Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Sáng hơn cả ánh mặt trời

Người lãnh đạo Trương Thuận bị chết trong trận ẩu đả, mà người kia trước khi bị đánh chết rống to " Là ta giết Ti Ảnh Man Trúc" cũng thành công tẩy sạch hiềm nghi trên người Dung Tụ.

Đương nhiên, coi như là còn người có tâm nghi ngờ, cũng đều bị Dung Tụ đè xuống.

Bởi vì Dung Tụ ỷ vào thực lực cùng chuyện này, nói những người lãnh đạo khác đều vô dụng, mạnh mẽ ép họ giao chức, sau đó mình lên làm lãnh đạo tạm thời.

Quan viên của chính phủ cũng sẽ không vào trong khu lánh nạn, coi như có vào đi chăng nữa, Dung Tụ cũng có thể áp chế như cũ.

Nói chung, nhìn lại chuyện này thì tựa như rất đơn giản.

Dung Tụ luôn luôn thích dùng thực lực giải quyết vấn đề, thế nhưng thỉnh thoảng thiết kế ra một cái cớ danh chính ngôn thuận vừa khớp để giết chết người mình cảm thấy ngứa mắt cũng có thể.

Ví dụ như những người tham gia vào cuộc bạo động lần trước, từng người từng người đều chết tại thời điểm đối phó với tang thi, mà những người không chịu đi ra đối phó với tang thi, cũng không cẩn thận đâm đầu vào băng mà chết.

Khu lánh nạn từ sự cường quyền của Dung Tụ cứ như vậy chậm rãi phát triển. Chính phủ cũng không nhằm vào nó. Thức ăn, quần áo và đồ dùng hàng ngày vẫn được cung ứng đủ, mặc dù khí hậu càng ngày càng ác liệt, cuộc sống của mọi người càng ngày càng gian khổ.

"Kỷ băng hà" này mặt trời thì có thể nhìn thẳng nhưng Dung Tụ thì không.

Tất cả những tin đồn chuẩn bị được truyền đi hết thảy đều bị trấn áp lại, bởi vì Dung Tụ gần đây đã bắt được hệ thống truyền tin, hiện tại nó gọi là "Tinh thần thể số 3" .

Cho nên, bất luận tin tức gì có hại đối với Dung Tụ, toàn bộ đều không có cách nào truyền đi và phát biểu.

Nếu là cường giả, vậy sẽ phải một tay che trời, khống chế người khác vâng vâng dạ dạ không phải là phong cách của nàng.

[ Những lời đồn đại không tốt về ngươi càng ngày càng nhiều đều được gửi đi từ đây, ta sắp không khống chế nổi. ]

Tinh thần thể số 3 kêu khổ nói.

"Những thứ này mà không thể khống chế, vậy ngươi còn làm hệ thống làm cái gì nữa. " Dung Tụ hoàn toàn không để ý tới nó.

[ Nếu hệ thống thực sự vạn năng, ngươi còn có thể nhảy nhót ở đây sao? ]

Tinh thần thể số 3 không biết cách nói chuyện, cho nên chọn từ ngữ xong khiến nó hối hận không kịp.

Sau đó nó liền bi kịch.

...

Ở nơi lánh nạn Dung Tụ nắm thực quyền, phân cho hai người chuyên xử lý sự vụ. Hai tháng qua, cũng không có người lãnh đạo mới tới thay thế, Dung Tụ cũng vui vẻ thanh nhàn, ở trong hoàn cảnh băng thiên tuyết địa, vốn tang thi thực vật và tang thi động vật còn đang chuẩn bị xuất hiện thì hết thảy đều mai danh ẩn tích, nhưng ngược lại tang thi càng ngày càng nhiều.

Hàng ngày Dung Tụ chỉ ra ngoài xoát tang thi sau đó trở lại trong khu tránh nạn. Bị mấy trăm đôi mắt nhìn chằm chằm.

