(づ˶•༝•˶)づ♡

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nay sốp tạm nghỉ bán đường, mọi người nếm thử món muối ngọt nhé~


Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều lặp lại, sáng sớm trên đường đến hiệu sách sẽ tiện tay tưới hoa cho bà hàng xóm, sau đó ở bàn thu ngân chất đầy đồ đạc ngồi ăn một bữa cơm trưa tử tế mà đã mấy năm nay không có. Sáu giờ chiều sẽ đóng cửa ra về, còn ông chủ hiệu sách bên kia đường lớn thì đến mười giờ tối mới đóng cửa. Tôi biết điều này vì có lần tôi để quên đồ trong cửa hàng, ban đêm phải quay lại lấy, xong xuôi tôi khóa cửa, ánh sáng ở bên kia mới tắt đi.

Nhàm chán lắm sao? Cũng có chút, nhưng không cần mỗi ngày phải vỗ ngực tự nhủ mình tuyệt vời như thế nào, bởi vì phần lớn thời gian tôi thực sự buồn chán đến mức gật gù ngủ. Thế nhưng, là một thanh niên đầy khát vọng từ khi còn đang ngồi trên giảng đường đại học, ban đầu tôi tất nhiên không muốn thừa kế tiệm sách của gia đình. Ngày đó, lúc quyết tâm quăng tờ đơn nghỉ việc lên bàn sếp với đôi mắt thâm quầng rồi xách đồ ra về, thực sự không biết ai đã cho tôi dũng khí. Chạy ra ngoài bắt taxi, đầu óc tôi lúc đó không thể thông suốt, liền nói ra địa chỉ nơi bố mẹ tôi sống, vì vậy tới khi xuất hiện trong ngõ với thùng giấy chứa đồ đạc trên bàn làm việc trên tay, tôi có chút xấu hổ, dì Kim nhà bên nhìn thấy tôi lập tức hét lên, "A, Donghyuck đã về!" .

Bố tôi đến hiệu sách với hộp cơm trưa như thường lệ, còn mẹ tôi ở nhà làm sổ sách hoặc sang nhà hàng xóm trong khu phố trò chuyện. Tôi không biết mở miệng thế nào, dù sao tôi cũng chưa nói với họ về chuyện nghỉ việc, hay là nói không muốn quản lý hiệu sách nên đi tìm công việc khác. Donghyuck nhà chúng ta đã vất vả rồi, từ nhỏ tới giờ mắt chưa từng có quầng thâm thế này, mẹ tôi lấy chiếc hộp từ tay tôi đặt xuống đất, sau đó lại mở tủ ra lấy mấy hộp mặt nạ dưỡng ẩm mắt đưa cho, nói rằng ban đầu chúng được dự định gửi cho tôi.

Thực ra, căn phòng của tôi rất vắng vẻ vì chuyển đồ đi nơi khác, những thứ duy nhất xuất hiện trên bàn và giá sách là một số tài liệu ôn thi ngày đó cùng sách giáo khoa cũ. Nơi đây không quá bụi bặm vì có mẹ tôi thường xuyên lau chùi, tôi nằm trên chiếc giường trống trải đem những ký ức hơn hai mươi năm cuộc đời của mình lướt qua một lần, bỗng cảm thấy bản thân lần này thật tuỳ hứng. Chẳng lẽ người khác trời sinh đều có khả năng chịu đựng loại cuộc sống như vậy sao? Không, chỉ có tôi là người duy nhất chạy trốn vì không thể chịu đựng được, thậm chí còn lấy cớ muốn sống tự do để làm lối thoát, thật yếu đuối.

Sau bữa ăn, chính bố tôi là người lên tiếng đầu tiên, ông ăn hết một bát canh kim chi đậu phụ, nheo mắt nói rằng nếu đã trở về thì thay ông sẽ tiếp quản hiệu sách đi. Thực ra tôi vẫn đang muốn tìm lời để giải thích lý do từ chức của mình, lúc bắt đầu nói liền lắp ba lắp bắp, bố mẹ tôi nhìn tôi và cười khúc khích trong khi tiếp tục dọn dẹp. Một lúc lâu sau mới có thể bật được một câu, đã để bố mẹ phải lo lắng rồi, mẹ tôi liền cười nói, con à, từ hôm nay con rửa bát đi, bố tôi từ phòng khách cũng ồn ào xuống, bảo mấy ngày tới tôi mau đi học lại toán tiểu học để tập làm sổ sách cho nhanh. Không ngờ được bọn họ chấp nhận nhanh như vậy, lòng tôi vẫn cảm thấy có chút áy náy.


