Chương 43: Một đêm ở công ty

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm bắt đầu im ắng, ngoài ý muốn, hôm nay Tần Chí sẽ lại tăng ca, đống tài liệu trên bàn hắn vẫn chồng chất như núi, tuy rằng năng lực phi thường, nhưng chỉ một người làm thì cũng khó mà hoàn thành. Mỗi buổi tối tăng ca về đều là vô vị tẻ nhạt, làm bạn ở bên người cũng chỉ có tài liệu chất như núi, nhưng Tần Chí chịu được tịch mịch, dưới tình huống như vậy, hiệu suất làm việc rất nhanh. Chẳng qua tình huống đêm nay có chút không giống.

Phê duyệt một vài dòng, Tần Chí liền không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía sô pha trước bàn làm việc, nơi đó một lớn một nhỏ đang cùng nhau chơi ghép hình, chơi vui vẻ vô cùng, loại tình huống này quá mức mới lạ, Tần Chí chưa bao giờ trải qua, tâm chí chưa bao giờ bị người ngoài nhiễu loạn, nhưng lúc này thật sự tâm không thể tĩnh được, xác thực phải nói là, bản thân Tần Chí cũng không nghĩ phải tĩnh tâm để làm mấy công văn không thú vị này. Sau khi nhìn đủ, gợi lên khóe miệng, lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.

"Ha a." Thất Thất cầm một miếng ghép hình ngáp một cái.

Địch Hạo ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ trên tường: "Trễ rồi, ba bế con đi ngủ."

"Nhưng mà... Con cũng muốn bắt quỷ." Thất Thất khó xử nói.

Địch Hạo xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Thất Thất: "Hôm nay thứ kia chưa chắc đã tới, dù tới ba cũng không bắt, để lại cho Thất Thất. Ngoan, nghe lời ba, trẻ em phải đi ngủ sớm một chút, con xem con buồn ngủ rồi này..." Địch Hạo vừa nói vừa bế Thất Thất, đi vào trong phòng.

Thất Thất dựa trên vai Địch Hạo, vẫy tay nhỏ với Tần Chí.

Tần Chí cười, nhìn về phía trò chơi ghép hình rơi rụng trên sô pha, còn chưa ghép đến một nửa —— Tần Chí đứng lên, đi đến trước sô pha , cẩn thận bỏ trò chơi ghép hình vào hộp, sau đó nhét vào ngăn phía dưới bàn trà.

"Thùng thùng"

Tần Chí dừng bước chân đi vào phòng trong, quay đầu nhìn về phía cửa, sờ cằm.

"Thùng thùng"

Nghĩ một chút, nhấc chân đi đến cửa, cầm then cửa mở ra, khí lạnh giống ngày hôm qua ập vào trước mặt, Tần Chí nghi hoặc nhìn trái nhìn phải, vẫn không thấy gì.

Đang muốn xoay người đóng cửa lại, Tần Chí đột nhiên dừng bước chân, cúi đầu nhíu mi nhìn kỹ —— dưới đất ngoài cửa lại có hai giọt nước.

Tần Chí vừa định ngồi xổm xuống nhìn kỹ, phía sau liền truyền đến tiếng Địch Hạo.

"Làm sao vậy?"

Tần Chí quay đầu lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói," Thất Thất ngủ rồi?"

Địch Hạo lắc đầu: "Còn chưa, đang đợi ở trên giường, không cần phải quan tâm nó, một tí liền ngủ rồi."

Tần Chí gật đầu, sau đó chỉ chỉ giọt nước trên mặt đất : "Vừa rồi tôi nghe thấy tiếng đập cửa, sau khi mở cửa cũng không thấy gì, nhưng phát hiện dưới mặt đất có thêm hai giọt nước."

Địch Hạo ngồi xổm xuống, vươn ngón tay quẹt nước trên mặt đất, dùng ngón tay nghiền nghiền, mở miệng nói," Là nước bình thường mà thôi, không có chút âm khí nào."

"Chẳng lẽ lại là thủy quỷ? Nhưng mà chỗ công ty chúng tôi cũng không có nước?" Tần Chí mở miệng hỏi.