[ Ding, chúc mừng người chơi đạt được 2001000 điểm kinh nghiệm, thăng lên cấp 40, thu được 5 điểm thuộc tính. Người chơi hãy tiếp tục cố gắng. ]

[ Ding, chúc mừng bạn là người thứ nhất đạt cấp 40, thu được 'Túi thần bí'x1. ]

[ Hệ thống thông báo: Người chơi danh hiệu 'Tụ' là người thứ nhất đạt cấp 40. ]

Lại là một cái thông báo từ hệ thống, ước đoán phần lớn người chơi ban đầu thì sợ hãi bây giờ thì ngỡ ngàng.

Kinh nghiệm: 2001000/ 2500000

Thăng 8 cấp liền, Dung Tụ nhận được 40 điểm thuộc tính, chia đều cho tinh thần và trí tuệ.

Túi thần bí cũng có chín cái rồi, thế nhưng Dung Tụ vẫn chưa mở, bởi vì đẳng cấp càng cao thì nhận được vật phẩm càng tốt, đây là kết luận từ những lần mở túi trước.

Hiện tại tỷ lệ đánh tang thi rơi đồ đã tăng lên, mà thực lực tang thi đồng cấp dường như tăng lên không ít kể từ sau cơn mưa mặt trời kia. Nói tóm lại, cái trò chơi sinh tồn này tựa hồ đang gia tăng độ khó, Dung Tụ vẫn tính là sống tốt, chỉ là sinh hoạt của những người khác dường như càng ngày càng gian khổ.

Mỗi ngày Dung Tụ đều rất có tinh thần, mặc Xích Vỹ y cũng không sợ lạnh, nhưng những người khác lại ăn mặc vô cùng mộc mạc, thậm chí còn có người mắng Dung Tụ bớt xén của họ kiếm lời túi riêng. Dung Tụ sau khi nghe được tin tức này, trọn bảy ngày, một hạt gạo cũng không phát cho những người này.

Chính mình cả ngày ăn dược hoàn chán chê đem toàn bộ thức ăn phát xuống, còn có lãnh đạo nào khoan dung tốt bụng hơn nàng? Thời điểm Dung Tụ nghe được những lời này rất mất hứng, cho nên một tuần có hai phần ba số người đều ăn thịt tang thi sống tiếp.

Còn lại một phần ba đều chết hết.

Sau đó Dung Tụ đem thức ăn trong hai tuần phát hết trong một tuần, đồng thời công bố: "Ta sẽ không lợi dụng cắn xén bỏ túi riêng."

Từ nay về sau, mỹ danh của Dung Tụ lan truyền tới từng ngóc ngách trong khu lánh nạn.

...

Hôm nay, thời điểm Dung Tụ trở lại nơi lánh nạn, người lãnh đạo kế nhiệm sau một tháng chậm trễ cuối cùng đã tới.

Tên của người lãnh đạo kế nhiệm là Hậu Khang, ưỡn cái bụng béo, mang theo nụ cười tiêu chuẩn, gặp người liền hỏi sinh hoạt có tốt hay không, lúc Dung Tụ đi tới, đã nhìn thấy tình cảnh này.

Hậu Khang nở nụ cười hỏi một người qua đường: "Ngươi sinh hoạt tốt không?"

Người qua đường vẻ mặt khinh bỉ: "Biết có tốt hay không để làm gì, ngươi cho chúng ta ăn sao? Buồn cười. "

Người qua đường kia vừa mới chuẩn bị ly khai, đã nhìn thấy Dung Tụ từ đằng xa bước tới, tinh thần lập tức phấn chấn kéo lại cổ áo của Hậu Khang đang chuẩn bị rời đi, cũng nở nụ cười phi thường hòa ái dễ gần: " Lãnh đạo của chúng ta là một người tốt hiếm có khó tìm, là một đại cường giả, có nàng thì chúng ta ăn đủ no mặc đủ ấm, sinh hoạt cực kỳ tốt."

Sau khi nói xong, hắn buông lỏng cổ áo, hướng phía sau lưng Hậu Khang quỷ dị cười một cái, liền xoay người rời khỏi.

Hậu Khang trợn mắt há mồm: "Chuyện gì xảy ra vậy? "

Sau đó, Dung Tụ qua mời Hậu Khang tới phòng làm việc của mình .

"Chỗ làm việc của ngươi thật giản dị." Hậu Khang vẻ mặt tán thưởng đánh giá phòng làm việc của Dung Tụ.

"Ân... Bởi vì bình thường chưa từng sử dụng." Dung Tụ thuận miệng nói, kéo cái ghế ở phía chủ vị, Hậu Khang thụ sủng nhược kinh nhìn Dung Tụ, đang chuẩn bị nói, Dung Tụ liền ngồi xuống chủ vị.

"Tự nhiên đi." Dung Tụ nói.

"... Ngạch, ta tới để đảm nhiệm vị trí người lãnh đạo khu lánh nạn. " Hậu Khang biểu tình có chút khó coi, nhưng vẫn là vẫn duy trì được nụ cười tiêu chuẩn nói.

"Ta biết." Dung Tụ ngẩng đầu.

"Cho nên... Ta hẳn phải ngồi ở ghế chủ vị." Hậu Khang gian nan nói.

"Phiền phức." Dung Tụ vỗ bàn một cái, mặt bàn xuất hiện vết nứt kéo dài đến chỗ cái ghế mà Hậu Khang cự tuyệt ngồi. "Hoặc là ngồi xuống, hoặc là ra ngoài."

Dung Tụ dùng từ vẫn tương đối tôn kính.

Thế nhưng Hậu Khang lại không hề cảm thụ được một chút nào thái độ hữu hảo của Dung Tụ, gương mặt hết tái lại đỏ, giống như người khác và hắn không phải đang sống trong cùng một mạt thế.

Hậu Khang vẫn lựa chọn ngồi xuống, mà một giây kế tiếp, vết nứt liền kéo dài đến hết ghế, cái ghế hóa thành vụn gỗ, mà Hầu Khang vừa mới đặt mông xuống cứ như vậy ngã trên mặt đất.

"Ngươi cố ý! " Hậu Khang còn chưa kịp đứng lên, đã thẹn quá hóa giận rống lên một câu.

"Không có ý gì cả." Dung Tụ chỉ là không quen nhìn cái kiểu người như thế này mà thôi.

"Ngươi đừng quá đắc ý, cha mẹ của ngươi còn đang ở trong tay chúng ta!" Hậu Khang rống lên một câu, cũng không giữ được cái mặt nạ hòa nhã nữa.

"... Cha mẹ ta? Không phải đều chết hết rồi sao." Dung Tụ hơi nghi hoặc một chút nói, "Chẳng lẽ biến thành tang thi rồi bị các ngươi bắt?"

"Đừng giả bộ hồ đồ, chính mồm bọn họ thừa nhận! Ngươi nếu không chịu nghe theo sắp xếp, ta sẽ không hạ thủ lưu tình." Giọng của Hậu Khang có chút tàn nhẫn, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu trừng lớn.

"Vậy giết tất cả đi. Ngay cả người chết còn giả mạo. Làm phiền ngươi giúp ta giải quyết rồi." Dung Tụ từ trên ghế đứng dậy, đồ đạc được chế tạo từ gỗ trong căn phòng bỗng vỡ hết thành mảnh vụn.

"Tuy không ai dùng, nhưng vẫn phải kê một cái bàn tốt chút mới được." Dung Tụ tự lẩm bẩm nói.

Mà những lời này sau khi truyền vào trong lỗ tai Hậu Khang lại là một cảm giác khác.

Hắn một chữ "Ngươi" còn chưa nói hết, liền mạc danh kỳ diệu bay ra khỏi gian phòng.

Dung Tụ cũng có chút nhức đầu, người này nên xử lý thế nào mới tốt đây.

...

Dung Tụ làm người lãnh đạo, kỳ thực có tiếng mà không có miếng, giống như một thổ hoàng đế mỗi ngày phong hoa tuyết nguyệt, không phải làm chính sự, thế nhưng đám người phía dưới vẫn như cũ còn muốn tâng bốc nàng lên.

