Mạt thế chi sinh tồn trò chơi- Q3- C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Hành lang trắng

Lúc một đám người đổ xô lên tầng lầu này thì thấy một mớ hỗn độn. Chân tay cụt của tang thi rơi lung tung, ở giữa còn có một thi thể người. Còn như cái người kỳ quái kia, đã được coi như tang thi mà đối đãi.

Mà khi bọn họ lục soát cả tầng lầu thì phát hiện một nhóm lớn tang thi bước ra khỏi cửa.

Dung Tụ luôn chẳng sợ cái gì, cho nên cũng không có gì lạ khi loại tình cảnh này xuất hiện.

Mà giờ này khắc này, Dung Tụ còn đang ngây người trong một không gian kì quái.

"Cái này... Chính là phó bản ư?" Một nữ nhân trợn to mắt nói.

Sau khi Yên Hỏa mua đạo cụ thành lập tiểu đội lâm thời, liền gửi lời mời tới cả đám mười người, ngoại trừ Quái Thục Thử trong bảng xếp hạng thực lực xếp thứ 10 không đồng ý ra thì những người khác đều lựa chọn đồng ý.

Sau đó, Ti Ảnh Man Trúc liền dùng chìa khoá mở phó bản, chín người liền bị truyền tống tới không gian đang thấy bây giờ.

Ngay cả tự giới thiệu cũng không kịp, đã nhìn thấy tình hình hiện tại.

Bầu trời giống như được bao phủ bởi một lớp màng trông như gạch men sứ không có khoảng trống, rất thông suốt nhưng lại có một loại áp lực không rõ. Cộng thêm dưới chân cũng giống như gạch men sứ cứng ngắc, đem cả không gian hợp lại như một chỉnh thể, có loại cảm giác bị giam cầm kỳ quái.

Dường như trời vô cùng cao, không gian vô cùng rộng nhưng luôn có một loại ảo giác bị trói buộc ở một không gian nhỏ hẹp.

Thế nhưng xung quanh không gian này lại quanh quẩn một mùi thơm thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

"Nơi đây... Là nơi nào? " Một cô gái mặt trứng ngỗng nói, nhìn như rất trẻ tuổi, nhưng nhìn biểu tình và cử chỉ cho thấy một loại cảm giác tương đối thành thục.

Đương nhiên, cô hỏi vấn đề này là không cần thiết, bởi vì cũng chẳng có ai biết nơi đây là nơi nào.

"Trước giới thiệu lẫn nhau một chút đi? " Cô gái khuôn mặt trứng ngỗng quay đầu nhìn về phía những người khác, tuy là biểu tình thoạt nhìn rất là hài hước, thế nhưng giọng nói lại có chút nghiêm túc.

Chín người tại đây có năm nữ bốn nam, coi như cân bằng.

Cô gái có khuôn mặt trứng ngỗng trước có chút gượng gạo nhếch mép một cái, nói: "Ta là Ti Ảnh Man Trúc. Các ngươi gọi Trúc Tử là được rồi. "

Người đàn ông gần với Ti Ảnh Man Trúc nhất mặc bộ âu phục tương đối kỳ lạ,. Đoán chừng do vừa muốn thuận tiện chiến đấu lại vừa muốn bảo trì khí chất cho nên đem bộ vest cải biến có chút kỳ quái.

"Ta là Liệt. Nguyên danh Arnold·Wolfe. "

Dung Tụ rõ ràng cảm thấy được giọng nói rõ ràng không hài hòa cho lắm, xem khẩu hình người này rõ ràng đang nói tiếng Anh, thế nhưng khi nghe vào tai lại thành tiếng Trung.

