ dám chắc gã sẽ không bao giờ quay về dù chỉ một lần. Vì đã hứa là sẽ qua đây phụ giúp, hoặc cũng có thể vì nhớ đến cái đuôi nhỏ đi theo mình năm ấy, thế nên Chu Vũ mới muốn về đây. Gã chấp nhận lời mời của bạn, về "thi hành công vụ" ở thành phố này.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cha gã không theo quy luật suốt nhiều năm, cộng thêm việc hay kích động, cuối cùng vào năm trước, chết vì nhồi máu cơ tim. Nhà gã từ nghèo rớt mùng tơi xuống lụn bại, mà từ sau ngày cắp mông chạy theo cha thì Chu Vũ cũng không còn đi học nữa, bây giờ chỉ đành khởi nghiệp bằng cách làm việc vặt trong xưởng sửa xe gần đó, chí ít là vẫn kiếm được vài đồng bạc. Cha gã đi ngắm gà khỏa thân, vậy là từ hai người biến thành một người ăn cơm, mỗi ngày Chu Vũ đều đối mặt với căn phòng trống vắng, có thể nói, gã đang sống một cuộc sống bình bình đạm đạm, không chìm không nổi.

Nhét hết mớ hổ lốn vào căn phòng mình mới thuê, Chu Vũ mệt mỏi xoa đầu. Vốn định hút điếu thuốc, song sờ túi quần mới biết không còn điếu nào, Chu Vũ bực bội chửi một câu, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài mua thuốc. Hình như gần đây có một cửa hàng tiện lợi mở 24/24, đến đấy mua thuốc là được.

Xuống cầu thang, vừa bước chân ra ngoài đường lớn, Chu Vũ bèn thấy ngay cảnh cả đống nhang cắm trên các khoảng đất trống ở hai bên vỉa hè, có chỗ còn bày cả chậu, trong chậu tí ta tí tách đốm lửa, khói đen tỏa ra sau khi đốt hết tiền vàng bay lên không trung; đa số người quỳ trước chậu là các cô các bà, ai nấy đều chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm chặt, lẩm bà lẩm bẩm cái gì đấy, thi thoảng lại ném một ít tiền vàng vào ngọn lửa đang cháy dang dở trong chậu, ánh lửa khiến khuôn mặt mỗi người trở nên thật quỷ dị.

Thế này là thế nào?

Ban đầu có hơi sững sờ, sau, Chu Vũ mới từ từ nhớ ra. Hôm nay, hình như là ngày xá tội vong nhân? Đúng là xui xẻo mà, đã ra ngoài buổi tối còn bắt gặp cảnh này.

Nhìn đâu cũng thấy tiền vàng, Chu Vũ bất đắc dĩ tăng tốc độ di chuyển, lách qua vô vàn người đang chặn kín đường đi, hướng về phía có cửa hàng tiện lợi.

"Chu Vũ?"

"Chu Vũ?"

"Chu Vũ!"

"Hở...?" Tưởng rằng có ai gọi mình, Chu Vũ ngẩng đầu ngó nghiêng xung quanh, đột nhiên trông thấy một bóng người cao cao gầy gầy đang đuổi theo gã từ đằng sau.

"Tống Phàm Hiên?" Sau khi nhìn rõ mặt người kia, gã phát hiện ra chính là Tống Phàm Hiên mà mình lâu ngày chưa gặp.

Chu Vũ không ngờ rằng trên đời lại có chuyện trùng hợp như thế, mới về đây ngày đầu tiên, gã đã phải chạm trán cậu.

Tống Phàm Hiên trước mắt gã với Tống Phàm Hiên của mấy năm trước không khác nhau lắm, vài điểm thay đổi nhỏ cũng chỉ là bây giờ cao hơn khi trước, dáng người thì vẫn y hệt, tóc mái bị cắt đi kha khá, không còn che mất đôi con ngươi nữa, hai má hơi hóp, ngũ quan lập thể cân đối, da trắng tới độ kì quặc, giữa đêm khuya thanh vắng lại lộ vẻ xanh xao quái lạ, xem ra sức khỏe suy giảm tương đối nhiều...

Mặt đối mặt, đôi mắt đen láy của Tống Phàm Hiên chằm chằm vào mặt gã, Chu Vũ có thể nhận thấy những con đom đóm li ti giấu trong mắt cậu.

