Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Manh
Cuộc đời của Điền Hạ mười mấy năm qua đều được mọi người ca ngợi là dễ dàng vượt qua, thuận buồm xuôi gió, bình yên như nước.

Duy chỉ có một lần phát sinh ngoài ý muốn là vào mùa hè năm 6 tuổi.

Phương Nhược Mai cùng Điền Nhất Bân bận rộn công tác, ông bà nội ngoại tuổi tác đã cao, mới vừa vào tiểu học, tiểu Điền Hạ lại không có người chăm sóc, chỉ có thể suốt ngày ở nhà đọc sách làm bài tập, một thân một mình vượt qua mùa hè năm nhất tiểu học(*).

Một xế chiều, tiểu Điền Hạ đang ngồi làm bài tập, đột nhiên nghe ngoài cửa sổ có tiếng động.

Như là hòn đá nhỏ chọi vào cửa thủy tinh, chầm chậm, tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng vẫn vang lên đều đều, quấy nhiễu liên tục làm cô không có biện pháp tập trung làm bài tập.

Đẩy cửa sổ ra, đối diện là con trai của chú Diệp, đang cúi người để nhặt đá.

Người ném đá xem ra chính là cậu ấy.

Tiểu Điền Hạ bắt chước thanh âm của mẹ nói với hắn: "Cậu như vậy sẽ đem cửa sổ nhà tớ đập hư"

Nghe thanh âm của cô, cậu bé ngồi dậy, tiểu Điền Hạ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

Đầu nhỏ bị mồ hô thấm ướt, dính sát vào ót của cậu bé, trên người mặc quần đùi cùng áo ba lỗ, cánh tay tinh tế đặt trên đùi, hai tay đầy đá bẩn thỉu, lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc có vài vết bẩn.

Diệp Dương Hi nhìn Điền Hạ khẽ cười trộm: "Tiểu Hạ, cùng bản đại gia đi ra ngoài chơi a"

Nhìn Diệp Dương Hi cùng bọn trẻ con trong hẻm đang quỳ rạp xuống đất để chơi bắn bi, mặt mày Điền Hạ liền nhăn lại.

Cô không nghĩ sẽ chơi cái này, mặt đất rất bẩn, trên người cô còn đang mặc chiếc váy mẹ mới mua, không thể làm bẩn.

Tiểu Dương Hi chơi vui vẻ vô cùng nhưng tiểu Điền Hạ không nhịn được nghĩ, chơi ngoài cửa sổ nguy hiểm như vậy, hành động này mà bị ba mẹ phát hiện, bọn họ sẽ rất lo lắng, có khi còn làm cho mẹ khóc.

Làm sao bây giờ nha, cô không nghĩ sẽ chọc cho mẹ khóc, cảm thấy hối hận khi ra ngoài chơi cùng Diệp Dương Hi.

Nhìn trời dần tối, tiểu Điền Hạ có chút bất an.

Cô định tiến lên nói với Diệp Dương Hi mình phải về nhà, lại không cẩn thận đá phải một viên bi của bé trai gần đó.

Viên bi màu xanh nhạt nhanh như chớp, lăn vào trong cống thoát nước.

"Viên bi của tớ" Cậu bé đứng lên đuổi theo, mắt nhìn không thấy viên bi, quay đầu hét lớn một tiếng: "Cậu trả lại viên bi cho tớ"

Tiểu Điền Hạ sợ tới mức co rụt lại, nháy mắt hốc mắt liền đỏ bừng: "Thực xin lỗi, tớ không phải cố ý..."

Diệp Dương Hi từ mặt đất đứng lên cười hì hì che chở trước người của Điền Hạ: "Không phải chỉ là một viên bi thôi sao, cậu lấy của tớ một viên là được"

Cậu bé kia so với bọn họ lớn hơn mấy tuổi, cao hơn hai người nửa cái đầu, mắt nhỏ nhíu lại, thoạt nhìn rất hung dữ: "Viên bi của ta là bản giới hạn! Ban đêm nhìn! Những viên bi của cậu so ra rất kém! Tôi muốn cậu ấy trả, liền phải để cậu ấy trả!"

Khi nói chuyện, cậu bé thân thủ thế nhưng lướt qua Diệp Dương Hi, đẩy Điền Hạ một phen, Điền Hạ bất ngờ không kịp phòng bị, liền bị đẩy ngã.

Ngã ngồi trên mặt đất, cũng không cảm thấy có bao nhiêu đau, nhưng nước mắt lại không nhịn được rơi xuống, bụm mặt nhỏ giọng nức nở, bả vai nho nhỏ run lên: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ không phải cố ý..., thực xin lỗi!"

Chung quanh an tĩnh vài giây.

"A!" Cậu bé vừa rồi hung dữ ngay lập tức hét lên một tiếng chói tai.

Ngay sau đó, mọi thứ liền trở nên rối loạn, tiếng quần áo vỡ vụn, đế giày va chạm trên mặt đất, còn có tiếng Diệp Dương Hi ngã xuống, đủ loại thanh âm truyền vào trong lỗ tai của tiểu Điền Hạ càng làm cho cô thêm sợ.

Diệp Dương Hi lúc này bất quá chỉ bảy tám tuổi, nhưng vừa rồi chơi đều là những đứa trẻ to con, về tuổi tác lẫn vóc dáng đều so với hắn lớn hơn một chút, hắn vốn chỉ có một mình, hơn nữa thể trạng chênh lệch, đối phó với chúng thật sự có chút tốn sức.

Lần thứ hai hắn té ngã bên người Điền Hạ, Điền Hạ khóc càng thêm to: "Ô ô ô, Dương Hi!"

Nghe thấy cô khóc lóc to lên, Diệp Dương Hi một khắc đều không dừng lại, nhanh chóng bò dậy, giống như một chú sư tử con, giương nanh múa vuốt tiến về phía mấy đứa bé trai, miệng còn gào thét: "Dám động vào tiểu Hạ tử của bản đại gia! Chịu chết đi! A!"

Ánh nắng buổi hoàng hôn chiếu rọi khắp nơi, Điền Hạ thấy đủ mọi sắc màu thuỷ tinh của từng viên bi, dưới ánh mặt trời vẽ ra từng đường loé sáng, rơi xuống đất một tiếng, có mấy viên bi lăn đến bên chân cô.

Cô còn không kịp thấy rõ cái nào là của Diệp Dương Hi, theo sát sau, hắn lại ngã xuống.

"A!" Diệp Dương Hi lại đứng lên.

Lúc ấy còn nhỏ Điền Hạ không rõ, vì cái gì rõ ràng biết đánh không lại bọn họ, hắn còn muốn một lần lại một lần bò dậy xông lên.

Hắn có cảm thấy đau không?

Tiếng đánh nhau của bọn trẻ con nhanh chóng làm kinh động mọi người xung quanh, mọi người đem Diệp Dương Hi tách ra với bọn nhóc, Điền Hạ lúc này mới thấy rõ mặt mũi bầm dập của Diệp Dương Hi.

Bọn con trai ở giữa đánh nhau, bình thường đều là không đúng mực, không nể mặt, vóc dáng tuy nhỏ nhưng khí lực lại rất lớn, những đứa trẻ khác không ngoại lệ đều bị chảy máu, chỉ là Diệp Dương Hi nghiêm trọng nhất.

Khoé môi hắn có vết máu, mắt trái bầm tím một mảng, đến trước mặt Điền Hạ vươn tay: "Tiểu Hạ, chúng ta đi"

Tiểu Điền Hạ bị bộ dạng này của hắn doạ sợ, cắn môi, mắt ngấn lệ, cũng không biết là khí lực từ nơi nào tới, đẩy tay Diệp Dương Hi ra, liền chạy về nhà.

Buổi chiều tà, gương mặt tiểu Dương Hi mang theo kinh ngạc, bóng hình kéo dài theo ánh chiều hoàng hôn.

Ngày đó về nhà, Điền Hạ liền sinh bệnh, mơ mơ màng màng, trong mộng tất cả đều là hình ảnh Diệp Dương Hi gào rống đánh nhau với bọn trẻ con, khoé môi có vết máu, bộ dạng tạo thành ác mộng của cô.

Thậm chí, ngay cả Diệp Dương Hi ba chữ này tựa hồ cũng thành ác mộng của Điền Hạ.

Trong phòng cô không dám lại mở cửa sổ, mỗi cuối tuần cô đều ở trong nhà không dám ra ngoài, thậm chí mỗi lần trong hẻm đụng mặt hắn, cô đều cúi thấp đầu, nhanh chóng vượt qua.