Bên phải Dung Tụ một cô gái hướng phía Ti Ảnh Man Trúc bước lại gần một bước, giống như để biểu thị 'Ta cố ý nói với ngươi', sau đó sẽ hơi hơi ngửa đầu, có chút ngạo khí nhàn nhạt: "Ta là Yên Hỏa. "

Khẩu âm cùng bề ngoài của Yên Hỏa đều chỉ rõ rằng, nàng thật ra là một Hoa Kiều. Ti Ảnh Man Trúc với Dung Tụ và nàng vốn là người cùng một quốc gia, thế nhưng quốc tịch của Yên Hỏa lại khác so với các nàng.

Cách mọi người xa nhất là một người trung niên, có loại hơi thở nghiêm túc cùng cố chấp, thế nhưng rất khó tưởng tượng được người này chính là 'Tự Thủy Nhu Tình Tựu Thị Ngã'.

Những người còn lại cũng đã biết nhau một chút.

'Lăng Tiêu Mỹ Nam' là một mỹ nữ cao gầy của nước E, trông rất không hiền lành.

'Độc Tự Phẩm Vị, Vạn Thiên Giai Hào' có khí thế không đứng đắn, nhưng thoạt nhìn cũng là một phụ nữ sắp đến tuổi trung niên rồi.

'Tại Tâm Trung Khai Phóng Đích Hoa Đóa' cùng 'Phất Lai Khắc' đều không phải là người bổn quốc.

Bất luận là người nào, không phải trông cường tráng thì cũng là động tác nhanh nhẹn. Đều không giống kẻ đầu đường xó chợ.

Dung Tụ lúc đầu cũng không phải là người cao lãnh gì, thế nhưng thực sự không biết giới thiệu mình như nào mới tốt, cho nên chỉ đem danh hiệu lập lại một lần, bày ra dáng vẻ không dễ thân cận.

"Chúng ta chọn cái phương hướng nào a !?" Ti Ảnh Man Trúc hỏi, sau đó nhìn về phía Dung Tụ.

Yên Hỏa cùng Ti Ảnh Man Trúc nói mấy câu liền thành bằng hữu, cũng lặng lẽ rỉ tai vài câu.

Đã có người giúp đỡ, Dung Tụ cũng lười chọn phương hướng. Thấy Phất Lai Khắc cùng Giai Hào nói chuyện câu được câu không liền trực tiếp liền nhìn sang.

Cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm, Giai Hào trước ngẩng đầu, khẽ mỉm cười một cái, sau đó cũng nhìn sang Phất Lai Khắc.

Sau đó tất cả mọi người nhìn về phía hắn.

"A... " Phất Lai Khắc làm ra dáng vẻ mê mang, sau đó nhìn xung quanh một vòng.

"Chúng ta đang chọn phương hướng a !. " Ti Ảnh Man Trúc giật mi một cái, sau đó liền đem nội dung vừa nói xong lặp lại lần nữa.

Sau đó, toàn bộ không gian lâm vào trầm mặc lúng túng.

"Tiểu đội lâm thời là do Yên Hỏa lập ra, không bằng ngươi coi như lên làm đội trưởng tạm thời luôn đi !." Liệt đột nhiên nói.

Yên Hỏa nhìn cũng chưa từng nhìn hắn, trực tiếp đồng ý, sau đó tùy tiện chỉ một phương hướng: "Đi thôi. "

Sau đó chín người thực lực mạnh nhất trái đất liền mạc danh kỳ diệu bắt đầu hành tẩu ở nơi cảnh vật chả có gì khác nhau này. Nơi này có trời có đất có ánh sáng nhưng không có biến hóa gì giống như một vùng đất chết.

Dẫm trên mặt đất, phát ra thanh âm giống như dẫm trên sàn gạch men, thế nhưng hơi lớn hơn một chút, còn có tiếng vang trầm nặng ở phía dưới giống như dưới đó trống không. Càng chạy, càng có một loại cảm giác lệch trọng tâm.

Lại đi đại khái khoảng hai nghìn mét, rốt cục có người đưa ra kháng nghị rồi.

