Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q2- C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Vũ văn lộng mặc

Lúc Dung Tụ mở mắt lần nữa, giá trị ma lực của nàng đã hồi phục đầy, thế nhưng Dung Tụ vẫn còn cảm giác vô cùng mệt mỏi, bởi vì nàng thật sự là quá mức mệt nhọc.

Thế nhưng bây giờ điều kiện không cho phép nàng mệt mỏi. Dung Tụ di chuyển thân thể, sau khi đứng lên cảm giác thanh tỉnh rất nhiều. Dung Tụ muốn đi ra ngoài một chút, thế nhưng nghĩ đến hàng lang toàn là biển máu thịt vụn, đột nhiên muốn lần thứ hai ngã xuống nghỉ ngơi một hồi nữa.

Cùng lúc đó, Dung Tụ nghe được tiếng gõ cửa, đồng thời còn có tiếng hỏi thăm rất nhỏ: "Xin hỏi... Có ai ở đây không?"

Dung Tụ nghe ra cái thanh âm này đúng là của đồng bạn của thi thể kia, cho nên liền mở cửa ra.

Trước mặt Dung Tụ là một nam nhân vai rộng eo thô, cao hơn Dung Tụ hai cái đầu, Dung Tụ đối với hắn chỉ có thể nhìn lên. Hơn nữa, lúc trước người nọ dùng quyền đầu đánh lén nàng, rõ ràng đánh ra chính là nắm tay, cũng đối diện với đầu Dung Tụ.

". . . Ngươi." Dung Tụ vốn định mở miệng trước, nhưng nhìn đến vóc dáng đối phương, đột nhiên cảm thấy mình chẳng có gì hay để nói.

"Xin chào, ta là Văn Thư." Mập mạp nói.

Thật khó cho hắn khi đặt cái tên nho nhã này, Dung Tụ từ trước đến nay cũng không quản lịch sự cái gì, quay hắn liền phát ra một phép kiểm tra.

Nick name: Vũ Văn Lộng Mặc

Đẳng cấp: 4

Cũng thật khó cho hắn đặt được cái nickname này.

"Ngươi đây là. . ." Văn Thư có chút kinh ngạc hỏi.

"Ở đây đẳng cấp của ngươi rất cao, vì sao không tự mình đi tìm kiếm đồng bạn cho bản thân?" Dung Tụ hỏi.

"Kiểm tra. . . Cũng có thể thấy đẳng cấp của người khác sao?" Điểm Văn Thư quan tâm hiển nhiên không cùng vấn đề Dung Tụ hỏi. Bởi vậy hắn mới nói ra lời như thế.

Thế nhưng Dung Tụ lại đối với lần này có chút kinh dị.

Dung Tụ đột nhiên nghĩ đến lúc ở bí cảnh gặp Á Đương Tư, hắn nói "Người bình thường chỉ có thể kiểm tra được nickname của người khác" .

Dung Tụ vốn cho là hắn nói sai rồi hoặc là cố ý nói gạt Dung Tụ, thế nhưng Văn Thư cũng nói như vậy, lại làm cho Dung Tụ có chút kỳ quái.

Cái hệ thống này, tựa hồ đối với nàng có chút đặc biệt, từ ban đầu là phép kiểm tra, đến sau lại là giá trị thiện lương.

Dung Tụ tuyệt đối không tin đây là hệ thống ưu ái cho nàng, bởi vì chẳng có cái bánh nào từ trên trời rơi xuống bao giờ. Nếu quả có rớt thật, chỉ có thể nói rõ lúc ngươi đi nhặt bánh, sẽ bị một cái nồi rơi xuống đem ngươi đập nát thành bánh.

Dung Tụ trong giây lát nghĩ tới "Hồn sư" .

Có phải, năng lực của thế giới này dựa trên tinh thần lực làm cơ sở?

Dung Tụ cảm giác được rất rõ ràng, tuy rằng hệ thống phủ xuống thủ đoạn của nàng càng ngày càng tàn nhẫn, nhưng tiếp xúc với càng ngày càng nhiều người, nàng đã dần sẽ không vì người nào sự việc nào mà tức giận, trả thù chỉ là làm theo phép mà thôi.

Khi nàng có kiến thức càng ngày càng nhiều, tinh thần của nàng cũng trở nên càng ngày càng từ bi, càng ngày càng không muốn cùng thế giới này tính toán.