Cho đến khi Diệp gia chuyển nhà đi, không có Diệp Dương Hi, cô cho rằng ác mộng của mình đã kết thúc.

Nhưng bây giờ, người đứng ở trên bục giảng kia, khoé môi nhếch lên, cười lưu manh, ánh mắt không dừng trên người cô, nhưng cô vẫn cảm thấy sau lưng nhột nhột.

"Tôi là Diệp Dương Hi" Hắn nói như vậy.

Làm cả tiết Tiếng Anh cô đều không thể nào tập trung được.

Diệp Dương Hi ngồi ở phía sau cô, ngồi cùng bàn với Hứa Thiên Kỳ. Hai người như gặp phải tri kỉ, thì thầm nói chuyện với nhau cả một tiết, một khắc đều không bỏ qua, thanh âm lớn đến mức ngay cả giáo viên Tiếng Anh ôn nhu cũng phải liên tiếp nhíu mày nhắc nhở.

Thật vất vả chịu đựng đến khi tan học, Điền Hạ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng học, chạy về phía WC.

"Điền Hạ như thế nào quái lạ" Nhâm Thuần rất hoang mang, nhưng thứ làm nàng càng hoang mang hơn ở phía sau.

Học sinh chuyển trường một tay chống lên bàn của Nhâm Thuần, thanh âm trầm thấp phối hợp với nụ cười tà mị, lực sát thương vô cùng lớn: "Bạn học, người ngồi cùng bàn với cậu tên gì a?"

Khoảng cách gần như vậy cùng hắn mắt đối mắt, trái tim Nhâm Thuần đập loạn, ngượng ngùng mặt đỏ bừng, nói chuyện cũng không trôi chảy: "Tên, tên là Điền Hạ"

Con ngươi Diệp Dương Hi xẹt qua một tia âm trầm, hắn lại lần nữa nhếch môi cười: "Cảm ơn"

Nói xong, hắn hướng tới cửa sau phòng học, Hứa Thiên Kỳ đang ở kia đợi hắn. Hai người cùng nhau ra khỏi phòng học, bộ dạng kề vai sát cánh, không biết còn tưởng rằng hai người có bao nhiêu quen thuộc.

Tiết thứ tư vốn là giờ thể dục, nhưng do trời mưa, giáo viên thể dục liền cho bọn hắn vào phòng tự học, tiếng nói vừa dứt, cả lớp liền phát ra một tiếng hoan hô.

"Im lặng! Im lặng! Các em ầm ĩ tôi liền kêu giáo viên chủ nhiệm cho các em lên lớp"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức im lặng.

Bối Lôi làm động tác kéo khoá miệng, sau đó làm tư thế thỉnh đi, chung quanh hắn phát ra vài tiếng cười, giáo viên thể dục trừng mắt nhìn hắn, liếc mắt một cái đi ra khỏi phòng học.

Tiếp theo, trong phòng học bắt đầu xôn xao.

Đổi chỗ ngồi, chơi game, phía cuối lớp Hứa Thiên Kỳ cầm đầu tạo thành một nhóm, bắt đầu đánh bài.

Điền Hạ một bộ dạng mắt điếc tai ngơ, thản nhiên cầm ra sách bài tập, bắt đầu làm bài.

Mấy nữ sinh cùng Nhâm Thuần nói chuyện, ngồi xuống phía trước sau chỗ nàng, vây Nhâm Thuần ở chính giữa, mấy nữ sinh ríu rít thảo luận về Diệp Dương Hi.

Điền Hạ vốn dị không muốn nghe, nhưng Diệp Dương Hi ba chữ này như một cái chân lớn, hướng phía lỗ tai cô chạy lòng vòng.

"Thuần Thuần, vừa rồi Diệp Dương Hi tìm cậu nói cái gì?"

"Đúng vậy đúng vậy, cậu là nữ sinh đầu tiên trong lớp được cậu ấy bắt chuyện. Cậu ấy có hay không đối với cậu có ý tứ?"

"Không có khả năng! Cậu ấy vừa rồi trên bục giảng còn nhìn tớ, tớ như vậy liền đem cậu ấy đối với tớ có ý tứ, ha ha ha"

"Ha ha ha! Không biết xấu hổ!"

