Chương 6 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 06: Sáu năm sau

Nhật nguyệt giao nhau. Thời gian trôi mau. Sáu năm sau.

Đế đô. Màn đêm đen kịt tựa như miệng cự thú đang há lớn, đêm trăng tối gió lặng, thời tiết như thuận tiện cho việc giết người phóng hỏa.

Một bóng ảnh đen xinh xắn bằng tốc độ nhanh nhất, tiến về Cửu Vương Phủ, Phủ đệ xa hoa nhất Đế đô ngoài Hoàng cung.

Sau khi vào thành, xa xa liền nhìn thấy Cửu Vương Phủ phòng thủ kiên cố, nữ tử áo đen đem khí tức quanh người hoàn toàn ẩn giấu, thoáng như một cơn gió mát xẹt qua, tránh nhóm Thị vệ Ám Vệ trùng điệp trong vương phủ, lặng lẽ lách người đi vào.

Sau nửa canh giờ, nữ tử áo đen rốt cục thuận lợi tìm được vị trí bảo khố Cửu Vương Phủ.

Thành công dùng mê hương đánh ngã Thị vệ phụ trách thủ vệ bên ngoài bảo khố, nữ tử áo đen lúc này mới đem mạng che mặt kéo xuống, lộ ra một khuôn mặt nhỏ trắng như bạch ngọc, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó âm thầm hướng phía nhà chính nghiến răng.

Không sai, nữ tử này chính là Tô Thiển.

Lẫn vào Cửu Vương Phủ xác thực không phải một chuyện dễ dàng, Cửu Vương Gia này quả nhiên là đồ biến thái.

Nửa tháng trước nàng tìm được bản đồ Cửu Vương Phủ, chỉ còn chờ đêm nay tới lấy đồ vật. Nhưng ai biết được, Ám vệ, Thị vệ Cửu Vương Phủ nhiều như vậy! Toàn bộ Vương phủ như tường đồng vách sắt, nếu không phải nàng am hiểu thuật ẩn giấu khí tức, căn bản không thể sống mà đến nơi này.

Lấy chìa khoá từ trên người Thị vệ hôn mê nằm trên đất, Tô Thiển mở cửa Tàng Bảo khố, lắc mình một cái đi vào.

Mới bước vào Bảo khố, Tô Thiển kém chút liền bị toàn cảnh các loại đồ tốt lóng lánh chất đống lóe mù mắt. Tuy nhiên, Tô Thiển không có hứng thú đối với mấy thứ vàng bạc, trang sức. Nàng hôm nay muốn tới tìm một loại dược liệu Huyền cấp là Phượng Vũ Hoa.

Dược liệu này đối nàng vô cùng quan trọng, bất luận phải trả cái giá lớn bao nhiêu, nàng nhất định phải mang đi.

Nín thở ngưng thần, Tô Thiển hít ngửi tìm kiếm mùi phiêu đãng trong không khí. Rất nhanh, khứu giác nhạy bén của nàng bắt được một tia mùi hương quyến rũ.

Mắt phượng sáng lên, Tô Thiển đi thẳng đến nơi có mùi hương, xa xa liền phát hiện sâu trong bảo khố có một đài thủy tinh, trên đó có một đóa hoa Phượng Hoàng màu đỏ rực nở nộ đang tản ra mùi hương.

Đã tìm được!

Đoán rằng dược liệu trân quý như vậy sẽ không dễ dàng lấy được, Tô Thiển nheo nheo đôi mắt. Quả nhiên bên trên cánh hoa Phượng Vũ Hoa phát hiện một cây Ngân Ti (Chỉ bạc). Ngân Ti mảnh đến cực hạn, thổi một hơi cũng có thể đứt gãy, sau đó phát động các cơ quan.

Bước nhanh lên, Tô Thiển lần theo cây Ngân Ti phá huỷ cơ quan trên trần nhà, thân hình nhanh chóng chợt xẹt qua, đưa tay liền bắt lấy Phượng Vũ Hoa trên đài Thủy tinh.

Tô Thiển cầm được Phượng Vũ Hoa, mắt phượng nhíu nhẹ, liền nghe lộp bộp một tiếng vang giòn.

Dưới khăn che mặt, khóe môi cứng lại, Tô Thiển thấy phía dưới Phượng Vũ Hoa có khảm cái lỗ. Có Phượng Vũ Hoa đặt ở trên lỗ khảm liền sẽ lõm xuống, lúc này không còn trọng lượng Phượng Vũ Hoa, lỗ khảm nâng lên, liền gây nên một loạt hoạt động cơ quan!

Đinh linh linh ...!

Cơ quan đưa tới tiếng chuông đồng chói tai, trong đêm tối truyền đi thật xa, đồng thời nền gạch dưới chân Tô Thiển bỗng nhiên rộng mở, một cái hố to sâu chừng mười mấy mét, xuất hiện dưới chân nàng!

Trong lòng kinh hãi, Tô Thiển trước đem Phượng Vũ Hoa cất vào trong ngực, dưới chân mất trọng lượng rơi xuống, lúc thân hình chưa rớt vào hố sâu, một đạo Hồng Lăng từ ống tay áo nàng bắn ra, quấn lấy xà nhà.

Thúc giục linh lực, thân hình Tô Thiển liền được Hồng Lăng kéo lên, trơ mắt nhìn cửa lớn bảo khố có số lớn Ám Vệ xông vào!

"Tiểu tặc muốn chạy đi đâu?" Nhóm Ám vệ đồng loạt rút bội kiếm bên hông ra, lưỡi đao sắc bén chợt hiện hàn quang, sát khí ngút trời!

