Chương 3: Máy bay giấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Máy bay giấy

Truyện này chỉ được đăng tải trên Wattpad và Wordpress Hoàng Gia Gia, mọi nền tảng khác đều là reup. Xin vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ công sức của editor.

Năm đó Giang Ngật sáu tuổi trải qua một trận sốt cao, tai phải sau đó bị mất thính lực. Cha mẹ đã đưa anh đi khắp nơi để chữa bệnh, nhưng kết quả không được như ý.

Tôn Mỹ Hoa luôn tự trách mình đã không chăm sóc tốt cho Giang Ngật, nhưng mỗi lần Giang Ngật đều an ủi ngược lại mẹ mình, rằng một bên tai cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt trong cuộc sống bình thường của anh.

Điều may mắn duy nhất chính là, thính lực tai trái của Giang Ngật tốt hơn người thường.

Anh dần dần học cách đọc khẩu hình trên môi trong thế giới đơn âm, nhìn qua không khác gì người bình thường. Ngoài việc đôi khi phản ứng chậm và không nghe được người khác nói gì, khiến cho người ta lầm tưởng rằng anh là người thô lỗ, điều này dẫn đến Giang Ngật không thích nói chuyện.

Anh rất ít khi chủ động nói về tai mình, anh sợ người khác nhìn mình với ánh mắt xa lạ kỳ quái, hoặc thương hại, hoặc kinh ngạc, mỗi khi nhận được tín hiệu như vậy, trong lòng Giang Ngật đều cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng Lương Trăn là bạn của anh, có trời mới biết khi nghe thấy giọng nói của Lương Trăn trong phòng bệnh lần đó anh đã vui mừng bao nhiêu, Giang Ngật thích cùng Lương Trăn nói chuyện phiếm. Giữa bạn bè cần phải chân thành, Giang Ngật vẫn lựa chọn nói rõ sự thật.

Lương Trăn sửng sốt, không nói gì trong vài giây.

Giang Ngật chờ đợi phản ứng của cô, liệu cô có nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ và nói vài lời an ủi nhẹ nhàng hay không.

Anh nắm chặt lấy góc áo của mình, mặc dù đã có phần quen với cảm giác "bị thương hại" này, nhưng không có nghĩa là anh thích nó.

Tựa như lăng trì, tựa như thẩm phán, từng phút từng giây đều là sự tra tấn đối với Giang Ngật.

Anh cảm thấy buồn trước sự trầm mặc của Lương Trăn.

Cuối cùng, Lương Trăn lên tiếng.

Cô tháo tai nghe ra, đeo vào tai trái của Giang Ngật, tiếng nhạc vui tươi vừa vặn đến cao trào.

Cô nói: "À, vậy chúng ta đổi bên là tốt rồi."

-

Khai giảng tháng chín, Giang Ngật chuyển đến lớp của Lương Trăn. Hai người cùng nhau đi học và về nhà để chăm sóc lẫn nhau, nên cha mẹ Lương Trăn đã không còn đưa đón cô hàng ngày nữa.

Giang Ngật hòa nhập tốt trong lớp mới nhưng lại không giỏi giao tiếp xã hội, trong khi Lương Trăn bởi vì có thân phận "con gái nhà bán đồ ăn vặt" nên có rất nhiều bạn tốt. Cô giới thiệu Giang Ngật với bạn bè của mình, và Giang Ngật đã gặp người mà Lương Trăn đã nhắc đến hơn trăm lần, "Tiểu Anh", một nữ sinh có mái tóc ngắn.

Hai người ngày nào cũng ra vào cùng nhau, Tiểu Anh phát hiện ra điều này, liền hỏi Lương Trăn: "Sao cậu lại quen biết Giang Ngật vậy?"

Lương Trăn trả lời: "Cậu ấy là hàng xóm của tớ."

Tiểu Anh thì thầm: "Cậu ấy thật kỳ quái, tớ đã chào cậu ấy mấy lần, nhưng cậu ấy phớt lờ tớ."

Lương Trăn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu phải đứng bên trái cậu ấy để nói chuyện."

"Tại sao?"

Lương Trăn cười ha hả, lộ ra hàm răng trắng như vôi, tung tin đồn nhảm: "Bởi vì cậu ấy cảm thấy mặt bên trái của mình đẹp, cậu đứng bên trái thì cậu ấy sẽ vui vẻ."

Giang Ngật sau khi đi nhà xí trở về hắt xì một cái.

Giáo viên chủ nhiệm biết hoàn cảnh của Giang Ngật nên đã sắp xếp cho Lương Trăn và Giang Ngật ngồi chung một bàn.

