☆TG2☆Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【 sáu 】 vượt rào 【 Khẩu Giao PLAY】

Lê Sân bình phục tâm tình, híp hai tròng mắt lại nói:
"Trọng Uyên, ngươi không có quy củ."

Tuân Kị nghe vậy, lại dán sát vào nàng mấy tấc , gần đến nỗi nàng có thể ngửi thấy hương trà xanh thanh đạm trên người hắn.

Da thịt nàng quá mức mềm mại, Tuân Kị không tự giác vuốt ve vài cái, làm hai người đều ngẩn ra. Chờ đến khi Tuân Kị phục hồi tinh thần lại, mới kinh ngạc phát hiện mình đang làm cái gì.

Hắn lập tức buông Lê Sân ra , giống như chán ghét xoa xoa tay vào tay áo. Với ý đồ thuyết phục mình là thật sự chán ghét , cũng chỉ có hắn mới hiểu tất cả đều là mình giả vờ.

Nhưng Lê Sân cũng không nghĩ như vậy , nếu vừa rồi nàng còn ôm tâm tính vui đùa thì hiện tại nàng lửa giận tăng vọt.

Tuân Kị còn đổ thêm dầu vào lửa nói:
"Mẫu hậu, nhi thần hy vọng sau này mẫu hậu không nhúng tay vào chuyện nhà của nhi thần ."

Thời điểm nói lời này , hung ác ẩn chứa  trong mắt hắn hoàn toàn hiện ra ở trước mặt Lê Sân , trong lòng Lê Sân chợt đau , không biết có phải là bị cảm xúc của nguyên thân ảnh hưởng hay không , nàng cười nói:
"Chuyện nhà? Trọng Uyên, ngươi chính là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với ai gia ."

Khóe môi Tuân Kị khẽ nhếch, cười lạnh nói:
"Nếu vậy thì nhi thần cũng là người cuối cùng."

Lê Sân xuy một tiếng, bàn tay trắng nhẹ nắm lại , lửa giận càng tới đỉnh điểm thì nàng lại càng bình tĩnh. Kế thừa ký ức của nguyên thân nên tính cách của nàng cũng giống nguyên thân, giây tiếp theo , nàng liền kéo ống tay áo Tuân Kị.

"Trọng Uyên,"
Lê Sân cười quỷ dị, dụ hoặc nói không nên lời,
"Nếu ngươi muốn biết chi bằng để ai gia nói cho ngươi."

Nàng nói xong, không biết lấy sức lực từ đâu ra , xoay người khóa ngồi trên người Tuân Kị .Tuân Kị bởi vì câu nói kia của nàng , nhất thời không kịp đề phòng, vừa vặn bị nàng đè lên.

"Ngươi!"
Tuân Kị kinh ngạc muốn đẩy nàng ra , nhưng động tác của Lê Sân nhanh hơn hắn. Nàng kéo cẩm bào của hắn ra, tay lớn mật tham nhập vào quần lót hắn, nắm một đoàn mềm mại.

Tuân Kị kêu lên một tiếng, hai mắt nhìn nàng tràn ngập không thể tin được.
"Lê Sân! Ngươi đang làm gì!"

Hắn đẩy nàng ra .
Lê Sân không để bụng, nàng nhẹ nắm vân vê, thẳng đến khi dương vật Tuân Kị ở trong tay nàng chậm rãi trướng lớn lên.

"Nếu ngươi muốn biết vì sao ai gia lại như vậy, ai gia liền nói rõ ràng cho ngươi biết."
Nàng nhấp môi cười,mắt như hàm chứa xuân thủy, da thịt phấn hồng người ta gọi nàng là quốc sắc thiên hương cũng không phải hư danh.

"Trọng Uyên,"
Nàng kéo xuống tầng trở ngại cuối cùng , dương vật cương cứng kia tựa như thoát khỏi trói buộc nhảy ra.

"Ngươi ư? Là ai gia."
Nói xong , nàng nhấp mi cười, ở dưới tầm mắt khiếp sợ của Tuân Kị há mồm, miệng thơm màu đỏ liền ngậm cự vật kia vào.

Tuân Kị chỉ cảm thấy hạ thân tiến vào một nơi cực kỳ ấm áp và mềm mại , một cỗ tê dại từ xương sống chạy lên đến sau đỉnh đầu, cơ hồ làm hắn quên mất trạng thái hiện tại.

Lê Sân cố hết sức phun ra nuốt vào cự vật dữ tợn này , đầu lưỡi phác hoạ hình dạng lỗ chuông , đem thanh dịch khống chế không được tự chảy ra bôi lên cả cây dương vật.

Hiển nhiên kích cỡ dương vật của Tuân Kị trướng lớn hơn một chút, cơ hồ Lê Sân để một nửa của nó ở bên ngoài, chỉ có thể tiến vào một nửa, cổ họng nàng đã không khống chế được muốn nôn. Nhưng nàng thông minh dùng tay an ủi nửa thanh còn dư lại , làm Tuân Kị mới vừa rồi còn có ý muốn rời đi chỉ có thể thở dốc.

Loại cảm giác khống chế này, quá là mỹ diệu!

Dương vật kia bị nước bọt nàng nhiễm trơn bóng , khi Lê Sân đem nó từ trong miệng ra , một sợi chỉ bạc dính nhớp còn đọng lại ở giữa môi lưỡi nàng.

Gò má nàng ửng đỏ , hai mắt sóng gợn mù mịt, sườn áo ở vai chảy xuống một nửa, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bả vai cùng một nửa bộ ngực sữa to lớn, tạo thành một hình ảnh cực kỳ hương diễm.
=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net