Nhâm Thuần mắt nhìn Điền Hạ đang chuyên tâm làm bài tập, nghĩ nghĩ vẫn chưa nói sự thật, "Tớ quá kích động, không nghe rõ lời cậu ấy nói"

"A?"

"Thuần Thuần!"

Giọng điệu của hội nữ sinh nghe vào tai giống như thực thất vọng, nhưng trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ may mắn.

"Diệp Dương Hi, vì cái gì mà đến cả tên cũng thật soái?"

"Đúng a, ngàn vạn lần đừng để tớ biết cậu ấy có bạn gái, không thì tớ nhất định sẽ thương tâm mà chết!"

"Cậu ấy chính là học sinh chuyển trường vừa thần bí vừa soái mà tớ luôn ao ước a! Tớ nhất định phải khoe với em gái, em ấy nhất định sẽ hâm mộ tớ đến chết"

Ngay cả Nhâm Thuận cũng chống tay nhìn về phía sau, giọng điệu si mê: "Đúng vậy, cậu ấy quá đẹp trai!"

Điền Hạ nghe không vô họ suốt ngày khen Diệp Dương Hi soái này soái kia, đeo tai nghe chuẩn bị luyện tập thính lực, bỗng phía sau phát ra một trận kêu sợ hãi.

"Diệp Dương Hi! Mày chừa cho tao chút mặt mũi"

Thanh âm này vừa nghe chính là Hứa Thiên Kỳ, "Mày tại sao lại toàn bài tốt như vậy, có phải hay không chơi ăn gian?"

Diệp Dương Hi đem bài ném, cà lơ phất phơ đạp đạp bàn chân, "Như vậy không thua nổi, tao không chơi nữa"

Bọn họ đánh là đấu địa chủ, Hứa Thiên Kỳ tự xưng là đấu địa chủ thiên hạ vô địch lúc này thua thẳng tới mức vò đầu. Lúc này mới mấy cái, tạt tới tạt lui, trên người hắn hai trăm khối tiền mặt liền không cánh mà bay.

Hắn vốn là không phục, bị Diệp Dương Hi đả kích một phen, ý chí chiến đấu càng sục sôi, "Sao lại không chơi, tới đây tới đây!"

~~~~~

Điền Hạ bị âm thanh cãi cọ ồn ào lấn át đi thanh âm trong tai nghe. Nhịn không được quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy được Diệp Dương Hi.

Rõ ràng mặc đồng phục giống bọn họ, ngồi tại chỗ Hứa Thiên Kỳ, hắn cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Hắn thay đổi rất nhiều.

Dưới cặp mặt hai mí là một đôi đồng tử sâu không thấy đáy, mũi nhỏ hẹp lại cao thẳng, hai cánh môi mỏng manh lưu manh cười, làn da trắng kinh ngạc.

Điền Hạ chú ý tới lúc hắn cười rộ lên, khoé miệng sẽ hơi hướng lên trên, trong ánh mắt mang theo điểm tuỳ ý, bất cần đời.

Trên người hắn là loại khí chất soái ca, ước chừng khiến cho nhiều nữ sinh phải điêu đứng. Chỉ là Diệp Dương Hi so với  trong trí nhớ của nàng khác xa.

Rõ ràng khi còn nhỏ là dáng vẻ kia, như thế nào lớn lên liền biến thành cái dạng này?

Có lẽ, hắn đã sớm không nhớ rõ mình?

Có lẽ đã nhận ra tầm mắt của nàng, Diệp Dương Hi có hơi nghiêng đầu, ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung.

Điền Hạ kinh hoàng quay đầu, trái tim đập bùm bùm, sắp nhảy ra ngoài.

Đối diện Hứa Thiên Kỳ thấy Diệp Dương Hi có chút xuất thần, bất mãn đẩy hắn một phen, "Chuyên tâm chút, chuyên tâm chút! Coi trọng đối thủ có biết không hả?"

Dựa vào cái gì hắn hết sức chăm chú còn thua thảm như vậy, người này thất thần lại có thể thắng liên tục?

Diệp Dương Hi không chút để ý ra bài, trong con ngươi tất cả đều là hình bóng của Điền Hạ.

Khoé môi cong lên, Diệp đại gia cười rất là sung sướng.

~~~~~

Năm nhất tiểu học: Lớp 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net