Giang Ngật không thích môi trường ồn ào và sẽ trông bối rối mờ mịt khi có quá nhiều người nói chuyện. Tính cách anh trầm tĩnh, không quen nhờ người khác giúp đỡ, sợ người khác cảm thấy phiền phức, nhưng chỉ khi ngồi cạnh Lương Trăn, Giang Ngật mới có thể nói nhiều hơn một chút.

Đối thoại giữa hai người thường là -

"Trăn Trăn, cậu ấy vừa nói gì thế?"

"Cậu ấy nói món xiên bẩn ngoài cửa rất ngon. Giang Ngật, tan học chúng ta cũng đi ăn đi."

"Trăn..."

"Cậu ấy nói nhìn cậu đẹp trai nhỉ, ài, tớ cũng thấy vậy."

"..."

Chuyện này diễn biến đến hiện tại -

Giang Ngật tỏ vẻ hoang mang khó hiểu.

Lương Trăn: "Cậu ấy nói..."

Lương Trăn không hề khó chịu chút nào, cô thường tưởng tượng Giang Ngật là công tử áo trắng gặp rủi trong phim truyền hình cổ trang, còn cô là nữ hiệp áo đỏ chính nghĩa.

Cô đưa anh đến tận cùng của thế giới với thanh kiếm trên tay.

Lương Trăn chuyển lời làm không biết mệt, Giang Ngật yên tâm thoải mái tiếp nhận sự thiên vị của cô.

-

Khương Thiếu Mai ngại quán ăn sáng không hợp vệ sinh, mỗi ngày đều sẽ làm bữa sáng cho Lương Trăn ăn. Mà Giang Ngật thì lại có một số tiền cố định cho bữa sáng mỗi ngày, có thể ra ngoài tự do lựa chọn bữa sáng cho mình như một vị hoàng đế, khiến Lương Trăn vô cùng ghen tị.

Giang Ngật thỉnh thoảng được Khương Thiếu Mai mời cùng ăn sáng, anh sẽ cười híp mắt lắc đầu từ chối. Thả lỏng Lương Trăn Lương Trăn cũng từ chối, bữa sáng của cô không cháo đậu xanh, cháo kê thì cũng là cháo đậu đen, còn nhất định phải ăn kèm với một quả trứng gà, ở đâu so được với sữa đậu nành và bánh quẩy của Giang Ngật.

Lương Trăn ghét ăn trứng luộc, cảm thấy lòng đỏ có mùi như một cỗ phân thúi hoắc, mỗi lần ăn đều trực tiếp nuốt xuống không thèm nhai. Sau này cô học khôn, nói sợ Giang Ngật chờ quá lâu, cất trứng vào túi để ăn trên đường, chờ đến khi đi khuất liền kín đáo đưa cho Giang Ngật.

Lương Trăn rất muốn ăn sáng ở bên ngoài như Giang Ngật, sau một hồi quấy rầy đòi hỏi, cuối cùng Khương Thiếu Mai cũng đồng ý.

Đó là một ngày mùa thu mát mẻ, Giang Ngật mua bánh bao và sữa đậu nành vừa đi vừa gặm, hỏi Lương Trăn: "Trăn Trăn, cậu không mua à?"

Mục tiêu của Lương Trăn không phải là quán ăn sáng, mà là một quầy hàng trên đường gần trường học.

"Bánh bao thì có cái gì ngon?" Cô chen vào đám học sinh trước quầy hàng, quay đầu hỏi Giang Ngật ở ngoài đám người: "Giang Ngật, cậu có muốn tớ mua cho một bát không?"

Giang Ngật tinh mắt, trông thấy chủ quán thờ ơ dùng muôi múc mấy con muỗi nhỏ trong canh, anh nhíu mày lại, lắc đầu: "Trăn Trăn, cậu đừng ăn cái này..."

Lương Trăn thèm ăn bát bún gạo này đã lâu, mỗi lần đi ngang qua gần như liếc nhìn bát của người khác đến lóa mắt. Bột gạo trắng bóng, thạch QQ nảy nảy lên, kết hợp cùng nước súp mặn và một ít thịt bằm, cho vào trong bát nhựa vừa đi vừa ăn, thổi chút gió, phơi chút nắng, đó mới là chân lý của bữa sáng!

Lương Trăn không nghe lời Giang Ngật nói, mua một phần bún gạo lớn, đổ một lớp tương ớt lên, ăn bằng hai xiên tre nhỏ.

Mỹ vị nhân gian.

Lương Trăn uống đến một giọt canh cũng không còn.

