2.6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu sinh a, từ lúc không có tiếng tăm gì cho đến tận bây giờ, trải qua không ít chuyện, nếu chỉ dựa vào lời nói suông, e là sớm đã mất mạng."

Bàn tay mềm mại từ từ đi xuống, ở vị trí giữa ngực và bụng cứ thế mà giảo hoạt lưu chuyển.

Bộc Dương Tranh chỉ cảm thấy bụng dưới căng thẳng, đột nhiên bắt lấy bàn tay làm càn nãy giờ của cậu, khó khăn gằn từng chữ...

"Chớ có làm càn!"

"Như thế nào? Tướng quân muốn trừng trị ta?"

Trong giọng nói đầy ý cười. Kỳ Ngôn thu hồi tay về .... cùng lúc nắm luôn tay hắn.

Bộc Dương Tranh hơi co lại, bị Kỳ Ngôn đùa giỡn đến gắt gao.

"Ngươi......"

"Tướng quân có biết một câu chuyện nguyền rủa....?"

Đề tài đột ngột chuyển đổi. Bộc Dương Tranh sửng sốt, nhìn về phía Kỳ Ngôn, trong mắt nhiều tên một tia nghiêm túc:

"Ngươi nói."

"Chuyện về các thê tử của tướng quân liên tiếp vong.... nguyên nhân chính là nguyền rủa.

Khỏi phải nói, chính là tướng quân chinh chiến sa trường, vong hồn kẻ thù hóa thành oan quỷ tiến đến báo thù, lại vì tướng quân một lòng chính nghĩa chính trực người đầy dương khí nên chúng mới vô pháp đến gần. Cho nên liền tìm cách hãm hại những người thân thuộc bên cạnh đó chính là các thê thiếp của ngươi a."

"Tất cả đều là nói hươu nói vượn!" Bộc Dương Tranh quát lớn một tiếng.

"Là nói bậy, cũng không phải là nói bậy." Kỳ Ngôn thêm vào một câu đầy ngụ ý.

"Nói như thế nào?"

Bộc Dương Tranh ngẩng đầu nhìn cậu, lại bị cậu đột nhiên cúi người xuống......

"Tướng quân nếu đã muốn biết, kia tiểu sinh liền phải thu lợi trước a ~~"

Bộc Dương Tranh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, không thể tin tưởng mà cảm thụ xúc cảm trên đôi môi mềm mại, kia độc hữu hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi, tuy nói là hương, nhưng một chút cũng không cảm thấy nữ khí, ngược lại sấn ra điểm điểm tà khí quyến rũ.

***Nữ khí: mùi hương trên người của những nữ nhân ấy. Ở đây ý là hương thơm không quá đậm mùi son phấn, nước hoa của nữ nhân ý.

Tinh tế liếm láp cánh môi hơi mỏng của đối phương. Khi thì khẽ cắn, khi thì ngậm lấy, giống như là đang chơi đùa.

[ Nam chủ đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm độ là 5]

"Ngươi ——!" Đột nhiên đẩy cậu ra, Bộc Dương Tranh nhíu mày, trừng mắt nhìn Kỳ Ngôn, trên má có một tia bất đồng với hành động chính là_____  hơi ửng hồng.

"Tướng quân, chớ có quá mức tín nhiệm thiên tử."

Không để ý đến bất mãn của Bộc Dương Tranh, Kỳ Ngôn xoay người ngồi ở một bên, thảnh thơi mà cấp chính mình một ly trà, nhẹ nhấp.

Bộc Dương Tranh quá mức tín nhiệm Hoàng Thượng, chân thành quá mức.

Chính là Hoàng Thượng cũng như vậy mà tín nhiệm hắn sao? A, quả thực là chê cười.

Một cái tay cầm binh quyền,  gia tộc nhiều thế hệ vì cầm binh, Hoàng Thượng chỉ biết hoài nghi cùng phòng bị.

"Ngươi đây là......"

"Tiểu sinh hôm nay mệt mỏi, tướng quân mời trở về đi."

Kỳ Ngôn liếm liếm khóe môi, cũng không có giương mắt nhìn hắn:

"Nếu như tướng quân tin ta, thì hãy đến gặp mặt một lần nữa____

Nhưng nếu tướng quân không tin, lại bận rộn chính sự, những lời hôm nay  nói hãy coi như là chưa từng nghe qua."

Không chút lưu tình tiễn khách, làm sắc mặt Bộc Dương Tranh phát lạnh, cậu nói ba phải cái nào cũng được, nhưng lúc nói câu 'không thể tin' lại lộ ra hơi thở nhè nhẹ cùng nguy hiểm. Bộc Dương Tranh cúi đầu, nghĩ nghĩ, cuối cùng là chắp tay cáo từ.

Bộc Dương Tranh sau khi rời khỏi, trong phòng lâm vào yên tĩnh.

Kỳ Ngôn uống trà, phảng phất như trong phòng trước nay không xuất hiện qua những người khác, chỉ có mình cậu, lẳng lặng phẩm trà.

Thật lâu sau, một trận gió nhẹ nổi lên, thổi tan không gian khô nóng.

"Nếu đã tới rồi liền đem tin tức hôm nay đến cho ta."

Trên xà nhà đột nhiên nhảy xuống một người. Một thân hắc y hiển lộ dáng người tinh tráng.

Trêu đùa mà đi tới, nam nhân trẻ tuổi với đôi mắt tím đầy yêu nghiệt.

"Ngươi thật sự có ý đối với vị tướng quân kia?" Nhẹ khơi mào nội dung mới cho cuộc trò chuyện, nam nhân chậm rãi tới gần, cuối cùng ngừng lại khi khoản cách giữa hai người chỉ bằng một lóng tay. Hữu ý mà vuốt nhẹ cằm cậu.

"Việc này cùng ngươi không quan hệ." Kỳ Ngôn nhướng mày, không khách khí đẩy tay hắn ra.

"Như thế nào lại cùng ta không quan hệ, ta cùng vị tướng quân kia rõ ràng chính là tình địch a_____"

"Tình địch?"

Kỳ Ngôn cười khẽ: "Nếu ngươi cùng hắn là tình địch, ta đây khẳng định sẽ lựa chọn theo phe hắn."

"Thật thương tâm a."

Nam nhân bộ dáng mặt đầy ý cười, một chút cũng không giống thương tâm. (○_●)

Nghe vậy, Kỳ Ngôn đuôi lông mày hơi nhọn, không để ý tới hắn.

☆,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net