Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: Điên cuồng

Dung Tụ thực sự không ưa đám hỏa diễm kia, liền ném qua đó một cái thủy cầu, bởi vì đẳng cấp áp chế, cho nên đoàn lửa này rất nhanh đã bị dập tắt.

Đám người kia mở to hai mắt, bởi vì nguồn sáng duy nhất của bọn họ trong bóng đêm đã biến mất.

Nơi này dưỡng khí vốn đã ít, đám người kia còn muốn dùng lửa thiêu, bản thân cũng muốn hô hấp. Điều này tiêu hao dưỡng khí rất nghiêm trọng.

Dung Tụ quyết định trước đem hỏa diễm dập hết, sau đó sẽ giết chết bọn họ. Dù sao họ cũng vốn không thể sống lâu được nữa, còn không bằng cống hiến thành điểm kinh nghiệm cho nàng.

Xung quanh Trương Thiện Sơ là một vùng tăm tối, bởi vì hỏa diễm đã tắt rồi. Hắn muốn chất vấn, lại trì trệ không cách nào mở miệng.

Chi đến khi hắn thấy được một màn tử quang, còn có gương mặt được tử quang soi sáng phía sau kia..

Là Dung Tụ.

Quả nhiên là nàng.

Nàng vẫn là cũng giống như lần trước dùng thủ đoạn độc ác đem tang thi dẫn cho người khác. Thế nhưng lúc này hắn hoàn toàn không xuất hiện bất cứ ý niệm oán trách nào trong đầu.

Bởi vì trong màn tử quang kia, có một con Uyên bay ra, bổ nhào lên người hắn, đánh xuyên qua trái tim của hắn.

Hắn không tin thượng đế phương Tây, thế nhưng lúc này, Trương Thiện Sơ cực kỳ hi vọng, nếu như con chim này có thể mang theo hắn bay vào trong ngực "Thiên sứ", thật là tốt biết bao nhiêu?

Trong ánh sáng màu tím, hắn quay đầu lại thấy Vương Ly đang nhe răng, tạo ra một nụ cười khó coi.

Thì ra, thiên sứ của hắn ở chỗ này.

. . .

Dung Tụ đem mấy người này tiêu diệt sau đó thu được 6300 điểm kinh nghiệm. Tiếp tục suy nghĩ muốn đâm thủng đằng điều, nhưng bởi vì không có nguồn cung cấp dưỡng khí, mỗi một lần nàng dùng sức, đều có một loại đau đớn, cũng không biết là vì sao.

Dung Tụ lần nữa mở ra Thương thành, lật nhìn một chút cũng không tìm được đạo cụ cung cấp dưỡng khí. Cũng đánh thôi.

Dung Tụ giết mấy người này cũng không có hi vọng bởi vì bọn họ chết đi có thể có được nhiều dưỡng khí hơn, chẳng qua là cảm thấy bọn họ đều không thể sống lâu được nữa còn không bằng biến thành điểm kinh nghiệm.

Mà bây giờ, Dung Tụ tìm hồi lâu, cũng không tìm được nhược điểm của những thứ đằng điều này. 

Những thứ này tuy là cũng sợ đau, thế nhưng quả thật có loại ảo giác không có cách nào đánh chết chúng.

Dung Tụ triệu hoán ra Hồn diễm, hướng về phía đằng điều trước mặt ném qua. Chỗ tốt của Hồn diễm là thiêu đốt từ bên trong ra ngoài, cho nên sẽ không tiêu hao dưỡng khí.

Phạm vi Hồn diễm cháy sẽ không lan rộng ra, cho nên Dung Tụ nhìn thấy chỉ là một vết cháy trên đằng điều đã bị Hồn diễm đốt trong một thời gian dài.

Dung Tụ cũng không có ý định lợi dụng phương thức này đi ra ngoài, dù sao nơi này là rừng rậm, đằng điều phô thiên cái địa, Dung Tụ đốt cũng không hết, hơn nữa hiện tại đằng điều kết thành cái kén tương đối lớn, bởi vì nguyên bản có hơn hai trăm người, mà bây giờ chỉ còn mỗi một mình Dung Tụ, Dung Tụ không dám xác định lúc mình bước ra khỏi nơi này trong chớp mắt liền trở thành một cái kén chân chính hay không.