Phất Lai Khắc cau mày nói: "Đi tiếp như vậy cũng không phải biện pháp hay. "

Yên Hỏa lạnh lùng xuy một tiếng: "Là các ngươi để cho ta làm đội trưởng. "

Ti Ảnh Man Trúc ở thấp giọng trấn an bên tai nàng một câu, sắc mặt Yên Hỏa cũng hòa hoãn lại nói: "Hiện nay cũng không có biện pháp nào khác. "

"Không nhất định."

Dung Tụ đột nhiên nói, những người khác lúc đầu có chút dao động không rõ đều tập trung ánh mắt về phía nàng.

Dung Tụ nhấc chân lên dẫm mạnh xuống, nơi phía dưới chân nàng bắt đầu xuất hiện những vết rạn chằng chịt, sau đó 'phịch' một tiếng hóa thành bụi phấn.

Dưới chân xuất hiện một lỗ thủng, mà Dung Tụ cũng nhanh chóng nhảy sang bên cạnh cái hố

Phía dưới là một mảnh sương trắng xóa mênh mông mịt mù, sau khi đến bên trong lại lập tức biến thành một tầng hơi nước thật mỏng.

"Chúng ta giống như là đang ở trên một cái hành lang bị bịt kín..." Ti Ảnh Man Trúc lẩm bẩm nói, gương mặt không thể tin được.

Phó bản hẳn là ở phía dưới, thế nhưng làm thế nào mới xuống được đây?

Sau khi ý thức được điểm này, có người vùi đầu trầm tư, có người hướng phía cái miệng hố kia phác họa miệng hố, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Mà Ti Ảnh Man Trúc thì nhìn chằm chằm vào Dung Tụ, Dung Tụ giống như không cảm thấy có người đang nhìn mình, dáng vẻ như hồn đã bay tận đẩu tận đâu.

Mà Ti Ảnh Man Trúc lúc này chỉ nhìn về phía Dung Tụ đang đứng đờ ra mà thôi.

Đầu tiên, thanh âm lúc dẫm lên trên nghĩa là phía dưới này trống không, sương trắng bay vào nghĩa là đang ở giữa không trung; mà cái hành lang to lớn chắc là ở giữa không trung, còn càng chạy lại càng có cảm giác xuống thấp... Nghĩa là...

Ti Ảnh Man Trúc đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức lấy lại tinh thần, phát hiện Dung Tụ cũng vừa vặn quay đầu nhìn nàng.

Sau đó nàng nghe thấy được thanh âm rất thanh thế nhưng lại chẳng có chút cảm tình nào.

"Đi dọc từ đây thôi, tới cây trụ bên cạnh cái hành lang này thì có thể đi xuống. "

"Ngươi làm sao mà biết được? " Yên Hỏa đột nhiên hỏi.

"Yên Hỏa, đừng hỏi, đi thôi. " Ti Ảnh Man Trúc kéo Yên Hỏa lại rồi nói.

Ti Ảnh Man Trúc đột nhiên hiểu, cái hành lang này không phải bị cố định ở giữa không trung, mà hai bên trái phải mỗi bên có một cây trụ chống, sau đó lại đem phần ở giữa làm thành hình vòm, như vậy mới có thể bảo đảm kiên cố.

Dung Tụ cố ý chờ đợi một lúc rồi mới mở miệng, dĩ nhiên không phải vì đợi mấy người còn lại nghĩ thông suốt. Sau khi trải qua sự tình trước đó, Dung Tụ đã học được cách chú ý tới nhiều thứ hơn.

Cái không gian này hoàn toàn bị bịt kín, không có không khí cũng không có gió, cho nên mới có cảm giác áp bức như thế này. Cảnh vật của nơi này hẳn là bị cố định một chỗ. Mà thứ dị thường duy nhất trong không gian này chính là mùi hương phiêu đãng trong không gian.

Mùi thơm và ánh sáng thay đổi, Dung Tụ cũng không rõ ràng lắm.