Nếp nhăn trên lông mày Giang Ngật vẫn chưa giãn ra, anh nhìn lúm đồng tiền bên cạnh khóe miệng cô, suy nghĩ một chút mới nói: "Trăn Trăn, lần sau đừng ăn cái này..."

Lương Trăn: "Trời, tớ ăn chỉ một lần này thôi, cậu đừng nói với mẹ tớ nhé."

Khương thiếu Mai chỉ miễn cưỡng đồng ý cô đến ăn ở quán ăn sáng, loại quán nhỏ 3 không này nằm trong danh sách đen của bà.

Giang Ngật không nói gì, cùng Lương Trăn bước vào trường theo hướng mặt trời mọc.

Hai cái bóng dần dần dài ra trong ánh sáng màu vàng nhạt, bên trái thấp, bên phải cao.

Trong giờ giải lao, Lương Trăn gấp máy bay giấy.

Cô có một cuộc đọ sức kéo dài về máy bay giấy với bàn sau, bắt đầu từ học kỳ trước đến học kỳ này.

Tiểu Anh nhận xét về cái máy bay giấy đầy chữ của cô: "Cậu không thể dùng giấy mới à?"

Lương Trăn: "Cái này gọi là tái chế rác thải."

Cuối cùng máy bay giấy làm bằng giấy nháp đã thất bại thảm hại sau 1 giây so với máy bay của bàn sau.

Lương Trăn khó chịu: "Nhất định là do chữ quá nặng mới không bay lên được!"

Bàn sau cười sằng sặc: "Tớ là Wright phiên bản Trung Quốc đấy, cậu biết anh em nhà Wright không?"

Giống với khi Lương Trăn thường tưởng tượng rằng cô sẽ là người trẻ nhất đoạt giải Nobel, bàn sau cũng thường nói một ít lời khoe khoang khoác lác.

Lương Trăn nghe không hiểu cái gì lai cái gì đặc* nhưng điều đó không ngăn cản cô hạ chiến thư: "Lần này không tính, tớ sẽ đổi một tờ giấy tốt hơn rồi cùng cậu so."

*Wright có phiên âm Trung Quốc là Lai Đặc (萊特: lái tè)

Vòng so tài thứ hai vẫn không thể tiến hành, Lương Trăn bắt đầu tiêu chảy, mỗi lần hết tiết liền chạy vào nhà vệ sinh.

Đi được vài lần, Giang Ngật phát hiện cô có gì đó không ổn, liền hỏi Lương Trăn đang vịn tường ra: "Trăn Trăn, cậu có muốn tớ nói với giáo viên không?"

Lương Trăn kiên quyết nói: "Không..."

Rồi yếu ớt nói: "Giang Ngật, cậu tuyệt đối không được nói cho mẹ tớ buổi sáng tớ ăn gì."

Nếu Khương thiếu Mai biết Lương Trăn ăn cái gì, khiến bản thân bị tiêu chảy, nhất định sẽ đánh cô một trận ép cô dừng lại.

Giang Ngật bất lực, cô đã như vậy vẫn không quên căn dặn cái này.

Cũng may lần này xong Lương Trăn đã khôi phục bình thường, chỉ là cả ngày đều ỉu xìu héo quắt.

Buổi chiều tan học về đến nhà, Khương Thiếu Mai khẽ hát, nói với Lương Trăn: "Trăn Trăn, tối nay chúng ta ăn bún gạo nhé."

Lương Trăn kêu thảm: "Mẹ, con muốn ăn cơm..."

"Hả, không phải trước kia con thích ăn bún gạo nhất sao?"

"......"

Cuối cùng Khương Thiếu Mai vẫn đồng ý với yêu cầu của con gái mình.

-

Sau bữa cơm tối, Giang Ngật đến gặp Lương Trăn.

"Trăn Trăn."

Lương Trăn quay người, cậu bé nhỏ mặc quần áo sạch sẽ ngay ngắn đứng trong góc tối ở lối vào quầy ăn vặt, trên tay cầm một cái máy bay giấy kỳ lạ.

Anh thở ra từng hơi vào đầu máy bay giấy, nhẹ nhàng vung tay. Máy bay giấy nhẹ bay khỏi tay anh, tựa như một con bướm màu trắng bạc lượn vòng trên không trung, mãi không rơi xuống.

"Oa!" Lương Trăn kinh ngạc lên tiếng, "Giang Ngật, cậu gấp cái này à?"

Giang Ngật ngại ngùng cười, mặt đỏ bừng: "Ừ."

Lương Trăn nhặt máy bay giấy trên mặt đất lên, kiểu dáng hoàn toàn khác với cách gập máy bay của cô. Đầu máy bay phẳng, cánh rộng, hai bên gập lên trên giống như những đôi cánh nhỏ.