Cho nên nàng vẫn còn đang do dự.

Từ nơi nào, mới có thể an toàn đi ra ngoài đây?

Dung Tụ ngẩng đầu, thấy được đỉnh cao nhất của cái lưới, nếu như nàng từ phía trên cùng đi ra ngoài, có phải cũng sẽ không bị đằng điều phía ngoài đằng điều vây quanh? Thế nhưng, Dung Tụ hiện giờ không biết bay, hơn nữa trong hệ thống cũng không có kỹ năng phi hành, ngược lại thì có một vũ khí có thể phi hành gọi là Phi kiếm, cần hai trăm ngàn kim tiền.

Dung Tụ đem đằng điều đốt tạo ra một lỗ hổng, không khí bên ngoài tràn vào. Thế nhưng rất nhanh bên ngoài lại bị một tầng đằng điều mới che lại, điều này giải thích tại sao cái lưới này lại càng ngày càng dày.

Dung Tụ cũng không quá quan tâm, dù sao hiệu quả của Hồn diễm vẫn rất tốt. Thế nhưng mức độ dày đặc của đằng điều khiến cho nó trở thành một vấn đề rất khó khăn.

Dung Tụ từ bên trong đống thi thể tùy ý lấy một phần còn lại của chân tay đã bị cụt, đem lưới đằng điều đốt ra một cái động có thể cho nàng đi ra sau đó trực tiếp đem phần chân tay bị cụt ném ra ngoài, cơ hồ là trong nháy mắt, các đằng điều khác đã đem phần chân tay bị ném ra kết thành một cái kén, Dung Tụ nghiêng người lấy cái kén mới kia làm điểm mượn lực, nhảy lên trên kén lớn nơi mà mình ở lúc đầu.

Dung Tụ đem Mắt linh hồn mở ra, đập vào mắt một mảnh kinh tâm động phách màu xám xanh cùng màu xanh lục đậm đặc đến mức làm người ta hít thở không thông.

Sương Hoa ngân ô nháy mắt xuất hiện trong tay, tại thời điểm hàng vạn hàng nghìn đằng điều xuất hiện, không ngừng phát ra Hồn diễm, lúc đầu chỉ có thể thả Hồn diễm ở một hướng nhưng sau khi ngân ô chuyển động liền có thể bay đến bốn phương tám hướng, đem đằng điều hoàn toàn ngăn cách.

Dung Tụ hiện tại cũng coi như là đứng trên cao nhìn được xa, liếc mắt xuống phía dưới, thấy cảnh tượng lại nằm ngoài dự liệu của nàng.

Những thứ đằng điều này, không phải là có vô số cây khác nhau, mà chỉ có một cây.

Cây đằng điều dáng vẻ to lớn gần như tám mươi người ôm mới hết, thế nhưng trước kia hơn hai trăm người cũng không nhìn thấy, bởi vì mặt trên dầy đặc cỏ dài tinh tế, cộng thêm bộ rễ đặc biệt to khỏe. Thế nhưng càng lên cao lại càng nhỏ, thẳng đến cuối cùng thì chia thành rất nhiều dây mây nhỏ.

Dung Tụ cảm giác đằng điều dưới lòng bàn chân đang ngọ nguậy, nhanh chóng hướng xuống phía dưới đập một cái Hồn diễm. Mà trong nháy mắt nàng khi xuất thủ, hàng vạn hàng nghìn đằng điều cũng giải thể, khắp nơi đều ùn ùn kéo đến, tầm nhìn chỉ còn lại một màu xanh ngắt. 

Dung Tụ đập Hồn diễm xuống, cũng vừa vặn rơi xuống đất, ngã lên trên bụi mây khổng lồ.

Toàn bộ dây mây, từ phần đáy bụi mây khổng lồ đến các bộ phận ở trung thượng đằng điều đều hợp lại. Mà bộ phận ở phần đáy bụi mây khổng lồ vừa bị chặt đứt, vài cành đằng điều cũng lung lay sắp đổ, sau đó rơi xuống đất, bắt đầu ra sức giãy dụa. Ở trên mặt đất quất một cái lại một cái ra từng vết tích, đồng thời đằng điều đang quơ loạn trên bầu trời cũng bắt đầu hướng phía Dung Tụ công kích. Toàn bộ rừng rậm bụi bay hàng vạn hàng nghìn, một ít cây cối thoạt nhìn bình thường cũng bị đánh gãy. Mà Dung Tụ rõ ràng thấy, giữa những cây cối đổ xuống có một cái thoạt nhìn có một vết nứt giống như bị xé mở, đang mở ra đóng lại.