Cuối cùng thì đã học được cách quản lý hiệu sách, nhưng cuộc sống của tôi lại ngày càng nhàm chán. Đôi khi tôi thực sự cảm thấy mình thật vô dụng, bởi vì những thứ được gọi là "nỗ lực" hay "cần cù" đã sớm bị kinh nghiệm làm việc của mấy năm trước nghiền nát trong lòng, không phải là không thể có lại được, mà là rất khó để có được nhiệt huyết làm việc và niềm say mê như trước kia. Không chỉ riêng công việc, còn rất nhiều thứ khác cũng là loại tâm tình này, hết thảy dù đã từng thích hay không thích giờ đây đối với tôi đều vô vị, chẳng hạn như việc nấu ăn, lười từ công đoạn chuẩn bị tới quá trình nêm nếm, khi nấu chỉ cần cho ít muối, chút mùi vị như vậy đã là chấp nhận được rồi.

Tất nhiên, phương diện tình cảm còn khó hiểu hơn cuộc sống, tất cả tài năng thiên phú trong chuyện tình cảm của tôi chỉ để áp dụng cho người khác chứ không phải cho bản thân, nếu không tôi đã không độc thân suốt ngần ấy năm. Tôi không tiếc khi bỏ lỡ khoảng thời gian yêu đương của tuổi trẻ, dù sao đối với tôi tình yêu có cũng được không có cũng chẳng sao, nhưng ngày hôm nay tôi đã gặp được một vị khách thú vị, người có thể khiến tôi từ tận đáy lòng thở dài một câu, quả là một người si tình ngốc nghếch.

Nhìn trang phục mặc khi tới đây thì chắc hẳn anh là nhân viên văn phòng, sắc mặt có chút mệt mỏi, cà vạt trên cổ cũng hơi lệch. Anh xách chiếc cặp táp vội vã chạy đến một góc tìm một cuốn "Hướng dẫn hẹn hò", khi tính tiền, anh cứ một mực liếc nhìn đường phố bên ngoài cánh cửa, chắc hẳn là đang cảm thấy xấu hổ. Đáng ra tôi không nên đưa ra ý kiến chủ quan về lựa chọn của khách hàng, nhưng nhìn dáng vẻ rụt rè như đà điểu của anh, tôi lại không nhịn được muốn bộc lộ chút thiên phú tình cảm đó.

Anh trai à, nếu thật sự muốn tìm được người mình yêu, đọc loại sách này cũng không giải quyết được đâu. Khi nghe thấy tôi cất lời, anh ấy sửng sốt, hai hàng lông mày như cánh hải âu nhíu chặt vào nhau, bằng vẻ mặt đầy ảo não, anh nói rằng bố mẹ mình đã sắp xếp một buổi xem mắt cho anh, vì sợ nói chuyện làm mất lòng người khác nên anh mới tới đây mua sách, chứ thực sự không có hi vọng sau cuộc hẹn này sẽ tiến triển gì thêm. Vậy thì anh càng không thể đọc loại sách này, thứ này ngoài mấy lời khuyên sáo rỗng thì còn gì được nữa, thậm chí còn khiến người ta thành trò cười. Tôi đại khái nói như vậy, kết quả trông anh còn khốn khổ hơn, đem sách quay lại góc nhỏ cất vào sau đó buồn rầu hỏi tôi rằng anh nên làm gì.

Chính tôi là người chủ động đề nghị giúp anh. Vào ngày xem mắt, tôi đã kiệt sức vì nhắc nhở anh lời nói và thái độ ứng xử khi ngồi ở bàn bên cạnh. Cuối cùng, buổi xem mắt đã thất bại theo ý muốn của anh, nhưng cũng may không khiến đối phương quá lúng túng, không đến nỗi thảm hoạ lắm. Tôi quên không nói rằng anh ấy tên là Lee Mark, một người Canada trở về nước trạc tuổi tôi, ngoại hình khá ổn, điều kiện kinh tế không tệ, thu nhập cũng rất khả quan, thuộc kiểu có thể xếp vào danh sách con rể loại tốt của các cô các bác, đáng tiếc phương diện tình cảm thật sự là cục gỗ.