Tuy cảm thấy như vậy tựa hồ có chút không đúng, thế nhưng hiện tại vẫn rất tốt, cho nên Dung Tụ tạm thời không tính tới chuyện nhường chức cho người nào nhiều tiền hơn.

Cho nên vị Hậu Khang nói năng ngọt xớt kia tới sai chỗ rồi.

Thế nhưng tới một người lại giải quyết một người, ảnh hưởng cũng không tốt, hơn nữa rất phiền phức, quốc gia và cá nhân vốn không nên là quan hệ đối kháng.

[ Hệ thống thăng cấp, bản đồ mới và quốc chiến mở ra. Người chơi tự mình điều tiết trận doanh, xin ở trên bản đồ mới giữ lấy lãnh thổ của mình !. ]

Sau đó trên màn hình giả lập của Dung Tụ đột nhiên nhiều thêm một cái bản đồ, nàng còn chưa kịp mở ra, trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một vệt sáng.

Rất giống với ánh sáng khi truyền tống vào bí cảnh lần trước. Mà kỳ thực cũng truyền tống đến cùng một nơi.

Nói cách khác, nơi đây vẫn là bí cảnh. Dung Tụ đứng ở nơi trời đang mưa, bốn phía đều đen thui, cái lạnh ập tới khiến cho nàng theo phản xạ ôm lấy cánh tay, sau đó mới chậm rãi thích ứng với nhiệt độ của nơi này.

Dung Tụ mở màn hình giả lập ra, một tấm bản đồ một thước vuông đột nhiên xuất hiện trước mắt Dung Tụ.

Sa mạc, tuyết vực, hỏa vực, tử vực, rừng cây, phân biệt dùng màu sắc khác nhau đánh dấu, mà đại biểu cho Dung Tụ là một điểm đen nhỏ, rất rõ ràng hiện trên tử vực.

Mà bên cạnh bản đồ, cư nhiên còn có một cái bảng trận doanh.

Mặt trên không có gì cả, điều đó nói lên vẫn chưa có người nào tiên hạ thủ vi cường.

Thế nhưng, Dung Tụ luôn cảm thấy nơi đây rất quen thuộc, tựa như là vật gì đó bị bóp méo.

Nơi đây, rõ ràng là trái đất a. Trên bản đồ rõ ràng chính là đem một quả cầu phân chia thành năm lục địa hoàn chỉnh, ở giữa cũng chỉ có khoảng cách nửa đại dương.

Luôn cảm thấy có một chút không chân thật.

Hệ thống cũng sẽ không tách rời khỏi trái đất sau đó tự thành lập một thế giới, nơi đây vẫn còn là trái đất mới đúng, thế nhưng tại sao hệ thống lại muốn biến trái đất thành hình dáng này?

Mà ở trong tâm trái đất sau khi bị thay đổi hình dạng, tại trung tâm cây u lam có gai, đầu não vẫn còn đang xử lý đống tin tức khổng lồ.

[Hoàn thành trói buộc mức cao hơn, đã đủ quyền hạn, có thể loại bỏ tinh thần thể trên trái đất. ]

[ Lựa chọn vật thể gây uy hiếp, tiến hành loại bỏ. ]

[ Loại bỏ tinh thần thất bại... Kiểm tra sai sót. ]

[ Kiểm tra xong... Phán định... Không phải tinh thần thể trái đất, không đủ quyền hạn, không có cách nào loại bỏ... ]

Tử vực giống như thác lũ ao đầm lúc nào cũng mưa, Dung Tụ cảm thấy, một cá nhân thời điểm lựa chọn trận doanh khẳng định đầu tiên phải lựa chọn quốc gia của hắn, cho nên quốc gia là một tiêu chuẩn tốt để phân biệt trận doanh.

Dung Tụ hiện đang trèo lên bề mặt của tử vực, không biết bởi vì linh hồn của mình không phải là linh hồn từ trái đất cho nên tránh được hệ thống loại bỏ.

Nhưng dù có biết, Dung Tụ cũng sẽ không quá kinh ngạc a !.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net