Giống như là cá sắp chết ở trên bờ, đang thoi thóp hít thở những giây phút cuối cùng.

Dung Tụ dùng Đào hoa mạn thiên có hiệu quả cắt kim loại mạnh mẽ cùng Phô thiên cái địa để chống lại đằng điều, toàn bộ rừng rậm phiêu đãng màu xanh quỷ dị mang theo ánh sáng hồng nhạt từ cánh hoa đào, những sự vật tuyệt đẹp lại mang tính công kích cực lớn. Đào hoa tựa hồ cũng không sợ đau, mà thực vật màu xám xanh lại tựa như đã có hệ thần kinh, thời điểm đang đối mặt với sống chết lại có nửa phần trốn tránh.

Dung Tụ không cảm thấy đây là chuyện tốt, nếu như tang thi có hệ thần kinh thì phải mất bao lâu để phát triển trí tuệ và nó sẽ diễn ra trong bao lâu?

Coi như không có trí tuệ thật sự, thế nhưng chỉ cần thoáng có thể suy nghĩ, vậy sẽ rất khó đối phó.

Tỷ như lúc Dung Tụ đứng phía trên đằng điều, nếu như đằng điều không giải tán, như vậy Dung Tụ sẽ có ưu thế về mặt địa hình. Thế nhưng đằng điều có hệ thần kinh đã cảm nhận được điều này, vì vậy liền giải tán.

Trí tuệ là một cái có cả lợi và hại.

Hồn diễm đối với điểm ma lực tiêu hao rất lớn. Mặc dù điểm ma lực max của Dung Tụ đã đạt đến 820, nhưng như trước không đủ dùng.

Lần nữa đem mấy cây đằng điều từ trên bụi mây khổng lồ cắt bỏ, điểm ma lực của Dung Tụ cũng gần khô kiệt rồi.

Thế nhưng những thứ đằng điều này vẫn đang nhanh chóng sinh trưởng lần nữa. Thật vất vả mới làm cho bụi mây khổng lồ hoàn toàn bại lộ ở trước mắt, Dung Tụ chắc là sẽ không cho đằng điều một lần nữa có cơ hội yểm hộ bụi mây khổng lồ.

Dung Tụ đem một nghìn điểm kinh nghiệm chuyển hóa thành kim tiền, đổi một cái bình bổ sung ma lực, làm cho điểm ma lực hồi phục 300 điểm. Sau đó lại hướng phía đằng điều sắp dài thả ra 

Đào hoa mạn thiên. Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ trên đất rơi đầy đằng điều, đều đang kịch liệt giãy dụa, đại khái khoảng tám phút mới có thể dừng lại, Dung Tụ tự nhiên không chờ được lâu như vậy, ở xung quanh đặt một cái Linh hồn bích chướng đem đằng điều đang lao đến bốn phía tách ra đằng sau, nhảy một cái liền rơi lên mặt trên bụi mây khổng lồ.

Mặt trời rất gay gắt, từ lúc Dung Tụ đi ra khỏi cái kén lớn kia, thì có loại ảo giác sắp bị hòa tan đến nơi.

Nhưng khi Linh hồn bích chướng vừa ra, trong nháy mắt đã khá lên nhiều, làm cho tinh lực của Dung Tụ càng thêm tập trung, nhìn về phía bụi mây khổng lồ trơ trụi, phía trên là những đoạn rễ đằng điều cao thấp không đều, thoạt nhìn dày đặc, có loại cảm giác khiến cho tâm linh người khác khó chịu.

Dung Tụ đem Sương Hoa ngân ô cầm trong tay, phóng xuất hơn mười Hỏa Cầu thuật, sau đó cuốn lên phía trên bụi mây khổng lồ.