Nàng chỉ biết rằng là một con người, có thể không có ánh sáng, nhưng tuyệt đối không thể không có không khí.

Tạo ra một lỗ hổng ở đây chỉ để cho không khí trong lành hơn một chút, cho nên nói, Dung Tụ chờ đợi không phải là chờ những người này nghĩ thông suốt, mà là chờ không khí hoàn thành vòng đối lưu.

Cảm giác đè nén đã giảm đi nhiều, chín người trải qua một thời gian dài với những suy nghĩ khác nhau.

Cuối cùng sau khi cảm nhận trên mặt đất, Dung Tụ chỉ nói: "Đập đi."

Liệt không một chút do dự, liền một quyền đập lên mặt đất trước mặt mình. Bên phải bị đập vỡ rồi, nhưng bên trái chỉ chấn động rơi một chút bề ngoài.

Đại khái ở nơi này có một khối trụ, những người khác cũng đều thử đập một cái, Giai Hào thoạt nhìn chính là một bà cô khỏe mạnh, mà mấy động tác đập xuống phía dưới, mức độ phá hoại của nàng là lớn nhất.

Xếp hạng thực lực không nhất định là phải dựa theo xếp hạng đẳng cấp. Dung Tụ biết tốc độ thăng cấp của mình không phải là nhanh nhất, thế nhưng lúc ban đầu số lần nàng chiến đấu và cường độ trận đấu ở mức cao hơn, sau đó kéo ra chút ít khoảng cách về đẳng cấp. Tiếp lấy, lại lần lượt chiến đấu đến cực hạn của bản thân, khoảng cách này mới chậm rãi bị kéo xa.

Dung Tụ không hề động, Ti Ảnh Man Trúc và Yên Hỏa cũng không di chuyển. Giai Hòa ngẩng đầu nhìn về phía Yên Hỏa nở nụ cười không rõ ý tứ, làm cho Dung Tụ và Ti Ảnh Man Trúc đều quay qua nhìn Yên Hỏa.

Mà Yên Hỏa vẫn có chút ngạo khí khẽ 'hừ' một tiếng.

Tính khí và khí thế của Yên Hỏa chưa chắc đã hiền lành, thế nhưng bên trong cũng coi như là ôn nhu, chí ít lúc mấy người chiến chức giả đang hành động, nàng vẫn chủ động tránh đi.

Dung Tụ đến bây giờ, còn chưa từng thấy qua Tốc chức giả, coi như là cùng với chín người đứng đầu bảng xếp hạng thực lực sống chung một chỗ.

Toàn bộ xung quanh đều bị đập vỡ, mà chín người đứng ở mặt trên của cây trụ, rất có cảm giác cô đơn lẻ loi.

"Dạ Oanh, kế tiếp làm sao bây giờ?" Ti Ảnh Man Trúc trông coi mấy người đứng ở trên mặt, rất có hứng thú hỏi.

"Ngươi có thể nhảy xuống. " Dung Tụ trả lời.

Lúc đầu Ti Ảnh Man Trúc có chút bất đắc dĩ, thế nhưng một giây kế tiếp nàng liền thấy được Yên Hỏa che miệng cười nhạo.

"Ngươi vừa mới không phải nói chúng ta là đồng hương gặp mặt hai mắt rưng rưng sao, sao bây giờ liền trở quẻ?" Ti Ảnh Man Trúc có ý muốn cho không khí hòa hoãn lại cho nên giọng nói rất là bi thương.

"Có thể... Dạ Oanh cũng là đồng hương a. " Yên Hỏa nói, có chút đùa cợt thiện ý.

Trong trường hợp không có xung đột lợi ích, hoà hợp êm thấm cũng không có gì không tốt, cho nên Dung Tụ cũng không cố ý phân rõ giới hạn.

Bởi vì sớm muộn cũng có thời điểm như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net