Có đúng đây là nguyên nhân căn bản để giá trị thiện lương gia tăng?

Nếu như vậy, lúc nàng tiến hành kiểm tra với người khác cũng tra được thêm một hạng mục nữa cũng giải thích được, bởi vì tinh thần của nàng vượt xa khỏi người bình thường, mà người bình thường, chắc là sẽ không dưng mà không tăng lực lượng, trí tuệ lại đi tăng điểm vào tinh thần, coi như là có người dự kiến trước cho mình bỏ thêm vào điểm tinh thần, hắn cũng sẽ bởi vì trí tuệ và lực lượng quá yếu mà bị thế giới này loại bỏ.

Văn Thư thấy Dung Tụ đột nhiên đờ ra không biết đang suy nghĩ gì, vì vậy lần thứ năm lớn tiếng nói: "Xin chào! !"

Dung Tụ chợt hoàn hồn nói: "Xin chào ta là Dung Tụ. . ."

"Ta vừa nói, ngươi có thể cùng ta đi ra ngoài thanh trừ tang thi không? Trường học đã đem các cổng ra vào đều đóng lại, cho nên chỉ cần mỗi người mỗi ngày thanh trừ một điểm, cái trường học này sẽ sớm khôi phục sự an bình chân chính."

Dung Tụ thấy Văn Thư vẻ mặt mơ ước về tương lai, thật sự là không đành lòng nói cho hắn biết hiện thực tàn nhẫn.

"Người chết, sẽ bị biến thành tang thi." Dung Tụ nói, "Ta trước đây giết người, liền biến thành tang thi, lần thứ hai đã bị ta giết chết tiếp, vì vậy không nên hoài nghi."

Văn Thư hơi há miệng ra, trên khuôn mặt tất cả đều là vẻ kinh ngạc. Thần sắc vặn vẹo thế này, khiến Dung Tụ nghĩ tới con tang thi mặt quỷ bị mình xé ra thành từng mảnh rồi ném ra ngoài cửa sổ.

"Thật vậy chăng. . ." Văn Thư lẩm bẩm nói, hoàn toàn là tự nhủ, không có nói chuyện đối với Dung Tụ.

Dung Tụ cũng biết đại khái, hắn phỏng chừng cũng giết qua tang thi là người mà hắn từng biết, bất quá không có gì.

Bởi vì, cái này cũng không gây trở ngại bọn họ đi kiếm kinh nghiệm.

Đại Học Thanh Đằng sân rộng, chen chen nhốn nháo một mảnh toàn bộ đều là tang thi diện mục dữ tợn cụt tay cụt chân, một chân đã bị hất ra tang thi vẫn tiếp tục từ từ đi tới, cũng không biết là nguyên lý phản khoa học nào. Quảng trường này, có ít nhất hai nghìn con tang thi, hơn nữa những con khác bên trong lầu cũng du đãng đi ra, chậm rãi đi lại, nhe răng nhếch miệng.

Dung Tụ rốt cuộc biết vì sao dân số địa cầu lại giảm mạnh còn 72 ức, nhiều tang thi như vậy, giết thế nào?

"Ngươi nghĩ chúng ta vọt vào giết, tỷ lệ sống sót có mấy thành a. . . Văn tiểu mập?." Dung Tụ rất xấu xa nói, thậm chí nàng còn làm chuyện cho tới bây giờ cũng sẽ không làm —— đặt biệt danh cho người khác.

Đây chính là hắn nói, mỗi ngày thanh trừ một điểm, cái trường học này sẽ có trật tự mới?

Dung Tụ nghĩ, ở đây đã là địa bàn của tang thi, chúng ta cũng đừng đi phá hư trật tự của người khác đi?

"Mặc dù nhiều điểm, nhưng. . ." Sau một khắc, Văn Thư mới đem câu nói còn lại "Chúng ta có thể dẫn dắt từng nhóm một rời đi rồi giết" nuốt xuống.

Bởi vì Dung Tụ trực tiếp hướng phía trung tâm đàn tang thi thả ra ba cái 'Đại mạc chi sa', nhất thời sân rộng toàn tang thi liền thiếu một phần tư.

Hơn 50 con tang thi cấp 1 có lẽ có cấp 2, cho Dung Tụ 6600 kinh nghiệm.