Phần tiếp theo diễn ra rất kỳ diệu, anh và tôi trở thành bạn bè, mặc dù trong đó hẳn có một chút biết ơn của anh đối với tôi. Bỏ qua bản lý lịch lấp lánh kia, Lee Mark cũng chỉ là một con người bình thường, thụ động chạy theo xã hội, so với người khác anh cũng mệt mỏi không kém, và những điều phải lo toan hẳn cũng nhiều như vậy. Dường như ngoài công việc ra thì không còn gì khác làm anh phải để tâm, mỗi ngày đều là một vòng quay đều đặn, bận rộn nhưng không bao giờ là đủ, trong lòng luôn luôn khuyết thiếu một phần.

Tôi nói rằng dù sao thì nhiệt huyết của anh với công việc vẫn còn, vẫn là mạnh mẽ hơn tôi. Anh lắc đầu, nói với tôi rằng dù đã đến tuổi này nhưng anh thực sự không biết phải làm gì tiếp theo trong cuộc đời còn rất dài phía trước. Chúng tôi bao nhiêu tuổi chứ, tuy chưa đến ba mươi, mặc dù có thể gọi là trẻ trong mắt người khác, nhưng chúng tôi đều biết rằng tuổi trẻ của mình thực sự đã trôi qua từ rất lâu. Đã là cả mấy nghìn đêm kể từ khi chúng ta lớn lên, đem những ngày tháng lăn lộn khắp chốn làm dấu ấn trưởng thành, nhưng một phần trong trái tim chúng tôi đã không thể phát triển giữa nơi đô thị lạnh lẽo, và rồi theo thời gian, nó trở thành một khe hở ngoằn ngoèo làm gió có thể chui lọt, vì xiềng xích của tuổi tác đè lên mặt, tôi quá xấu hổ để tìm cách sửa chữa, cứ như vậy ngoan cố để gió lạnh thổi tắt ngọn lửa đang cháy và thiêu rụi hơi ấm từng chút một.


Để giúp anh giải toả sau công việc, cuối tuần tôi rủ anh đi ăn lẩu cùng nhau. Thành thật mà nói, tôi đã lâu không ăn tối với người khác, những người bạn cũ của tôi đều đang làm việc ở nhiều nơi, nếu mọi người có thể dành một chút thời gian nói chuyện qua điện thoại cũng là ưu tiên tình bạn này lắm rồi. Người bạn mới Lee Mark đã khiến mỗi ngày của tôi trở nên thú vị hơn một chút trong thời gian này, bao gồm cả cách anh loay hoay với đĩa mọc tôm khiến tôi tự hỏi liệu người trước mặt tôi có thực sự là một vị có học vấn trình độ quốc tế hay không nữa. Tôi thực sự không thể chịu được cách anh ấy tạo hình những miếng mọc tôm đến là xấu xí rồi thả xuống nồi, vì vậy tôi đã xắn tay áo và tức giận nhấc cái đĩa lên, nói với anh rằng để đó tôi làm, sau đó thành thục múc chúng thành những viên tròn. Người ta vẫn thường nói quen tay hay việc, từ nhỏ tới lớn lê la từng hàng quán trong con phố Tàu, chuyện nhỏ này tất nhiên không thể làm khó được tôi.

Karaoke cũng là một trong những cách xả stress, không thể nhớ được lần cuối cùng tôi đến đây là khi nào, dù sao thì cũng đã lâu lắm rồi. Gu âm nhạc của Lee Mark lại mới mẻ đến đáng kinh ngạc, tôi đã nghĩ anh sẽ bật ngay một bài trot tình ca khi cầm mic lên, ai ngờ rằng anh sẽ khiến tôi mê mẩn với một đoạn rap của một ca khúc đang thịnh hành, suy cho cùng, dù không ăn mặc sành điệu hay đeo dây chuyền vàng thì cũng không thể ngăn cản anh hâm nóng bầu không khí. Dù gì trước kia tôi cũng đã từng lọt vào tốp mười cuộc thi ca hát của trường, tuy chưa đủ tốt để có trình độ của ca sĩ chuyên nghiệp, nhưng từ tình ca da diết tới nhạc trẻ sôi động đều vào danh sách biểu diễn yêu thích của tôi, dĩ nhiên hôm nay tạm thời sẽ bắt đầu với một bản ballad Hàn Quốc trước.