"Anh... Anh về rồi, tôi tìm anh suốt bao lâu nay, không biết là anh đã đi đâu." Sự vui vẻ khi được tái ngộ biến mất, Tống Phàm Hiên giữ chặt góc áo của Chu Vũ, dường như cậu không muốn gã chạy đi, nhỏ giọng tựa hỏi thăm, lại tựa nỉ non.

"Ặc......" Nhớ lại ngày ấy, bản thân gã vì muốn trốn nợ đen đỏ và trốn nợ tình cảm mà chẳng nói chẳng rằng đã bỏ chạy mất dép, lại còn cuỗm theo một khoản tiền lấy được từ tay mẹ Tống Phàm Hiên, gã không thể không đuối lý, cho nên thái độ cũng tương đối "ôn tồn". Chu Vũ giải thích: "Nhà tôi năm đó vướng vào một ít rắc rối, thế nên tôi mới vội vã bỏ đi, xin lỗi, không kịp nói tiếng nào với cậu."

"Không sao, bây giờ được gặp lại, vậy là tốt rồi." Tống Phàm Hiên cười cười tỏ vẻ không có vấn đề gì, tuy nhiên cậu vốn thuộc tuýp người u ám, nếu cố gắng biểu đạt tâm tình bằng cách nở nụ cười, vậy chẳng khác nào con rối bị ép phải kéo miệng, người khác nhìn vào không khỏi kinh hãi, ngay cả Chu Vũ cũng thấy lạnh sống lưng.

"Cơ mà, sao cậu vẫn còn mặc áo len giữa hè thế?" Hai người đơ như phỗng trên vỉa hè, sau một lát, Chu Vũ mới tìm được đề tài để nói chuyện.

Giữa hè nóng bức, dù có là buổi đêm thì nhiệt độ vẫn rất cao, nên khi nhìn cảnh Tống Phàm Hiên phủ lên mình chiếc áo len màu đen cao cổ, dẫu là ai cũng sẽ thấy cực kì quái lạ.

Sờ sờ cổ áo dày cộp của mình, Tống Phàm Hiên phân trần: "Dạo gần đây tôi không khỏe lắm."

"Ừ, tôi cũng thấy vậy......" Mặt xanh như tàu lá chuối thế kia, đúng là không khỏe tí nào, nửa đêm còn mò mẫm ngoài đường, không sợ bất tỉnh giữa đường ư?

"Cậu qua đây giữa đêm làm gì? Hình như nhà cậu đâu có ở đây?" Nghe đâu nhà của Tống Phàm Hiên là một biệt thự không thuộc khu vực thành thị, sao cậu ta lại ở đây? Chu Vũ nghĩ mãi không ra.

"Hễ rảnh là tôi sẽ lại đây đi dạo, bởi vì ngày trước anh ở gần đây." Nhìn thẳng vào mặt Chu Vũ, Tống Phàm Hiên đáp.

"......" Bởi vì ngày trước sống ở đây, quen với môi trường này rồi, cho nên khi quay về thì Chu Vũ cũng quyết định thuê phòng trong khu cũ, ngờ đâu chính vì lẽ ấy, Chu Vũ mới gặp lại Tống Phàm Hiên.

Dẫn Tống Phàm Hiên vào cửa hàng tiện lợi mua thuốc với mình, trước lúc ra ngoài, gã còn thử hỏi xem Tống Phàm Hiên có muốn ăn gì không, gã bao, nhưng Tống Phàm Hiên lại lắc đầu từ chối. Đứng trước quầy thanh toán, nhân viên bán hàng cứ nhìn hai người bằng ánh mắt khi nhìn thấy sinh vật lạ, Chu Vũ đoán hẳn là bởi thấy người mặc áo cao cổ vào ngày hè nên mới thế...

Ban đầu, gã định dẫn Tống Phàm Hiên qua phòng mình ngồi một lát, song sờ túi mới phát hiện ra gã quên mang chìa khóa, không thể nào mở cửa vào nhà được. Khuya thế này rồi thì còn thợ phá khóa nào chịu làm việc, nhưng đương khi Chu Vũ đang luống ca luống cuống nghĩ cách, Tống Phàm Hiên lại đề nghị hai người cùng qua đêm trong nhà cậu, dù gì cậu cũng đem theo xe. Chu Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy phương pháp này tương đối ổn, gật đầu đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net