Ngàn con tang thi quay đầu lại, Văn Thư cũng triệt để sợ ngây người.

"Chúng ta vọt vào giết tang thi, tỷ lệ sống sót một thành cũng không có a. . . Văn tiểu mập." Dung Tụ ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Nàng vừa mới nói một truyện cười có chút lạnh, lúc hỏi "Tỷ lệ sống sót có mấy thành" cũng không nói chủ ngữ. Thế nhưng, nàng hỏi đích thật là tỷ số sinh tồn khi đối mặt với tang thi.

Nếu như Dung Tụ đều đem tang thi nơi này giết hết, đối với người khác mà nói, liền khuyết thiếu cơ hội để tiến bộ, cho nên Dung Tụ cũng không có ý định làm gì thêm nữa.

Dung Tụ cũng không tin, bây giờ còn có người vừa lúc nhìn qua cửa sổ, sau đó thấy được Dung Tụ. Chí ít Dung Tụ cảm giác chỗ đứng của mình vẫn tương đối tốt.

. . .

"Ông trời cứu vớt chúng ta rồi. . . Ta vừa thấy sân rộng nổi lên bão cát, sau đó tang thi liền chết thật nhiều thật nhiều!" Quả nhiên có người thấy được, thế nhưng nàng ngoại trừ không nhìn thấy Dung Tụ cùng Văn Thư, những thứ khác đều thấy được.

"Ngươi có hay không bị ảo giác?" Một thanh âm hỏi lại, thế nhưng khó nén ngữ khí kích động.

"Không tin! Ngươi xem!" Người kia kéo rèm cửa sổ ra, tổng cộng mười mấy người phía sau chen chúc trước nhìn, sân rộng quen thuộc, quan sát đến tang thi đàn, quả nhiên thiếu rất nhiều.

"Ta không có lừa gạt chứ! Chúng ta rất nhanh liền trở về cuộc sống trước kia rồi! Mỗi ngày làm bài kiểm tra ta cũng nguyện ý a. . ." Nữ sinh nhìn thấy bão cát trong nháy mắt liền khóc lên, nước mắt nặng trịch rơi trên sàn nhà, cũng rơi vào trong lòng những người còn lại.

Thế nhưng, thật đáng tiếc.

Dù cho mỗi ngày đều có bài kiểm tra, bọn họ cũng không trở về được.

Đây là hiện thực.

. . .

Văn Thư nghĩ cằm của mình đã trật khớp, bởi vì hắn thế nào đều không thể đem miệng mình khép lại: "Ảo giác. . . Sao?"

" Ừ, ảo giác." Dung Tụ cảm giác mình và hắn không có gì để nói, lạnh lùng đáp.

"Không. . . Không phải ảo giác!" Văn Thư đột nhiên hét lớn, tát vào mồm một cái liền khép lại.

Đồng thời, vốn là đang chú ý tới bên này, đàn tang thi cũng đột nhiên lấy lại tinh thần, hướng phía Dung Tụ và Văn Thư di chuyển qua. Về phần di chuyển, đại khái là bọn chúng chân đã treo, thậm chí là rớt luôn rồi.

"Xin lỗi ta nói to quá ta chỉ là quá kích động thật không ngờ ngươi lợi hại như vậy a nếu như ngươi khẳng. . ."

"Câm miệng."

Dung Tụ vốn là muốn lôi Văn Thư đi, nhưng nhìn vóc người của hắn, quyết đoán chính mình chạy hướng phía trên lầu, còn Văn Thư đang thao thao bất tuyệt bỗng nhiên sợ hãi cảm nhận được tang thi ôn độ, sau đó mới phát hiện Dung Tụ đã đến thang lầu, mới lảo đảo chạy đi.

Văn Thư đại khái là cấp lực lượng và tốc độ bỏ thêm điểm, bởi vì tốc độ của hắn và Dung Tụ không sai biệt lắm, hơn nữa Dung Tụ "Chỉ có dưới tình huống đặc thù mới có thể vứt bỏ chiến hữu", cho nên nàng còn là tạm thời tính đợi chờ Văn Thư.

