CHƯƠNG 7: ĐẶT TÊN CHO MAO CẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{Nauh Yi}

Nhìn dáng vẻ kiên định của hai tên mao cầu, Bách Lý Hồng Trang cau mày.

"Hai tên gia hỏa các ngươi có bộ dáng kỳ lạ, đưa các ngươi đi ra ngoài sẽ bị mọi người chú ý a."

"Nếu có người cảm thấy hứng thú với các ngươi, rồi cướp đi, ta chưa chắc có thể giữ được các ngươi a." Bách Lý Hồng Trang đưa ngón trỏ cọ xát cằm nói.

"Cái này chúng ta có biện pháp!" Hắc mao cầu nhảy nhót nói.

Ngay sau đó, Bách Lý Hồng Trang kinh ngạc, Hắc Bạch mao cầu nhanh chóng thu nhỏ thân mình lại, biến thành hai viên hạt châu nhỏ rồi nhảy lên đầu Bách Lý Hồng Trang, trông giống như hoa châu không thể nào phát hiện được.

Bách Lý Hồng Trang miệng chữ O, nàng thật đúng là không biết hai tên gia hỏa này lại có bản lĩnh như vậy.

Bằng cách này, mọi thứ có thể sẽ thuận tiện hơn!

"Nhưng hai tên gia hỏa các ngươi theo ta ra ngoài cũng không thể gây thêm phiền phức, chỉ có thể tâm linh truyền lời, không thể nói ra lời." Bách Lý Hồng Trang dặn dò.

Giả sử hai tên gia hỏa này ở trên đầu nàng nói chuyện không ngừng nghỉ, bị người khác nghe được, nàng sẽ bị người ta cho là quái vật a!

"Đã rõ!"

Hắc Bạch mao cầu lập tức ngoan ngoãn gật đầu, để có thể ra ngoài chơi, cái gì chúng cũng đều đồng ý!

Thấy hai tên gia hỏa im ắng, Bách Lý Hồng Trang cười thoải mái, có hai tên gia hỏa bồi* bên người, cuộc sống này cũng thêm phần vui vẻ.

*bồi: ở bên cạnh

{Nauh Yi}

Trong hoàng thành, con đường dài mười dặm đông đúc người qua lại, người đi đường nối liền không dứt, hai bên đường đầy các sạp buôn bán bày đủ các loại hàng hóa, tiếng rao hàng vang vọng khắp phố.

Đi trên con đường sầm uất này, Bách Lý Hồng Trang không khỏi dâng lên một loại ảo giác, dường như nàng vẫn còn ở ngàn năm trước.

Chỉ là, tiếng kinh hô rõ ràng không ngừng của hai tiểu gia hỏa kia đã nhắc nhở nàng, nàng đã không phải là Bách Lý Hồng Trang của ngàn năm trước nữa.

"Ta đặt tên cho các người thì thế nào?"

Ánh mắt Bách Lý Hồng Trang sáng ngời, hai tên gia hỏa này cả ngày quậy phá với nhau, không đặt cho cái tên thật sự không thể phân biệt.

Hắc Bạch mao cầu liếc mắt nhìn nhau, mong chờ nhìn Bách Lý Hồng Trang, chúng nó đến bây giờ còn chưa có tên đâu.

"Bạch mao cầu thì kêu Tiểu Hắc." Bách Lý Hồng Trang cong khóe miệng, "Hắc mao cầu kêu Tiểu Bạch!"

Hai đôi mắt vốn đang sáng ngời mong đợi, nháy mắt liền hiện lên vẻ khinh thường, "Thật khó nghe!"

"Ta là màu trắng, vì sao gọi là Tiểu Hắc a!" Bạch mao cầu phản đối.

Bách Lý Hồng Trang nhướng mày, "Công bằng mà!"

Ngươi xem, Hắc mao cầu nói không chừng trong lòng thực hy vọng mình là màu trắng, không chừng sâu trong nội tâm ngươi cũng thích màu đen."

"Ta lấy tên như vậy, quả thực hoàn mỹ!"

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ, nàng thật sự là một chủ nhân công bằng không thiên vị a!

"Không cần!" Hắc mao cầu cũng phản đối, "Ta không muốn gọi là Tiểu Bạch!"

"Phản đối vô hiệu!"

Khóe miệng Bách Lý Hồng Trang vẫn tươi cười như cũ, mặc kệ phản đối của hai tên gia hỏa, nàng tự bội phục sự thông minh tài trí của chính mình, đặt được tên này thật quá tuyệt!

Lúc Bách Lý Hồng Trang đang đi dạo khắp nơi thì phía trước truyền đến những tiếng náo động ồn ào, hấp dẫn tầm mắt nàng.

"Nhìn kìa! Thần Vương Gia lại bị khi dễ!"

"Ài, Thần Vương Gia này cũng thật xui xẻo, tuy tướng mạo anh tuấn nhưng hai chân lại bị tàn tật, hiện tại còn bị Thái Tử mỉa mai khi dễ."

"Từ trước đến nay Thần Vương Gia không được Hoàng Thượng yêu thích, việc này mọi người đều biết, ai bảo mệnh hắn không tốt, là con hoang của Hoàng Thượng chứ?

*con hoang: con ngoài giá thú, đứa con được sinh ra không chính thống (ba mẹ không phải vợ chồng)

Liên tiếp ba tiếng thở dài tiếc nuối vang lên, truyền rõ ràng vào tai của Bách Lý Hồng Trang.

{Nauh Yi}


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC