TG 8 Chương 11: Ái muội nỉ non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Salad
                       

Tất cả mọi người đều ngồi xuống bàn, Ngụy Tư ngồi đầu bàn, bên cạnh là Lê Sân, Đậu Duẫn Hạc. Mà Lý Khả Anh đang ngồi đối diện Lê Sân.

Từ khi Lý Khả Anh vừa nhìn thấy cô, liền liên tục dùng ánh mắt khinh miệt khinh thường Lê Sân. Lê Sân nhận lấy toàn bộ, thái độ không biến hóa chút nào, vẫn ôn hòa thân thiết như cũ.

"Ăn cơm đi, đừng náo loạn."
Ngụy Tư có ý cảnh cáo nhìn Lý Khả Anh một cái.

Cô ấy cắn cắn môi, tuy có chút bất mãn, nhưng vẫn nhẫn nại.Lê Sân bất động thanh sắc đưa một miếng măng vào trong miệng nhai nuốt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mặt ngoài bữa cơm này là khách và chủ đều vui, nhưng không biết bên trong có bao nhiêu tư vị khác. Lý Khả Anh sinh hờn dỗi, Lê Sân vẫn luôn ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Đậu Duẫn Hạc.

Miễn cưỡng ăn no bụng, vài người đều đi ra chỗ khác.

Lấy thân phận bây giờ của Lê Sân nếu vô tình tham dự cùng bọn họ sẽ càng thêm xấu hổ. Nên cô vẫn còn ở lại trong phòng bếp, nhìn hầu gái chuẩn bị trái cây trà bánh.

"Cái này không thể pha như vậy."

Trùng hợp Đậu Duẫn Hạc và Ngụy Tư đều là người thích trà, mà khi Lê Sân ở cổ đại,*phi phú tức quý, đã từng nghiên cứu qua. Cho nên khi cô nhìn thấy động tác của hầu gái, nhịn không được ngăn cản, tự mình làm.

*phi phú tức quý: không giàu cũng có địa vị

Nước trà trong trẻo lượn lờ tỏa ra hơi nóng, động tác của Lê Sân như nước chảy mây trôi.Khi rót đầy chén trà, cô mới giao cho người hầu.

Vỗ vỗ tay vừa quay đầu lại, Lê Sân liền thấy Đậu Duẫn Hạc đứng ở ngoài cửa, ý vị thâm trường nhìn cô.

Đôi mắt hắn là mắt phượng chính tông, đuôi mắt nhọn nên nhìn có chút kiêu căng. Nhưng ngũ quan văn nhã tuấn tú của hắn khiến nét kiêu căng kia trở nên nhu hòa hơn nhiều.

"Gọi cô là bác gái thì quá già rồi, nếu cô không ngại, tôi có thể gọi cô là phu nhân không?"
Đậu Duẫn Hạc cười thanh nhuận tú dật, đôi mắt nhìn thật sâu, nhất thời làm người ta nhìn không thâm tâm.

Trong lòng Lê Sân dựng lên một cảnh giới, trên mặt lại vẫn đạm nhiên:
"Đương nhiên, nếu không chỉ sợ tôi sẽ nhanh già hơn mất."
Cô đùa, miệng thơm đỏ thắm, sóng mắt kiều diễm.

Đậu Duẫn Hạc đến gần cô hơn một chút, dựa vào sau cô:
"Tôi giúp cô."

Hắn nói, duỗi tay cầm lấy ấm tử sa trong tay Lê Sân:
"Phu nhân, cô nói đi... cô đang nghĩ cái gì vậy?"

Trong mắt Đậu Duẫn Hạc xẹt qua một tia sắc bén, lướt qua trong giây lát.Tay Lê Sân dừng lại, lát sau mặt không đổi sắc tiếp tục động tác của mình:
"Tôi không hiểu ý của anh."

Đậu Duẫn Hạc nâng tách trà lên, đặt lên chóp mũi ngửi, thần thái thản nhiên:
"Người mắt sáng không nói tiếng lóng, không phải sao?"

Hắn uống một ngụm nước trà, vị đắng chát tản ra giữa răng.

À, muốn hỏi thăm chi tiết sao?

Lê Sân liếc hắn một cái, tầm mắt dừng lại ở trên môi mỏng của hắn.
"Chỗ này của anh dính cái gì này."

Cô không trả lời Đậu Duẫn Hạc, ngược lại hỏi một đằng trả lời một nẻo.Đậu Duẫn Hạc sửng sốt, theo bản năng sờ sờ.

"Không phải chỗ đó."
Lê Sân cười đến có chút bất đắc dĩ đi lên trước, tay lướt qua khóe môi hắn, cảm giác hơi lạnh từ da thịt tinh tế làm hắn hoảng hốt.

Dung nhan cô xinh đẹp, nhất thời nhìn quanh đầy kiều diễm.Hắn nghe thấy tiếng ngọt mị của Lê Sân phất qua bên má, khiến bên tai hắn nóng lên.

"Cho dù là bạn thân cũng không nên tham dự vào chuyện nhà của người khác, anh cảm thấy tôi nói có đúng không?"
Ánh mắt Lê Sân nhìn như nhu hòa nhưng lại tỏa ra lạnh lẽo.

Đậu Duẫn Hạc lập tức nói không nên lời. Hắn chỉ đành trơ mắt nhìn Lê Sân buông tay, khôi phục như lúc ban đầu.
Lúc bọn họ đang tiếp xúc, tuy nói mịt mờ, nhưng vẫn bị người có tâm thu hết vào trong đáy mắt. Ở trong mắt người khác là ái muội không thôi.Ngụy Tư quay đầu lại, nắm chặt tách trà.

=====
Ghen đi ~ tận tình ghen đi ~~~
Dạo này ad mê bắn pubg quá nên quên đăng chương cho mấy bạn đọc. Đang định chăm chỉ mà lại bị game cám dỗ. Đăng một lúc 3 chương đền bù cho mấy bạn này.🙇‍♀️🙇‍♀️🙇‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net