"Ngươi vì sao lại không ném mấy cái kỹ năng nữa, như vậy toàn bộ tang thi trên sân rộng sẽ không còn nữa!" Bởi vì đang chạy bộ, hô hấp có chút rối loạn, cho nên Văn Thư lúc nói chuyện cũng là thở không ra hơi.

"Chúng ta giết xong, người khác còn cái gì để giết, người khác không thăng cấp, cũng sẽ bị những cao thủ khác giết." Dung Tụ thuận miệng viện một lý do tráng lệ , nàng dĩ nhiên không phải bởi vì sợ giá trị ma lực dùng hết mới chạy lên.

Nàng dùng ba "Đại mạc chi sa' cần 60 giá trị ma lực, đồng thời thu được 6000 điểm kinh nghiệm giá trị, một bình ma lực tựa hồ cần 1000 kim tiền. . .

Chờ một chút, cho dù giết hết cả sân tang thi này, nàng vẫn buôn bán lời.

Đã chạy đến lầu một Dung Tụ bắt đầu quay ngược đường cũ chạy lại.

Văn Thư đã bị thuyết phục lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Trở lại, giết tang thi."

"Không phải muốn lưu cho người khác sao?"

"Bên ngoài còn nhiều mà." Dung Tụ thanh âm bình thản, còn lấy lý do rất đường hoàng.

Văn Thư tin.

Kế tiếp, Dung Tụ tổng cộng dùng 180 giá trị ma lực đem đại bộ phận tang thi trên quảng trường thanh trừ, sau đó lại thả không ít hỏa cầu để cho giá trị ma lực của mình còn sót lại 20. Thu được 21200 giá trị kinh nghiệm, trong đó dùng 1000 giá trị kinh nghiệm chuyển hóa thành kim tiền để đổi một bình bổ sung ma lực loại nhỏ, giá trị ma lực lần thứ hai bổ sung đầy đến 320.

[ Ding, chúc mừng người chơi giá trị kinh nghiệm đạt được 56000, thăng nhập cấp 14, thu được tự do kỹ năng điểm 20. ]

[ Ding, chúc mừng người chơi giá trị kinh nghiệm đạt được 67000, thăng nhập 15 cấp, thu được 'Túi thần bí'x1. ]

Kinh nghiệm: 73800/79000

[ Tin tức hệ thống: Người chơi danh hiệu 'Dạ Oanh' là người thứ nhất thăng đến cấp 15. ]

"Không nghĩ tới trường học các ngươi bên trong đều là tang thi cấp 1 và cấp 2, phỏng chừng cùng đại môn quá mức kiên cố của trường các ngươi có liên quan." Tâm tình của Dung Tụ không thể nói rõ là đang hào hứng, thế nhưng thái độ đối với Văn Thư đã khá hơn rất nhiều.

Lần trước Dung Tụ cũng chưa có mở ra 'Túi thần bí', không phải vì cẩn thận, mà là Dung Tụ đem chuyện này quên mất, hôm nay thăng nhập cấp 15, vừa lúc hai cái cùng nhau mở.

"Ngươi không phải là 'Dạ Oanh' ở trên hệ thống thông cáo đi?" Văn Thư rất kinh ngạc nói.

Dung Tụ giá mới nhìn đến giá trị danh vọng của mình lại thêm 10 điểm.

Vốn là muốn cho Văn Thư dẫn đường cho mình, thật không ngờ cư nhiên khiến hắn liên hệ được nickname 'Tụ' và danh hiệu 'Dạ Oanh' lại với nhau, bất quá Dung Tụ cũng không phải đặc biệt tức giận, hướng về phía hắn nói: "Giữ bí mật cho ta."

Văn Thư phát hiện mình mạc danh kỳ diệu liền gật đầu. Sau đó chính mình liền đụng phải một tảng đá. Máu chậm rãi thấm tràn lên tảng đá.

Ký ức của con người không phải lúc nào cũng nhớ tất cả các chi tiết. Ai sẽ nhớ mọi câu mà anh ta nói hôm qua? Thêm vào bộ nhớ sau khi bị tác động mạnh, nó sẽ quên rất nhiều thứ.

Huống chi, Dung Tụ còn đối với hắn dùng 'Hồn khống'. . .

Văn Thư đời này cũng sẽ không nhớ tới ngày hôm nay rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Hắn sẽ giống như mọi người đều không biết vì sao hôm nay Đại Học Thanh Đằng lại có bão cát.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net