Toàn bộ bụi mây khổng lồ bắt đầu cháy, nhưng chỉ là tầng mặt ngoài mà thôi, Dung Tụ chứng kiến hỏa diễm đang cháy tựa hồ bị vật gì đó đẩy lên, nhìn kỹ mới biết được, mặt ngoài sáng bóng của bụi mây khổng lồ bắt đầu xuất hiện từng cái từng cái giống như núi nhỏ đang nhô ra, đem hỏa diễm đẩy lên thành những hình dạng khác nhau.

Dung Tụ ý thức được có cái gì đó không ổn, xoay người ly khai phía trên bụi mây khổng lồ, thời điểm Dung Tụ còn chưa kịp ra khỏi cái phạm vi này, trong lúc bất chợt toàn bộ mặt ngoài bụi mây khổng lồ nứt ra, hàng vạn hàng nghìn phi đằng phun ra ngoài, bụi mây khổng lồ phía trên cơ hồ bị đằng điều kín không một kẽ hở che đậy, phía sau Dung Tụ cũng bị ma sát, Linh hồn bích chướng trong nháy mắt vỡ tan. Nhưng là bởi vì có quang thuẫn, cho nên không có để lại vết thương, lượng máu cũng coi như tốt.

Đến đẳng cấp này của Dung Tụ, trên cơ bản rất khó chết, bởi vì có sự tồn tại của đạo cụ chiến đấu cùng truyền tống phù, cho nên tính mạng của người chơi cấp cao rất dễ dàng giữ được.

Mặc dù bây giờ người địa cầu giảm mạnh còn tám trăm triệu, nhưng lại có thể rất dễ dàng duy trì ở mức này.

Dù sao cũng là những người đi ra từ trong máu và nước mắt.

Bụi mây khổng lồ sau khi bộc phát ra phi đằng sau đó liền xẹp xuống, bên trong trống rỗng, bên ngoài bị tàn phá. Những đằng điều sau khi được phóng ra bên ngoài nhanh chóng vung vẩy, giống như điên cuồng. Dung Tụ lần nữa phóng ra Đào hoa mạn thiên nhưng những đằng điều này cũng không có ý tứ tránh lui.

Đằng điều điên cuồng vặn vẹo, qunag thuẫn của Dung Tụ cũng rất nhanh bị vỡ.

Thế nhưng điều này nói rõ, những đằng điều này không có chỉ số IQ đáng để bận tâm.

Cũng rất dễ tính kế.

Dung Tụ lần nữa phóng ra một cái Quang thuẫn, lại dùng Thủy chi ca để tăng lên lực lượng tạm thời, cầm trong tay sương Hoa ngân ô phóng tập kích tới mấy cây đằng điều túm trong tay.

Cái này so với đằng điều trước kia Dung Tụ cầm lại thì khó hơn rất nhiều, bởi vì vì chúng nó giãy dụa càng thêm mãnh liệt.

Lực lượng của Dung Tụ cũng coi như lớn, còn có thể chế trụ chúng nó, rất tốn sức để đem đầu trên mấy cây đằng điều trói với nhau, còn bện lần nữa, làm thành một nút thắt không thể tháo gỡ, càng giãy dụa, nút buộc càng chặt. Dung Tụ đem cái nút kết bện đằng điều giơ lên trên đỉnh đầu.

Lại có thật nhiều đằng điều hướng phía Dung Tụ kéo tới, rậm rạp ngăn cản ở phía trước, Dung Tụ muốn công kích phần gốc rễ bọn chúng cũng không có cách nào.

Lúc đằng điều tiến đến gần Dung Tụ còn không quá nửa thước, Dung Tụ xoay người lại một cái, tránh được, mà mấy cây đằng điều cũng bị trói đan xen tại một chỗ. Dung Tụ thuận tiện níu lại một cây trong đó, sau đó gắn liền với nút thắt lớn này. Bởi vì đằng điều thực sự là quá nhiều, chúng nó tấn công không theo quy tắc nào, quang thuẫn của Dung Tụ lần nữa bị kích vỡ.

Bất quá cũng may thắt đằng điều không cần điểm ma lực, Dung Tụ lần nữa tiếp theo thêm một cái quang thuẫn, lại thêm một cái Linh hồn bích chướng nhỏ.

Lại có mấy cây đằng điều phi tới, Dung Tụ liền đem những này coi như sợi chỉ xâu kim, toàn bộ đều trói đến cùng một chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net