Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q1- C19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Ly khai bí cảnh

Hoàn cảnh của nơi này không có gì để ẩn nấp, Dung Tụ cũng lười né tránh, trực tiếp đi sau lưng Lý Cường.

Vưa mới rời lều trại không xa, đại khái khoảng mấy nghìn thước, Lý Cường dừng trước một cái lều khác, trước khi tiến vào trong lều liền quay đầu nhìn lại, phát hiện Dung Tụ đứng sau lưng hắn.

"Sao ngươi lại tới đây?" Lý Cường hỏi, đồng thời cũng dừng động tác đang vén mành che lều trại lại, xoay người hỏi Dung Tụ.

Dung Tụ cười yếu ớt nói: "Vô sự, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."

...

Nói là trướng bồng, trên thực tế chỉ là ở bốn phía mắc mấy tấm vải rách màu sắc loang lổ. Mà bên trong, vẫn là lộ thiên. Mười mấy nhân đứng ở sa mạc trên mặt đất, thoạt nhìn thần tình nghiêm túc. Không ai ngồi, đoán chừng là không có ghế ngồi, mà trực tiếp ngồi trên mặt cát tổn hại đến uy nghiêm.

Lý Cường mang theo một cô gái đi vào. Cô gái kia dáng người cao gầy, thế nhưng thân thể có chút nhỏ bé và yếu ớt. Sắc mặt rất trắng, giống như là mới vừa từ trong địa ngục bò ra, quần áo trên người thoạt nhìn không mới không cũ, loáng thoáng có thể nhìn thấy vết máu khô và vết thương đã đóng vảy trên cổ tay. Nếu như không để ý đến khuôn mặt không biểu tình kia, thoạt nhìn vẫn là vô cùng đáng thương.

"Lý Cường, ngươi mang theo cô gái kia tới làm cái gì?" Một trong những người đứng trước mặt Dung Tụ mở miệng hỏi, tuy rằng vô cùng kinh ngạc, thế nhưng nghe thì không giống như đang hỏi, ngược lại là có giọng điệu giống như cấp trên.

"Nàng kêu Dung Tụ, là bằng hữu của ta." Lý Cường nhạt nhẽo nói. Không biết vì sao, luôn luôn loại cảm giác xa cách.

Dung Tụ đưa mắt nhìn người vừa mở miệng kia.

"Vị này chính là đội trưởng, Lâm Sâm. Bên cạnh hắn là đệ đệ của hắn Lâm Diễm." Lý Cường thấp giọng giải thích với Dung Tụ.

"Lần này, ta là muốn ở lại trong đoàn đội, chờ đợt tiếp theo lại đi. Trước hết để cho Dung Tụ đi thôi." Lý Cường có nề nếp đem những lời này nói ra, giống như là đang chấp hành nhiệm vụ.

"Nàng... Đến cấp 5 rồi sao?" Đội trưởng Lâm Sâm hỏi.

"Đúng vậy." Lý Cường liền nói.

"Phải rồi, Dung Tụ, ngươi thăng nhập nhất giai rồi sao?" Lâm Diễm quay qua hỏi Dung Tụ.

Dung Tụ ánh mắt thâm thúy nhìn hắn một cái.

Còn là Lý Cường trả lời: "Không... Nàng muốn chờ ẩn dấu chức nghiệp."

"Đều muốn đánh ẩn dấu chức nghiệp, thế nhưng thứ này, có thể mở ra dễ dàng như thế sao..." Lâm Sâm thở dài một hơi, ý bảo Dung Tụ đến trước mặt của hắn.

Vì sao lần này Lý Cường lại che chở Dung Tụ như vậy?

Trước ở bên ngoài doanh trướng, Dung Tụ đã thả 'Khống hồn' với Lý Cường, đứng bất động gần hắn 30s mới phóng ra được. Lý Cường vốn cũng không phải đứng yên cho Dung Tụ khống chế, hắn cũng muốn phản kháng, thế nhưng bị Dung Tụ trước tiên dùng võ lực chế phục, muốn thoát cũng không có cách nào, liền rơi vào hòan cảnh như vậy.

Dung Tụ cũng không biết thời gian khống chế được bao lâu, chỉ biết là lúc này Dung Tụ suy nghĩ gì, Lý Cường sẽ làm như vậy. Cũng khiến Lý Cường nhanh chóng nhường vị trí của mình cho Dung Tụ.

Dung Tụ cũng không cảm thấy nàng lấy oán trả ơn, chỉ là khiến thời gian Lý Cường ly khai bí cảnh lâu hơn chút mà thôi, Dung Tụ không cảm thấy đó là tội ác. Đối với Dung Tụ mà nói, nàng không có lựa chọn phương pháp nhanh nhất, hiệu quả nhất, lại khppng có nỗi lo về sau đã là một loại báo ân rồi.

Đối với nàng mà nói, nàng nhớ ân tình là đủ rồi. Dung Tụ làm việc, cho tới bây giờ đều không cần tham khảo ý kiến người khác.

Dung Tụ chậm rãi đi tới trước mặt Lâm Sâm, một bộ dáng vô hại.

Khiến mọi người không nghĩ tới chính là khi Dung Tụ đang chậm rãi đi tới, Lâm Sâm thuận thế hướng về phía Dung Tụ ra quyền. Dung Tụ cũng không trốn, trong nháy mắt liền bắt được quả đấm của hắn.

Gần chỉ trong một giây. Đối với những người khác mà nói, lúc Lâm Sâm ra quyền, Dung Tụ đã tiếp chiêu ngay.

Chỉ có hai người giao thủ, mới hiểu được Dung Tụ phản ứng nhanh thế nào, mà lực lượng thì lớn ra sao.

"Tiểu cô nương chọn Chiến chức giả sao?" Lâm Sâm ngẩn người hỏi.

Dung Tụ chỉ bí hiểm nhìn hắn một cái, không nói gì. Nhìn như Dung Tụ rất cao lãnh, thế nhưng Dung Tụ trong lòng xoắn xuýt Lâm Sâm cư nhiên gọi nàng là tiểu cô nương. Bất quá không có sao, dù sao Lâm Sâm thoạt nhìn có chút cao to có chút già nua, đúng là một đại thúc.

"Đã như vậy, Lý Cường hãy đi về trước đi."

Lý Cường sửng sốt vài giây, mới chậm rãi thuyết: "Được."

Sau đó hắn mới rời khỏi đây.

Dung Tụ cũng không biết Lý Cường sau khi thoát khỏi trạng thái bị khống chế sẽ như thế nào, có hay không sẽ lưu lại ký ức, thế nhưng Dung Tụ nếu đã lựa chọn phương thức báo ân như vậy, nàng sẽ tự gánh chịu hậu quả có thể xảy ra.

Sau đó Lâm Sâm liền mang theo mười mấy người cùng đi một hướng khác.

"Các ngươi làm sao biết tập hợp đủ hai mươi người cấp 5 là có thể rời đi?" Dung Tụ cuối cùng mở miệng, chỉ là thanh âm quá mức khàn, nếu như không để ý nghe, căn bản nghe không rõ.

Lâm Sâm không có nghe rõ, lúc Dung Tụ lập lại lần nữa, Lâm Sâm suy nghĩ một chút nói: "Không biết."

"Phương pháp rời đi như thế nào?" Không phải hai mươi người đứng chung một chỗ, sau đó bí cảnh tựu tự động mở cửa chứ?

"Hai mươi người đứng chung một chỗ, bí cảnh tựu tự động mở cửa." Lâm Sâm đàng hoàng nói.

Dung Tụ: "..."

Lâm Sâm lần này không đi cùng, bởi vậy một đoạn đường sau, để Lâm Diễm dẫn đường, tự mình đi trở về.

Không giống với Lâm Sâm, Lâm Diễm thấy đại ca vừa đi, vội vã cùng mười mấy người tiến tới xung quanh Dung Tụ, vẻ mặt thần bí: "Ai, trước ngươi là thế nào tiếp được một quyền của hắn ?"

Mười mấy người khác cũng đều tâm tư dị biệt vây quanh, nói nhao nhao ầm ĩ, đều đối với thân phận và thực lực của Dung Tụ tiến hành phỏng đoán.

Dung Tụ rất điềm đạm cười cười, nhưng lại không nói thêm gì.

Đi được chừng bao lâu? Dung Tụ không biết, chỉ biết là trước mặt nàng phong cảnh không có biến hóa quá, nhưng nàng nhìn thấy một nơi lóe ra tia sáng kỳ dị.

"Cái kia là 'Truyền tống trận' !" Lâm Diễm một chút đã đem điệu cười hào sảng mà Lý Cường nửa ngày cũng không làm được biểu hiện ra.

Người xung quanh cũng đều nhảy cẫng hoan hô, những người trước đối với Dung Tụ phê bình kín đáo đều vẻ mặt hòa khí quay qua vỗ vỗ vai nàng.

Thế nhưng, cái truyền tống trận kia, có nhỏ quá hay không? Lâm Diễm một người chiến trên đó, đều chiến chẳng được đi?

"Đến đến đến, lại đây!" Lâm Diễm cũng không biết nói cái gì đó, lặp lại từ "Đến" mấy lần, "Chúng ta trước tiên nói lời từ biệt..."

Lúc Lâm Diễm lời còn chưa nói hết, mười chín chen lấn xô đẩy cũng đến được nơi phát ra ánh sáng kia, Dung Tụ hầu như còn chưa làm gì, đã bị đẩy lên chỗ đó.

Sau đó, một trận cường quang bắt đầu chớp động, ánh sáng trắng xoá đâm vào mắt, khiến Dung Tụ theo phản xạ nhắm mắt lại.

Tiếp tục, thanh âm của Lâm Diễm vang lên: "Không kịp nói thêm cái gì như vậy ta chỉ nói... A... Tái kiến!"

Dung Tụ lần thứ hai mở mắt, nàng đang đứng trên xa lộ cao tốc, ngay cả vị trí đã từng đứng cũng không thay đổi chút nào.

Cuối cùng cũng ly khai bí cảnh!

Tâm trạng của Dung Tụ không thể nói là vui vẻ, chẳng qua là cảm thấy thời gian ở trong sa mạc thật giống như một giấc mộng. Bất quá nàng cũng không có suy nghĩ gì nhiều. Chẳng qua là thử di động một chút.

Vốn còn cảm giác hư ảo thoáng cái trở thành chân thực và tất cả sức mạnh đã đạt được trong bí cảnh lần thứ hai trở nên giống như ảo giác. Dung Tụ ngẩng đầu, híp mắt nhìn bầu trời, mặt trời kia vẫn cứ làm người khác khó chịu, mà Dung Tụ lúc này mới phát hiện, mình sau khi bị thương có thay đổi y phục bây giờ đã biến trở về một thân trang phục trước khi tiến nhập bí cảnh, mà vết thương trên người đã toàn bộ không thấy.

Nàng có cảm giác nàng chỉ là một đống số liệu thôi vậy.

Dung Tụ nghĩ không có gì không tốt, dựa theo sinh mệnh giá trị và ma pháp giá trị có thể cho biết hiện trạng thân thể của mình. Thế nhưng cảm giác bị điều khiển khiến nàng có chút khó chịu.

Dung Tụ đã hoàn toàn khôi phục, chỉ là vẫn còn vết sẹo mà thôi. Nếu hệ thống miễn phí xoá vết sẹo đi, Dung Tụ cũng vui vẻ.

Dung Tụ tiếp tục hướng phía phương hướng đã sớm định ra hành tẩu, thuận lợi mở ra diễn đàn, phát hiện bài đăng lần trước thấy [Phương pháp thu thập tiền trong thương thành] đã từ 1000 kinh nghiệm hạ xuống 10, mà người xem qua cái đề tài này, cũng lên đến cả ngàn lượt xem. Thậm chí còn có xu thế tăng nhanh. Mặc dù là 10 điểm kinh nghiệm, cũng không phải ai cũng nguyện ý trả. Hơn nữa diễn đàn là 800 triệu người trên khắp thế giới đang xem, chỉ là một chủ đề, mức độ chú ý không quá cao.

Dung Tụ nghĩ đó là một biện pháp tốt.

Dung Tụ đang chuẩn bị dùng một 'Phát thiếp tạp' đi kiếm chút kinh nghiệm, lại phát hiện hệ thống nhắc nhở.

[ Xin người chơi lựa chọn dùng cái gì để phát ngôn. )

Chọn hạng có nickname, danh hiệu và tân ID.

Dung Tụ rất trực tiếp chọn danh hiệu. Nickname thì ai gặp qua cũng có thể nhìn thấy, Dung Tụ nếu muốn kiếm kinh nghiệm, tự nhiên không thể đem mình lộ ra ngoài. Mà tân ID hiển nhiên bất lợi cho sự tích lũy danh khí.

Dung Tụ vốn tưởng phải dùng nickname để công bố trên diễn đàn, nếu có thể dùng danh hiệu, nàng cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Dung Tụ dùng một 'Phát thiếp tạp' viết một đề tài [ Làm thế nào có được ẩn dấu chức nghiệp], thu kinh nghiệm 100.

Ẩn dấu chức nghiệp thế nào nhận được ai cũng biết, thế nhưng người thu thập toàn bộ cũng chỉ có danh hiệu kêu Dạ Oanh.

Dung Tụ tùy tiện cũng giàu to nhờ vào mấy thông tin vớ vẩn.

[ Theo ta được biết, ẩn dấu chức nghiệp tổng cộng có năm cái. Một cái trong đó là thiện lương giá trị đạt tới trình độ nhất định sẽ đạt được, tham khảo số liệu: 100. Mà còn có hai nghề nghiệp là dữ vào số lượng giết quái tích lũy mà thành, thiên về hắc ám hướng chức nghiệp. Còn có hai cái theo thứ tự là sự kết hợp của trí tuệ, lực lượng, tốc độ. Các chức nghiệp nhận được có chỗ bất đồng, qua cách bản thân mỗi người chơi phân bố điểm thuộc tính. )

Vì danh hiệu vô cùng nổi bật, nên có mấy người "Nhà giàu" đến xem.

Dung Tụ cũng bởi vậy lấy được 700 kinh nghiệm. Mà phản hồi phía dưới khiến Dung Tụ có chút bất đắc dĩ.

[ Đồng thời tăng giá trị thiện lương, lại chú ý tới tổng số lượng quái giết được, gạt người hả! ]

Ngay lập tức, chủ đề của Dung Tụ đã bị bình luận toàn những lời kiểu như này.

Cho dù 'Phát thiếp tạp' có thể nói thêm vài lần miễn phí nhưng Dung Tụ chỉ nói một câu [Đều là thật, không tin mời ra ngoài ]. Sau đó đem mấy người này toàn bộ xếp vào sổ đen, từ nay về sau đều không thể xem chủ đề của Dung Tụ đăng lên.

Chỉ đơn giản như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net