Lương Trăn tò mò cực kỳ: "Tớ có thể tháo nó ra nhìn xem được không?"

Giang Ngật gật đầu, nhìn thấy Lương Trăn đã tháo máy bay thành những mảnh giấy đầy nếp nhăn và không thể ghép chúng lại với nhau, nhắc nhở: " Chỗ này phải gấp như vậy... Đúng rồi..."

Anh nói: "Loại máy bay này được gọi là "vua bầu trời", nó có thể bay lâu hơn cái cậu gấp, ngày mai cậu lấy cái này so với Dương Tuấn Kiệt đi."

Dương Tuấn Kiệt là người ở bàn sau tự xưng là anh em nhà Wright phiên bản Trung Quốc.

Lương Trăn đã ghép lại thành công, tự mình phóng bay thử, một con bướm bạc lại bay lên trong màn đêm mờ mịt.

Đúng lúc một cơn gió bất chợt thổi qua, máy bay giấy quay mấy vòng, vòng quanh, vòng qua xuân hạ, vòng qua thu đông, vây quanh đỉnh đầu bọn họ, vượt qua thời gian.

Thiếu niên thiếu nữ trên đất vai sóng vai, trải qua năm đầu tiên có đối phương kề bên.

Trung Quốc đang phải hứng chịu nhiều thảm họa trong năm mới, bao gồm bão tuyết, động đất, mưa to, vô số người dân phải sơ tán không nơi sống yên, khẩu hiệu "Chúng chí thành thành*" chống lại thiên tai treo hơn nửa năm.

*Chúng chí thành thành (眾志成城): mọi người đồng tâm hiệp lực.

Khương Thiếu Mai và Lương Trăn mỗi lần nhìn thấy tin tức thảm họa theo thời gian thực trên TV liền nhịn không được đỏ hoe mắt, không cách nào làm gì cho những người gặp nạn, chỉ đành cố gắng tận chút sức mọn tổ chức quyên tiền.

Ban đêm, Lương Trăn nằm trên giường ngủ không được. Cô nghĩ đến một điều, Giang Ngật cũng giống những người kia mất đi người thân, anh không có cha.

Lương Trăn ở trong chăn lau nước mắt.

Giang Ngật tốt như vậy, anh sẽ thay cô ăn những quả trứng gà khó ưa, dạy cô gấp máy bay giấy lợi hại, luôn xông lên dẫn trước trong trò chơi với cô, tại sao lại muốn cướp đi cha của anh?

Còn có... tai của anh.

Lương Trăn có khi rất trì độn, chậm chạp đến mức phải rất lâu sau mới khổ sở thay Giang Ngật vì hai chuyện mất cha và mất đi thính lực tai trái.

Ban đầu khi mới được biết, Lương Trăn không có nhận thức, ở chung một thời gian dài mới nhận ra sự bất tiện của anh. Có bạn học lớp bên cạnh nói anh không để ý tới người khác thế nào, thật cao lãnh, Giang Ngật bị hiểu lầm thế này bình thường sẽ không giải thích, anh kỳ thật không quá muốn để người khác nghĩ rằng mình khác biệt.

Lương Trăn càng nghĩ càng thương tâm, nửa đêm trèo tường vào ban công phòng Giang Ngật, thút tha thút thít gõ cửa.

Giang Ngật khi ngủ quen nằm nghiêng về bên trái, làm như vậy có thể cách ly khỏi mọi âm thanh, ngủ được yên bình hơn. Anh xoay người lúc nghe được động tĩnh, giật nảy mình.

Một bóng người nhỏ màu đen lơ lửng trước cửa ban công, Giang Ngật quan sát một hồi mới mở cửa.

"Trăn Trăn?" Giang Ngật dụi dụi mắt.

Lương Trăn ôm gối, nức nở nói: "Tớ muốn ngủ với cậu."

Trước đây ban đêm Lương Trăn không ngủ được cũng tới tìm Giang Ngật để cùng nhau đếm cừu.

"Ồ." Giang Ngật buồn ngủ, đóng cửa thật kỹ, nhường một nửa giường cho Lương Trăn.

Lương Trăn khóc đủ, thút thít mấy lần, nhỏ giọng nói: "Giang Ngật, đừng buồn... Cha của cậu ở trên trời sẽ dõi theo cậu."

Giang Ngật chuẩn bị nhắm mắt ngơ ngẩn, thì ra cô đều biết...

Trong lòng ấm áp, lại nghe Lương Trăn nói năng lộn xộn: "Ôi Giang Ngật, từ nay về sau ta sẽ là cha của con..."

"..."

Giang Ngật dở khóc dở cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net