Địch Hạo lắc đầu: "Chưa chắc là thủy quỷ, hơn nữa công ty anh không phải là nơi âm khí tụ tập, không thể có thủy quỷ tồn tại, mọi việc có nhân tất có quả, liền chờ xem, thứ này rồi cũng sẽ lộ ra mặt thật." Nghĩ một chút, Địch Hạo mở miệng hỏi: "Tầng này là mình anh một gian phòng sao?"

Tần Chí gật đầu, ừ một tiếng: "Trợ lý và nhân viên tôi đều sắp xếp ở dưới, tôi không thích có nhiều người trước mặt, cho nên nơi này cũng chỉ có một mình tôi"

Địch Hạo sờ mũi: "Ồ, nhưng mà mấy ngày kế tiếp, tôi với Thất Thất phải lượn trước mặt anh thật lâu."

Tần Chí cười, tay chống ở trên khung cửa, cúi đầu bên tai Địch Hạo, nhẹ giọng nói: "Cậu và Thất Thất là ngoại lệ"

Địch Hạo bĩu môi, duỗi tay đẩy ngực Tần Chí : "Ha ha."

Tần Chí cũng không khó xử Địch Hạo, theo tay Địch Hạo đẩy đứng dậy, nhún vai: "Cậu không tin tôi cũng không có biện pháp."

"Ồ." Địch Hạo nhéo nhéo lỗ tai: "Tôi vào xem Thất THất đã ngủ chưa." Sau đó liền xoay người đi rồi.

Tần Chí ở phía sau cười, xoay người đóng cửa lại, cũng đi theo phía sau Địch Hạo.

Trong phòng, ánh đèn đã chỉnh thành màu vàng nhu hòa, ấm áp thoải mái, trên giường lớn, Thất Thất đang mặc bộ đồ ngủ vịt vàng nhỏ Tần Chí nhờ người mua, đang ôm thỏ mà Tần Chí mua buổi chiều, đã ngủ rồi, Địch Hạo đứng ở mép giường sờ đầu Thất Thất, thấy Tần Chí tiến vào, vươn một ngón tay đặt lên miệng, sau đó lại chỉ chỉ sô pha bên cạnh—— trên sô pha đã bày sẵn chăn và gối, cũng là buổi chiều mới mua về.

Tần Chí bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Địch Hạo, rất rõ ràng, chăn với gối trên sô pha là chuẩn bị cho hắn.

Hai người buổi tối đều không rửa mặt, Thất Thất đã ngủ rồi, liền không muốn đánh thức bé, đơn giản thu dọn một chút, Tần Chí nhìn Địch Hạo lên giường, đáng tiếc trên giường không có hắn, ưu thương nằm ở trên sô pha, nhớ tới chuyện lúc ở núi Công Chúa, bọn họ cùng nhau nằm trên giường đất nông gia, chỉ tiếc lúc ấy tâm tính cùng hiện tại hoàn toàn không giống nhau, cũng không có quý trọng cơ hội đó. Trước khi ngủ, Tần Chí quay đầu nhìn về phía giường lớn, Địch Hạo mặc một cái áo trong, cũng không có thay áo ngủ, liền thật cẩn thận mà bò lên nằm cạnh Thất Thất, lật người nằm vừa quan sát Thất Thất, vừa chậm rãi xích người mình qua, sau đó nằm nghiêng ở bên người Thất Thất, mặt vừa đúng đối diện với tầm mắt của Tần Chí trên sô pha, chú ý tới Tần Chí nhìn cậu, Địch Hạo ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn Tần Chí một cái, mở miệng không tiếng động nói một câu, sau đó liền nhắm hai mắt lại.

Tần Chí thu hồi tầm mắt, híp mắt suy nghĩ, vừa rồi câu mà Địch Hạo nói, hẳn là "nhắm mắt chó của anh lại ?"

Tần Chí im lặng, yên lặng kéo chăn, thỏa mãn mong muốn của Địch Hạo.