Một trăm nghìn lần tôi cũng không nghĩ tới Lee Mark nghe tôi hát mà khóc, nước mắt anh thi nhau rơi xuống, anh ôm tôi khóc đến mức lưng tôi bị ghì đến ướt một mảng. Phải mất một lúc sau anh mới hoàn hồn lại, rất nhanh anh liền xin lỗi vì đã mất bình tĩnh, tôi cũng không quá để tâm, nhưng lưng tôi hơi đau. Cho nên có thể nói trái tim của Lee Mark vẫn khá yếu đuổi, chuyện không vui thường giấu trong lòng, vì muốn hoàn thành tốt công việc mà khiến thần kinh căng thẳng mỗi ngày, hy sinh bản thân để gần hơn với hình mẫu xã hội đặt ra, ban ngày ngày cả ánh mắt dưới tròng kình cũng phải gồng lên đầy trách nhiệm, đến giờ nghe mấy câu ca kia không nhịn được liền khóc hết nửa gói giấy.

Ở một khía cạnh khác, tôi không thể nhìn được người khác đau khổ, đành mở lời hỏi Lee Mark tại sao anh ấy lại khóc, thật ra tôi cũng không hi vọng anh sẽ mở lòng, nhưng anh lại thật sự làm vậy, và câu trả lời khiến tôi ngạc nhiên. Anh nói anh thích đàn ông, ban đầu thanh âm vẫn run run, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, sau đó anh bình tĩnh lại, nhìn vào mắt tôi với vẻ bình tĩnh và cay đắng, lặp lại những gì anh nói vừa rồi. Chưa nói tới việc tôi kinh ngạc, dù sao việc đi xem mắt vài lần có thể từ chối được, nhưng trong lòng anh mơ hồ có chút khổ sở, nếu không sẽ không phải rơi nước mắt, bởi vì Lee Mark tôi biết bấy lâu nay thật sự là một người rất mạnh mẽ.

Trái tim thích ai cũng đều không có lỗi. Lần cuối tôi nói với giọng điệu này là khi tôi thành công được bầu làm ủy viên ban cán sự của lớp ở trường cấp hai, sau đó là phần tuyên thệ, tôi đã hạ giọng để thể hiện quyết tâm của mình. Lee Mark ngẩng đầu lên cười với tôi, không thể nào anh ấy không biết sự thật này, chẳng qua chỉ là xảy đến vào lúc cảm xúc bộc phát nên anh ấy muốn khóc ra hết những nỗi khổ tâm. Ngày mai anh sẽ lại trở về Lee Mark của ngày thường, chăm chỉ xách cặp đi làm trong bộ vest thẳng thớm. Tôi nhớ lại điều anh đã nói lần trước, đột nhiên tôi hiểu sâu sắc hơn những gì anh đang cố gắng truyền đạt. Phải làm gì tiếp theo trong cuộc đời còn rất dài phía trước? Tôi không thể trả lời câu hỏi này trong một lần được. Mỗi người dường như sẽ tìm ra một cách riêng để truyền nhiệt huyết vào cuộc sống nhờ việc nuôi dưỡng những nguồn cảm hứng khác nhau. Sức mạnh tinh thần chỉ tồn tại ngoài lời nói. Lee Mark không biết mình nên làm gì nên anh lấp đầy cuộc sống của mình bằng công việc để thoát khỏi sự cô đơn, còn tôi thậm chí đã chẳng còn dũng khí để đi tìm nguồn cảm hứng mới nào, chỉ mong cha mẹ được bình an. Ý nghĩa của cuộc sống đã trở thành một chuỗi mật mã hỗn loạn trong thế giới của tôi, nếu tôi có thể sưởi ấm Lee Mark bằng chút nhiệt tình và quan tâm còn sót lại của bản thân thì thật tốt.


Đạo trời luân hồi, lần trước Lee Mark khóc mất nửa gói giấy, lần này đến lượt tôi gào khóc. Đóng cửa hiệu sách trở về, tôi ghé qua sạp hàng định mua mì xào về ăn tối thì thấy mấy tên học sinh trung học đang ra oai để bắt nạt một đứa nhóc ở con hẻm bên cạnh. Cái này sao có thể đứng nhìn, tôi nhờ bà chủ làm xong đóng túi rồi đặt lên bàn, lát nữa tôi sẽ đến lấy, rồi tay không lao vào ngõ để tiến hành giáo dục xã hội. Kết quả không như ý, mấy tên côn đồ tóc vàng chửi tôi mau tránh ra, bị tôi kích bác vài câu chúng liền nổi đoá, rồi hai bên lao vào đánh nhau. Ngày thường hình thức tập thể dục nhiều nhất của tôi là đi bộ, chạy và gập bụng, khi bị nắm đấm của chúng thúc vào bụng, khi đó mới thấy quả thật rất đau. Đứa trẻ bị bắt nạt không hề nói lời cảm ơn mà giật lấy cặp sách rồi nhanh chân chạy đi, để lại tôi một mình bị đè xuống đất ăn đấm. Tôi chỉ có thể gọi cho Lee Mark, dựa vào thời gian tan ca cùng quãng đường về nhà, anh chắc sẽ sớm đến được đây.

A, tôi quên nói, anh ấy có tập đấm bốc. Cách Lee Mark cởi bỏ chiếc áo vest rồi lạnh giọng nói chuyện với bọn chúng thật sự đẹp trai hơn bất kỳ nhân vật nào trong mấy trò chơi điện tử ở quán net. Tôi mở to mắt nhìn anh xua đuổi mấy thằng nhóc tóc vàng kia bằng một cú đấm, sau đó doạ chúng chạy mất tăm, ngoài hâm mộ ra, tôi thầm nghĩ có lẽ mình cũng phải học đấm bốc mới được. Hâm mộ cùng biết ơn được một lúc thì cảm giác đau đớn cũng ập đến, nhịn đau là một trong những kỹ năng tôi chưa từng có, nước mắt tôi cứ từng giọt từng giọt rơi xuống mặt. Lee Mark liền đưa lưng cõng tôi đi lấy mì xào, rồi lại đưa tôi về nhà, lúc này tôi cảm thấy thật may mắn vì đã thuê ở ngoài một căn phòng, nếu không bố mẹ tôi sẽ lo lắng sờ từ đầu tới chân tôi.

Tới cũng tới rồi, để anh bôi thuốc cho em rồi anh sẽ về. Lee Mark hỏi tôi hộp thuốc ở đâu, sau đó anh đi tìm và đưa nó cho tôi, vì nguyên tắc bảo toàn lòng tự trọng, tôi cố gắng chịu đựng dù không hề giỏi nhịn đau, nhưng giây phút cởi áo để bôi thuốc lên tôi lại nhớ tới lúc đó thằng nhóc tóc vàng kia đã gọi tôi là đồ da đen, cùng lúc những vết thương dưới da không ngừng truyền tín hiệu lên não bộ, chuyện phiền lòng bị con đường này kéo ra, khiến tôi không nhịn được lại rơi nước mắt, hại Lee Mark nghĩ rằng anh quá mạnh tay, anh liên tục nói xin lỗi tôi, hãy cố nhịn một chút. Anh biết không, ngày xưa khi em còn nhỏ, vì chơi bóng đến cháy nắng, lại thêm vóc dáng mập mạp, em bị các bạn trêu là đồ lợn đen. Tay của Lee Mark khựng lại vì câu nói của tôi, anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi với đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt giống như đang giải một câu đố nào đó.

Donghyuck trông giống một chú gấu nhỏ đáng yêu, nếu là một nhân vật trong phim hoạt hình thì sẽ là chú gấu nhỏ ngày nào cũng cầm một chiếc giỏ đầy hoa và chạy quanh khu rừng ca hát, Lee Mark ôm lấy mặt tôi nghiêm túc nói. Tôi rất hiếm khi đỏ mặt từ khi còn nhỏ, nhưng lần này thì khác, toàn bộ khuôn mặt tôi dường như có một lớp nhiệt cách da hai cm có thể cảm nhận được. Chú gấu nhỏ trong miêu tả này chắc hẳn làdễ thương, bởi vì xuất phát từ lời của Lee Mark, vì vậy nhất định phải rất dễ thương, đổi lại nếu người khác gọi tôi là con gấu có lẽ sẽ không phải nghĩa như vậy. Thấy tôi có chút sửng sốt, anh lại không biết phải làm sao, vùi đầu tiếp tục kiên nhẫn bôi thuốc, vừa giải thích tôi giống gấu nhỏ ở chỗ nào, có thể vì sợ tôi hiểu nhầm mà buồn lòng hơn.

Màu da của tôi cũng như xu hướng tính dục của Lee Mark đều là trời sinh, điều này chắc chắn sẽ mang lại những vết hằn đau đớn vì nó đi ngược lại những quan niệm thẩm mỹ và định kiến của xã hội. Thái độ của chúng tôi chỉ có thể là chấp nhận bản thân và học cách cười cho qua, chúng tôi không thể hi sinh bản thân để thay đổi vì thứ thậm chí khó gọi là khuyết điểm này, nhưng điều đó không có nghĩa là vết sẹo có thể lãng quên hoàn toàn, bởi vì thời hạn của tổn thương là vĩnh cửu, trí nhớ của con người là cả đời. Khóc là một cách giải tỏa hữu hiệu, mặc dù càng lớn lên càng bị hạn chế phương thức này, nhưng chúng ta vẫn có quyền để cho từng giọt nước mắt bay ra khỏi cơ thể cùng với nỗi đau, không phải vì tủi thân, cũng không để lấy lòng thương cảm, mà là để cứu chuộc chính mình.


Lee Mark có thể thực sự là cứu tinh của tôi, lẽ ra tôi phải bằng lòng khi có một người bạn như vậy trong những ngày quản lý hiệu sách buồn tẻ, nhưng tôi lại bị dục vọng lấn át. Sống vô tri vô giác lâu ngày, bạn sẽ đánh mất rất nhiều nhận thức bản năng, khi cho rằng mình chưa vượt qua ranh giới, rồi cũng sẽ bị bại lộ bằng những hành động nhỏ nhặt. Có vẻ đã hơi muộn khi tôi nhận ra mình có nhiều đụng chạm hơn với Lee Mark, tất nhiên nhận thức về chuyện này của Lee Mark còn ngốc hơn. Thiên phú trong phương diện tình cảm của tôi chỉ áp dụng cho người khác chứ không phải cho bản thân, vì vậy tôi dường như không đủ tư cách để cười nhạo Lee Mark là một tên ngốc trong chuyện tình cảm, hay thực tế là anh đã sớm biết được những thay đổi rất nhỏ đó của tôi.

Rõ ràng là chẳng có lý do gì đặc biệt nhưng tôi vẫn muốn gặp anh, xích đu trong công viên, quán trà sữa trên phố, hay đơn giản nhất là chờ tới khi Lee Mark tan sở và đi ngang qua cửa hiệu sách của tôi. Khi còn là sinh viên, tôi đã mơ mộng về đủ loại tình yêu cuồng nhiệt và phức tạp, nhưng cách gặp gỡ của chúng tôi thực sự rất bình thường. Bắt đầu từ lần anh tới mua sách ở cửa hiệu nhỏ đó, cuộc đời tôi cũng như được hồi sinh nhờ sự xuất hiện của Lee Mark, không ai sinh ra đều bị số phận dẫn dắt, nhưng tôi có thể hoàn toàn nắm lấy sợi dây cơ hội khi nó xuất hiện. Thời điểm hoàng hôn sắp khuất bóng cũng là lúc chúng tôi phải trở về nhà của mình và chia tay nhau ở ngã ba đường, Lee Mark vẫy chào tạm biệt tôi với ly nước ép dưa hấu trên tay. Tôi nhai những viên trân châu trong miệng rồi nuốt xuống, muốn những lời nói tiếp theo cũng dễ dàng như cách miệng mình nhai nát những viên trân châu vậy.

Anh Mark, em có chuyện muốn nói với anh. Tôi nhấp một ngụm trà sữa để lấy thêm can đảm. Donghyuck à, tỏ tình là việc của anh, không cho phép em làm trước. Khi Lee Mark phớt lờ nước dưa hấu thì sẽ có chuyện lớn xảy ra, anh lao đến ôm tôi, nước dưa hấu làm ướt một mảng áo hoodie của tôi. Cái ôm kéo dài cho đến khi sắc đỏ của hoàng hôn hoàn toàn biến mất, và khi bầu trời tối sầm lại, những ngọn đèn đường bật lên tách một tiếng, bao trùm khung cảnh ban đầu tối tăm trong ánh sáng vàng rực rỡ.

Một chiếc áo thấm nước dưa hấu không thể giặt sạch dường như cũng đáng để đổi lấy một cái ôm, tôi khuấy lớp bọt kem dính trên nắp và trà sữa với nhau, nếm thử lớp muối mỏng xen lẫn vị ngọt.


Hết.



Edit trong những buổi tối 10 độ nhưng lòng tui vẫn ấm áp quá đii ^^ có ai đọc đến đoạn anh Mark tới nhà Donghyuck cũng chờ mong đìu gì đó xảy ra và bị hớ như tui khom =))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net