CHƯƠNG 30: CHÚNG TA ĐÁNH CƯỢC ĐI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Nauh Yi}

Thân hình nhỏ nhắn ban đầu dường như đột nhiên trở nên cao lớn vào lúc này.

Mọi người kinh ngạc nhìn Bách Lý Hồng Trang, trong nháy mắt, bọn họ tự nhiên không thể đối xử với Bách Lý Hồng Trang như một tiểu nha đầu không rành thế sự nữa.

"Tiểu cô nương này là ai? Vì sao khí thế lại bất phàm như thế?"

"Không biết nữa, nếu thị vệ đưa nàng vào, vậy thì chắc thân phận không đơn giản."

"Lúc trước Bàng Đường Bình này không cam lòng vì bị đuổi ra khỏi Thái Y Viện, hiện tại nhìn thấy Thái Y Viện bó tay không có biện pháp, tự nhiên muốn trở về trả thù."

"Ta nghe nói sau khi Bàng Đường Bình rời khỏi Thái Y Viện đã gặp được một cao nhân, y thuật đã tiến bộ rất nhiều, nếu lần này hắn thật sự chữa khỏi cho Thái Tử, vậy đám người Ninh thái y có thể sẽ không dễ dàng lắm, ai."

Từng giọng nói thảo luận hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Ai cũng không ngờ được căn bệnh lần này của Thái Tử vậy mà rất khó giải quyết, hoàn toàn vượt qua kiến thức của bọn họ, bọn họ đã cân nhắc nhiều biện pháp nhưng lại không khả thi.

Bàng Đường Bình bị Bách Lý Hồng Trang nói như vậy, cảm thấy một trận tức giận dâng lên, tay phải bỗng nhiên giơ ra, tất nhiên là chuẩn bị giáo huấn Bách Lý Hồng Trang.

Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tầng sương giá, đang lúc Bách Lý Hồng Trang chuẩn bị đánh trả Bàng Đường Bình, Ninh Hoành Trung đã chặn tay của Bàng Đường Bình.

"Bàng Đường Bình, tốt xấu gì người cũng là trưởng bối, vậy mà lại ra tay với vãn bối, ngươi có còn chút độ lượng nào hay không?

Sắc mặc Ninh Hoành Trung đầy sự phẫn nộ, lúc trước hắn đuổi Bàng Đường Bình ra khỏi Thái Y Viện, hiện tại Bàng Đường Bình lại đến đây giương oai!

Chỉ cần có hắn ở đây, hắn sẽ không để Bàng Đường Bình làm ô nhiễm toàn bộ Thái Y Viện.

Bàng Đường Bình bỗng nhiên vùng ra, trực tiếp đẩy tay Ninh Hoành Trung ra, "Bây giờ ta không phải người của Thái Y Viện, ngươi không có tư cách giáo huấn ta."

Thấy hai người giằng co không dứt, Bách Lý Hồng Trang đột nhiên lên tiếng: "Ngươi nói ta mới ra đời không hiểu y thuật, chẳng lẽ ngươi có thể trị khỏi bệnh của Thái Tử ư?"

Giọng nói lãnh đạm lộ ra ý châm biếm, nàng không rõ tên này lấy đâu ra tự tin mà ngay cả bệnh của Hiên Viên Hoàn còn chưa xem qua đã nói ẩu nói tả, phải chăng thời buổi này những kẻ ngu ngốc quá nhiều?

Nghe xong, Bàng Đường Bình khẽ cười một tiếng, chiêu khích tướng đơn giản như vậy hắn cũng sẽ không rơi vào bẫy.

"Nếu ta không chữa khỏi cho Thái Tử, thì ngươi cũng không có khả năng đó!"

"Nếu ta chữa khỏi thì sao?"

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang cong lên, liếc nhìn Bàng Đường Bình hỏi ngược lại.

"Đùa gì vậy!" Vẻ mặt Bàng Đường Bình đầy chế nhạo.

Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp, mới học được một chút đã tự cho rằng y thuật của bản thân lợi hại, ngươi mà có thể chữa khỏi cho Thái Tử, thì trừ khi mặt trời mọc từ hướng tây."

Mặc kệ sự mỉa mai của Bàng Đường Bình, Bách Lý Hồng Trang lại không có chút bực tức nào, tươi cười xinh đẹp nói: "Nếu ngươi dám khẳng định như thế, thì không bằng chúng ta đánh cược xem thế nào?"

"Đánh cược cái gì?"

"Nếu ta chữa khỏi cho Thái Tử, ngươi phải đưa ta mười vạn đồng vàng, hơn nữa phải xin lỗi các y sư ở đây!"

Khuôn mặt tinh xảo như ngọc của nàng hiện lên vẻ tự tin kiêu ngạo, như đã nắm chắc thắng lợi, đôi mắt lấp lánh rực rỡ đầy khiêu khích và ngông cuồng, chỉ riêng khí chất đã vượt trội hơn hẳn.

Bàng Đường Bình định tùy ý đáp ứng Bách Lý Hồng Trang, nhưng vào lúc nghe được số tiền đặt cược kia thì từ "Được" bị nghẹn lại ở yết hầu.

Mười vạn đồng vàng, đây cũng không phải một con số nhỏ, thậm chí hắn cũng phải đánh cược toàn bộ gia sản!

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp non nớt kia của Bách Lý Hồng Trang, vậy mà hắn lại cảm thấy có chút thiếu tự tin!

{Nauh Yi}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net