Sáng sớm ánh mặt trời nhu hòa từ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng tất cả trong phòng, đúng giờ đồng hồ sinh học làm Tần Chí mở mắt, nháy mắt thanh tỉnh, sau đó đầu rất tự nhiên liền chuyển qua nhìn xem tình hình trên giường lớn, tức khắc có chút dở khóc dở cười, trên giường lớn hai người ngủ rất quen thuộc, chẳng qua tư thế hoàn toàn không giống tối hôm qua, Địch Hạo còn tốt một chút, chỉ là người và giường đã thành một đường chéo, còn Thất Thất đã xoay tròn 180 độ, thỏ bông trong tay cũng rớt rồi, tay đang đặt ở eo Địch Hạo, mông nhỏ hướng về phía mặt Địch Hạo, thật không biết tư thế này là giống ai.

Tần Chí lắc đầu cười, chậm rì rì đứng dậy, im lặng đi đến mép giường, khom lưng nhặt thỏ trên mặt đất lên, đặt ở bên người Thất Thất, sau đó lại nhìn thoáng qua Địch Hạo, liền đi phòng tắm rửa mặt.

"Bang"

Không biết trong lúc ngủ mơ thấy cái gì, Thất Thất một chân đạp tới, thành công đạp vào mặt Địch Hạo, Địch Hạo mơ mơ màng màng tỉnh lại, nắm cái chân bên mặt mình, gãi gãi đầu cũng ngồi dậy, còn có chút chưa tỉnh táo đi về phía phòng tắm, mới vừa mở cửa liền sững sờ tại chỗ.

Phòng tắm bốc hơi sương mù cũng ngăn không được dáng người thon dài tráng kiện của Tần Chí, nước từ vòi đang từ trên đầu chảy xuống, theo gương mặt vô cùng anh tuấn đàn ông chảy tới cơ bụng tám múi, chảy xuôi qua bụi cỏ, cũng không rửa sạch hoàn toàn cự long đang ngủ đông trong đó, chỉ có thể vòng qua đi cọ rửa hai chân thon dài đang đứng thẳng trên sàn nhà, nhìn dòng nước chảy qua sàn nhà, biến mất ở bồn nước, Địch Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt đen như lốc xoáy của Tần Chí đang nhìn chăm chú vào mình, thâm trầm mà nhìn chằm chằm, không biết lại nghĩ tới cái gì.

Địch Hạo hiện tại đã vô cùng tỉnh táo, cảm giác gương mặt bị sương mù phòng tắm hun nóng —— chắc chắn là nguyên nhân này, dùng sức quơ quơ đầu, muốn đem hình ảnh vừa rồi đuổi ra khỏi đầu, đầu óc thanh tỉnh nhưng có chút loạn, hoàn toàn không ý thức được mình hiện tại hẳn là phải ra khỏi phòng tắm.

Tần Chí nhìn trạng thái Địch Hạo nhịn không được câu môi nở nụ cười, cúi đầu nhìn nhìn tình trạng của mình, bất đắc dĩ thở dài, tắt nước, kéo khăn tắm qua, vừa quấn lên, vừa hỏi: "Muốn tắm rửa sao?"

"Ừ... Hả?" Địch Hạo vô ý thức trả lời, sau đó phục hồi tinh thần lại, Tần Chí đã quấn xong khăn tắm đang đi về phía cậu, đôi tay Địch Hạo che ở trước ngực, trừng mắt với Tần Chí: "Anh muốn làm gì?"

Tần Chí dừng bước chân, rất có hứng thú nhìn thủ thế của Địch Hạo , mở miệng nói: "Tôi muốn đi ra... Nhưng mà cậu làm vậy khiến tôi có chút hoài nghi, cậu nghĩ tôi muốn làm gì sao?"

"Anh đừng suy nghĩ nhiều!" Địch Hạo nghiêng người thân mình tránh cửa phòng tắm ra: "Nhanh ra ngoài đi."

Tần Chí đi ngang qua bên người Địch Hạo, nhịn không được nhéo mặt vẫn đang đỏ của Địch Hạo.

"Anh!......" Địch Hạo trừng lớn đôi mắt nhìn Tần Chí.

Tần Chí ý cười đầy mặt: "Muốn chốc nữa tôi mang quần áo vào cho cậu không? Đều mua ngày hôm qua, phù hợp với kích cỡ quần áo của cậu."

"Anh tưởng bở, không cần anh đưa, anh kêu Thất Thất đưa đây đi, đi ra ngoài nói, thuận tiện gọi Thất Thất dậy... Mẹ nó, trước hết anh mặc quần áo tử tế vào cho tôi, nhưng là đừng mặc trước mặt Thất Thất! Với lại Thất Thất hiện tại còn đang ngủ." Địch Hạo đột nhiên ý thức được trên người Tần Chí chỉ quấn một cái khăn tắm, nhịn không được mở miệng nói.

Tần Chí gật đầu: "Cái này tôi biết, tôi sẽ đến phòng thay quần áo để mặc... Thật sự không cần tôi lấy vào cho cậu sao?"

Địch Hạo duỗi chân đá Tần Chí ra ngoài: "Anh dám lấy tiến vào ông đây đá chết anh!"

Tần Chí lập tức rời khỏi phòng tắm, cửa ở trước mặt đóng lại, lắc đầu cười, đi vào phòng thay quần áo.

Địch Hạo cởi áo trên, cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, hoa sen kiều diễm nở rộ, cũng không biết vì hơi nóng trong phòng tắm, hay là vì nguyên nhân khác, lại nhiễm màu đỏ nhàn nhạt, Địch Hạo thầm mắng một câu, đảo mắt không nghĩ nữa.

Tần Chí mặc quần áo xong, đi đến mép giường, Thất Thất đã thành hình chữ đại (大) nằm xoài trên giường ngủ, bụng nho nhỏ đang phập phồng theo nhịp thở .

Tần Chí nhịn không được duỗi tay chọc bụng của Thất Thất, lại xoa xoa, Thất Thất mơ mơ màng màng tay chân giật giật, tay nhỏ xoa mắt, liền mở, còn chưa thấy rõ người liền hô: "Ba ơi?"

Ánh mắt Tần Chí nhu hòa nhìn bé, "Ba đi tắm rồi, Thất Thất muốn dậy chưa?"

"Ưm? Chú?" Thất Thất thấy rõ Tần Chí, xoay người bò dậy ngồi ở trên giường, gật đầu: "Muốn dậy rồi."

Tần Chí có chút thất vọng thở dài: "Được rồi... ba con kêu con chút nữa đưa quần áo cho ba vào phòng tắm, chú đã chuẩn bị xong."

"Vâng, được ạ." Thất Thất gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Vì sao chú lại thở dài?"

"À, không có gì... Hiện tại cháu muốn thay quần áo không? Chú cũng đã chuẩn bị quần áo cho cháu rồi." Tần Chí nói sang chuyện khác.

Thất Thất lắc đầu: "Chú ơi, quần áo của ba và con đặt ở chỗ nào?"

"Ở trên sô pha." Tần Chí xoay người, chỉ vị trí sô pha.

"Vâng." Thất Thất gật đầu, dưới sự giúp đỡ của Tần Chí bò xuống giường, cầm lên hai bộ quần áo, nói với Tần Chí: "Cháu đi đưa quần áo cho ba đây."

Tần Chí nhướng mày, mở miệng nói: "Cháu còn ôm quần áo của mình để..."

Thất Thất đương nhiên nói: "Thất Thất cũng tiện thể tắm chung với ba." Sau đó liền ôm quần áo đi tới cửa phòng tắm.

Tần Chí liền nhìn Thất Thất ở ngoài phòng tắm hô một tiếng ba ơi, cửa một lát liền mở ra một khe hở, Thất Thất ôm quần áo chui vào, cửa liền đóng lại, lại thở dài một hơi, Tần Chí ngồi ở trên sô pha, không biết sao lại nhớ tới một câu thế này: Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần nỗ lực.

Lắc đầu bật cười, vứt bỏ những thứ hỗn loạn trong đầu, Tần Chí cầm lấy di động, gọi điện thoại kêu trợ lí đưa bữa sáng lại đây, sau đó đi ra ngoài, hắn còn nhớ rõ, đêm qua còn chưa xem xong văn kiện ... Cảm xúc khiến con người ta tha hóa mà. Tuy nhiên Tần Chí cũng chỉ có thể vui vẻ chịu đựng. Cũng may thứ bảy chủ nhật, văn kiện vốn không quá nhiều, Tần Chí gõ cằm, nghĩ đến khó có được ngày chủ nhật, xử lý tài liệ cũng không thể bỏ qua thời gian quý giá này, cũng không thể trải qua bằng việc bắt quỷ—— phải làm gì mới tốt đây?  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammei