Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q1- C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Phó bản

Lại thả thêm hai cái hỏa cầu, Dung Tụ thuân lợi nâng điểm kinh nghiệm của mình lên 2600 điểm.

Thu hoạch khá là phong phú.

Mặc dù nam tử này đang hấp hối rồi.

Dung Tụ cầm cành cây chọc chọc vài cái vào bụng nam tử thăm dò: "Còn sống không?"

Nam nhân kia dùng một tiếng kêu đau đáp lại câu hỏi của nàng.

Dung Tụ nhướn mi, vậy là tốt rồi. Đỡ cho nàng mất công một chuyến.

"Đứng lên, vào trong xe đi. Ở chỗ này ngẩn người làm gi? Ngươi muốn chết sao?"

Dung Tụ hảo tâm chỉ muốn khuyên giải an ủi hắn sống ở chỗ này sợ rằng chỉ có thể phơi thây nơi hoang dã.

Thế nhưng không nghĩ tới, nam tử kia lại hiểu lầm ý của nàng, dùng âm thanh uể oải nói: "Ta còn nửa chân là bước... bước vào thiên đường, Ngươi còn uy hiếp ta. Trước lấy ta làm tấm chắn... Hại bản thân ta bị trọng thương chính là ngươi a..."

Phương pháp tiếp nhận thông tin của Dung Tụ khác với người bình thường, nàng hỏi: "Ngươi muốn nuốt lời?"

"Không... Chờ ta nghỉ ngơi chút, ta sẽ..." Nam tử kia nói cũng đứt quãng, căn bản không có cách nào nói liền mạch.

Dung Tụ mở ra bảng kỹ năng, thấy hàng thứ nhất đều là dùng 1 điểm kỹ năng tự do để đổi, hao tổn ma pháp 10 điểm khi sử dụng. Theo thứ tự là Hỏa cầu thuật, Thúc phược thuật (trói buộc), Thanh tẩy thuật (tẩy trừ), Trì dũ thuật (chữa trị) và Đề tốc thuật (tăng tốc). Tuy rằng hiệu quả đều không phải là rất tốt, thế nhưng đối với nhân loại bây giờ mà nói, đã là vượt qua phạm trù hiểu biết bình thường rồi.

Dung Tụ thử học "Trì dũ thuật".

Hướng về phía nam tử thả một cái, ánh sáng màu xanh biếc mềm mại từ từ cuốn quanh hắn ta, sau đó Dung Tụ thấy trị số "+10" màu đỏ xuất hiện ở đỉnh đầu hắn.

Chắc là giá trị hồi phục sinh mệnh.

Dung Tụ nghĩ, 10 giá trị sinh mệnh tuy rằng ít, thế nhưng trong tình huống cần thiết vẫn có thể cứu mạng người.

Tỷ như nam tử này, sợ rằng sinh mệnh đã dưới 20, bằng không sẽ không xuất hiện bộ dáng giãy dụa sắp chết thế kia. Sau khi trị liệu xong, trạng thái của nam tử kia rõ ràng đã khá lên nhiều.

Dung Tụ sau khi phát hiện, cũng không có cố kỵ nhiều, trực tiếp túm cổ áo của nam tử, bắt đầu mang hắn đi về phía chiếc xe.

Dọc theo đường đi gồ ghề, gần như đem sinh mệnh của người này mài mòn đi không ít. Phỏng chừng cũng để cho hắn đau tới mức sống không bằng chết.

Dung Tụ tuy rằng không phải là người tốt lành gì, nhưng nàng là một "người khôn ngoan", vì vậy nàng có thể đảm bảo rằng hắn ta sẽ không chết sau khi bị kéo lê.

Dù sao, đã bị tang thi đánh trúng nhiều như vậy cũng không có chết a.

Phỏng chừng chiến chức giả thiên phú của hắn cũng không tệ lắm.

Dung Tụ bây giờ đối với giá trị thiên phú đã có một ít nhận thức, giá trị thiên phú đại khái sẽ quyết định thuộc tính ban đầu, như vậy lúc nàng đang cùng người đồng cấp chiến đấu, sẽ chiếm một ít ưu thế.

Đem nam tử kia ném một cái vào ghế sau, Dung Tụ liền đóng cửa xe, chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

Rốt cuộc, vẫn bị kéo dài một chút thời gian. Lúc rời khỏi khu biệt thự là chạng vạng tối, lại kéo dài thêm chút nữa là trời tối rồi.

"Vẫn khỏe chứ?" Dung Tụ hỏi.

Phía sau truyền đến tiếng hít thở yếu ớt. Dung Tụ cảm thấy hắn tựa hồ không có chết sớm, liền cho xe chạy. Về phần một đường xóc nảy sẽ gặp phải cái gì, vậy thì cũng không liên quan tới nàng.

Thả Trì dũ thuật một lần nữa?

Dung Tụ cũng không có ý nghĩ này, nàng vừa tiêu hết giá trị ma lực cũng chưa hồi được, khi chưa hoàn toàn biết quy luật hồi phục mà dùng lung tung, đây không phải là phong cách của nàng.

Tia sáng màu vàng sắp xuyên qua một nửa cửa sổ xe, báo hiệu trời sắp tối. Mà Dung Tụ cũng vừa mới đi ra khỏi phạm vi khu biệt thự.

Nàng cố gắng gọi nam tử hôn mê ở ghế sau, thế nhưng chẳng nhận được bất kỳ lời đáp lại nào.

Dung Tụ ba lô ra, từ trong đó lấy ra một cái điện thoại di động, vừa mở màn hình, vật kia kêu "tích tích" vài tiếng, sau đó thông báo sắp hết điện.

Nàng nhìn mấy con số Á Rập phía trên.

Màn hình hiển thị 19:40, bởi vì vừa mới vào thu, cho nên bầu trời tối đen không phải là rất sớm.

Dung Tụ thấy nam tử vẫn chưa có xu hướng tỉnh lại, liền đưa điện thoại di động cất về chỗ cũ, lấy một cái ống nhựa dẻo ra, tuy rằng hình dạng rất giống sạc điện thoại, thế nhưng lại cứng rắn hơn một chút, nhẹ nhàng vung vẩy, còn có tiếng gió thổi "hô hô" .

Dung Tụ xoay tròn hai vòng, lại dùng cái dây này đánh thẳng tới.

Ba.

HÌnh như đụng phải vết thương, nam tử kia kêu đau một tiếng, nhanh chóng mở mắt.

Thấy Dung Tụ bày ra biểu cảm âm u, lại mơ mơ hồ hồ đường nhìn thấy "Hung khí" trong tay nàng, liền hiểu hơn phân nửa. Hắn trước thấy Dung Tụ chuẩn bị đánh lần thứ hai cho hắn tỉnh, nhanh chóng lắc đầu: "Cám ơn ngươi đã cứu ta!"

Lời nói nghiến răng nghiến lợi bất đắc dĩ, vết thương trên người lúc trước còn đang mơ hồ đau đớn.

Dung Tụ giả vờ không thấy hắn khẽ xoa vết thương, cắn chặt răng, thần sắc thống khổ, cũng như hoàn toàn không nhìn thấy hắn mơ hồ lộ ra ngoài sự giận dữ cùng hận ý. Chỉ là xoay người, rất ghét bỏ dáng vẻ chật vật của hắn.

"Phó bản ở nơi nào?"

Quả nhiên, nam tử kia nhìn thấy Dung Tụ biểu hiện vô lễ như thế, càng tức giận hơn. Dung Tụ tuy rằng thoạt nhìn là một "Người tốt", nhưng hành động của nàng quả thật làm cho nam tử này cảm thấy lạnh tim và lòng người khó đoán.

Thế nhưng mà tính sao đây?

Hắn hiện tại chỉ có thể đem tức giận nuốt xuống, sau đó giơ tay lên, cố ý run rẩy chỉ một hướng, biểu đạt mình suy yếu.

Dung Tụ coi như hoàn toàn không thấy nam tử kia cố ý làm bộ không đủ thể lực, mà là lái ôtô hướng phía kia đi tới, thậm chí tốc độ còn nhanh hơn nhiều, xóc nảy rung động, khiến cho nam tử vừa mới tỉnh táo lại thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

"Ta với ngươi không oán không cừu, thái độ của ngươi đối với ta có hơi quá đáng không..."

Hắn vẫn chưa nói hết, Dung Tụ thoáng nhìn qua lạnh lùng nói: "Nhân tiện, nếu năm phút đồng hồ còn không đến được, hoặc là tâ đi quá ngươi không có nhắc nhở ta, ta liền đem ngươi từ nơi này ném xuống."

Nam tử kia nuốt khẩu khí, cứ thế nhịn xuống.

Bốn phút sau, các nàng dừng ở một tiểu ốc vùng ngoại thành.

Đoán chừng là chỗ ở của người trông rừng, tuy rằng bị rừng cây che đậy, thế nhưng không che giấu được màu sắc đỏ thẫm, không cần tận lực vẫn có thể ngửi thấy được mùi dầu nồng nặc, chứng tỏ rằng cái tiểu ốc này mới được xây dựng nên.

Dung Tụ ra hiệu nam tử tiếp tục.

Hắn nói: "Ngươi đi vào, sẽ có hệ thống nhắc nhở."

Dung Tụ gật đầu, thế nhưng hoàn toàn không có ý định đi vào.

Trước nam tử kia trong ở nơi này, lại bị đuổi giết đến tận bên kia khu biệt thự. Thế nhưng ở đây cây cối tươi tốt che lấp, hoàn toàn không có bộ dạng bị người tới phá hư.

Dung Tụ có chút hoài nghi. Bởi vậy chỉ dừng lại ở cửa, chậm chạp không có ý định đi vào.

Nam tử kia thì ngược lại, có chút thiếu kiên nhẫn, lúc trước đi đường đều là bộ dáng lung lay, lúc này ngược lại đứng thẳng người lên: "Ngươi thế nào không đi vào a?"

Ai biết, hắn vừa mới nói xong, đầu đã bị vật gì hung hăng đánh một cái, hoa mắt, sau đó quỳ phịch xuống mặt đất.

Dung Tụ đem kéo hắn lên, thế nhưng phát hiện mình không đủ sức lực, không có cách nào chịu đựng được trọng lượng của hắn.

Đây là rừng cây ở ngoại ô, thứ không thiếu nhất chính là cành cây. Huống chi, Dung Tụ trong bao còn có nửa cái ống sắt, bên trên gãy một đoạn, thế nhưng lại cực kỳ sắc nhọn.

Dung Tụ nhanh chóng nhặt hai nhánh cây, sau đó lấy ra gậy gỗ dùng lúc trước, đem nam tử kia chống đỡ ở phía trên, sau đó đem ống tuýp cầm ở trên tay phải, tay trái cầm tay phải, bắt đầu dùng tư thế bẩy đá, đem ống sắt bén nhọn chống ở phía dưới bả vai hắn.

Sau đó, tích trữ sức lực ba giây đồng hồ.

Dung Tụ hung hăng đem ống sắt hướng xuống, thậm chí mình cũng muốn ngã ra đất.

Nam tử kia bị nâng lên một cái, gậy gỗ chống đỡ cũng có chút lệch ra, đâm vào người hắn, lại khiến bản thân tỉnh lại nhanh hơn, theo bản năng phản ứng lại là giãy dụa. quằn quại, khiến cho thế năng lớn một chút, ngay tức khắc đập ra một lỗ, đâm vào giữa cái phòng kia.

Phanh.

Không biết là vật gì phát ra thanh âm, có chút như tiếng súng. Thế nhưng tiếng động gây ra nhỏ hơn nhiều.

Dung Tụ nghe thấy được tang thi rống lên một tiếng.

Dung Tụ là tiểu nhân. Thế nhưng nàng ân oán phân minh, ở điểm này, nàng còn quân tử hơn so với nhiều người.

Chí ít nàng sẽ không lúc bình thường thì quân tử, ở thời khắc mấu chốt nói trở mặt liền trở mặt.

"Người khác hại ngươi, ngươi cũng có thể hại người khác. Thế nhưng phải xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh." Dung Tụ khe khẽ thở dài một hơi.

Phỏng chừng người nọ, là căn cứ theo trò chơi thông thường tùy tiện bịa ra một thứ để lừa gạt nàng mà thôi.

Thế nhưng hắn tại sao lại muốn Dung Tụ bước vào gian phòng, quả thực rất là kỳ quái. Coi như biết hắn là tên lừa gạt, Dung Tụ cũng không đến mức giết hắn ngay tại chỗ đi?

Tuy rằng, nhìn hành vi lúc trước của Dung Tụ, quả thực có khả năng rất cao.

Ngay Tân thủ thôn cũng chưa từng ra, đã vào được phó bản, Dung Tụ nghĩ người này rất có khả năng chỉ là vô căn cứ.

Nhưng nhìn tình hình bên trong, cuối cùng cũng khiến cho Dung Tụ cảm thấy địa phương này kỳ quái.

Nàng tận lực nhỏ giọng đi vào trong, sau đó tại chỗ cách cửa tiểu ốc nửa thước, đứng tại góc tường "Nghe trộm" .

Bên trong quả thật có thanh âm của tang thi, trùng điệp, khó có thể nhận ra có bao nhiêu con, nhưng là dựa theo kích thước của tiểu ốc, thì bên trong dù có rậm rạp đông nghịt tang thi, cũng chung quy không quá ba mươi.

Tiểu ốc này, nhỏ giống như một lều vải, nhưng lại kiên cố hơn lều vải rất nhiều.

Không biết là ai có thể rảnh rỗi như này.

Dung Tụ phát hiện tiếng gào thét của tang thi dần dần nhỏ lại, sau đó lại yên tĩnh như lúc ban đầu.

Mà lúc này, tiếng kêu đau của nam tử kia truyền vào tai Dung Tụ.

Còn chưa có chết?

Dung Tụ có chút kỳ quái.

Từ lực đạo và độ lớn của góc nhìn, nơi nàng ném vào chắc là đối diện và cách cánh cửa năm mét.

Dung Tụ vòng vo quay lại, lui một khoảng cách, đối diện với cái lỗ mà nam tử đập ra, một mảnh đen kịt, cái gì cũng không có.

Dung Tụ nhặt lên một tảng đá, quay chỗ đó khoa tay múa chân một chút, sau đó nhanh chóng ném viên đá vào.

Nàng nghe được thanh âm của tảng đá đập lên thân thể.

Hơn nữa, chắc là vừa vặn cách cái lỗ kia một thước.

Nói cách khác, đang cùng Dung Tụ đối mặt, sau cái động đen kịt một thước, có thể có một người hoặc là một tang thi, đang lặng lẽ đứng.

Thậm chí, nó mới có thể nhìn thấy Dung Tụ còn nàng thì không.

Sau khi phát hiện ra sự thật kinh khủng này, Dung Tụ lui về sau không ít bước, đến lúc không nhìn thấy cái lỗ khi nữa, nàng mới thu hồi gậy gỗ và ống sắt, chà xát vết máu lên mặt đất, sau đó khoác lên vai.

Cái chỗ này, thật là quỷ dị.

Nam tử kia trầm thấp kêu đau kia đã biến mất, Dung Tụ cố gắng nghe cũng nghe không được nửa phần âm thanh.

Theo thường lệ, loại gỗ mỏng này hẳn là rất khó cách âm, thế nhưng coi như là bên trong có tang thi, Dung Tụ cũng không mảy may nghe được tiếng bước chân nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net