Chương 07: Là Nàng

Nắm chắc Hồng Lăng trong tay, Tô Thiển không lùi không nhường, thân hình ở không trung xẹt qua như đạo tàn ảnh, thẳng nhóm Ám vệ phóng đến.

Soạt!

Lúc sắp đụng vào lưỡi dao trong tay nhóm Ám vệ, Tô Thiển phất phất tay áo, mảng lớn bột độc dược liền phủ ngợp bầu trời thổi tới trên người những Ám vệ kia.

Bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhóm Ám vệ hít nhằm độc dược trong nháy mắt sắc mặt liền đổi màu xanh tím, trên người hiện ra nhiều đốm đỏ làm ngứa ngáy khó chịu, vứt vũ khí xuống điên cuồng cào gãy, trơ mắt nhìn Tô Thiển bay nhanh vượt qua đỉnh đầu, thoát khỏi cửa bảo khố!

"Mau đuổi theo, đừng để nàng chạy!"

Sau người truyền đến tiếng Ám Vệ tức trào máu rống giận, Tô Thiển cũng không quay đầu lại, định theo đường cũ trở về. Nhưng không đến hai bước, liền thấy phía trước hàng loạt Ám Vệ áo đen hướng nàng vọt tới.

Thấy hơn ba mươi tên Ám Vệ thực lực cao cường, khóe miệng Tô Thiển giật một cái, không nói hai lời quay đầu hướng sâu trong hậu viện mà đi. Nàng nhớ kỹ trên bản đồ có đánh dấu cửa một vị trí thông đạo, sâu trong hậu viện.

Trên đường Ám Vệ bao vây chặn đánh phải né tránh bốn phía, Tô Thiển như một con mèo con linh hoạt, một thân bản lĩnh ẩn tàng khí tức, xuất thần nhập hóa, làm cho mấy chục tên Ám Vệ sửng sốt sứt đầu mẻ trán, chân trước còn trông thấy nàng, chân sau liền mất dấu người.

"Thoát khỏi rồi?" Tô Thiển ngắm nhìn bốn phía, phát hiện mình đúng là trong lúc vô tình đi vào sâu trong hậu viện, mà phía sau nàng, lại nghe được thanh âm Ám Vệ kêu to.

Không muốn bại lộ thực lực, Tô Thiển phi thân lên trên nóc nhà nằm rạp như con mèo.

Quét mắt Đình viện phía sau mình còn sáng đèn, Tô Thiển chờ Ám Vệ từ trên hành lang không xa đi qua, mơ hồ nghe được phía sau mình truyền đến tiếng nước động.

Gió đêm thổi tới, thốc lên một trận khí nóng, trong suối xen lẫn mùi thuốc đặc thù, khiến Tô Thiển vừa quay đầu lại, liền nghe được phía dưới bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát cực lãnh khốc, lại cực kì dễ nghe.

"Người nào?"

Sau đó, liền nghe soạt một tiếng, một đạo linh lực xen lẫn thủy nhận từ suối thuốc bên trong bắn ra, đánh nát mái hiên dưới người Tô Thiển!

Bị suối thuốc giội lên cả người, trong lòng Tô Thiển kinh hãi, vung tay ném một đạo Hồng Lăng ra, nhưng liền bị một đạo thủy nhận chặt đứt, mà nàng trực tiếp rơi vào suối thuốc, ngũ giác bị suối thuốc ấm áp nuốt trọn!

Sặc một miệng đầy nước, Tô Thiển lại không cảm thấy đau.

Đáy hồ suối thuốc này còn rất mềm?

Nhưng lúc này, bỗng nhiên sát khí doạ người từ đỉnh đầu truyền đến, Tô Thiển hốt hoảng liền từ trong nước hồ nổi lên, kết quả liền đối mặt với một đôi mắt sáng cực kỳ lãnh ngạo, âm u.

Nam nhân trước mắt mang mặt nạ, nửa người trên trần trụi, nửa người dưới mặc quần lót màu trắng, toàn thân trên dưới không có một chỗ thịt thừa, mỗi đường cong đều là hoàn mỹ, đặc biệt là tám khối cơ bụng tiêu chuẩn cùng nhân ngư tuyến, đủ để cho người nhìn tim mạch đập loạn.

Cho dù là không nhìn thấy mặt, Tô Thiển cũng có thể cảm nhận được đây là một nam nhân cực kỳ tuấn mỹ, hơn xa so với bất kỳ nam nhân yêu nghiệt nào nàng đã từng gặp, đặc biệt là khí tức quanh người hắn, giống như Thái Sơn đè xuống, làm nàng không thể động đậy.

Mà đây chưa phải là điều trọng yếu nhất.

Trọng yếu nhất chính là nam nhân đang tắm rửa, mà nàng từ nóc nhà rơi xuống, vừa lúc liền rơi vào trong ngực hắn.

Nàng sống hai đời đều chưa từng gần gũi cùng bất kỳ một nam tử nào như vậy, Tô Thiển nhìn nam nhân này từ khí chất đến dáng người đều hoàn mỹ, cảm nhận được ánh mắt nam nhân khác thường.

Nam nhân này một đôi mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng lộ ra ngoài khăn che mặt của nàng, ánh mắt có chút ngưng lại.

"Là nàng?" Tiếng nói trầm thấp từ tính thoát ra từ giữa môi mỏng, ẩn một tia mừng rỡ khiến người khó phát giác.

Chương 08: Hao hết vất vả đến xem Bản Vương tắm rửa

"Không phải ta!" Tô Thiển trả lời theo bản năng. Nàng từ trên thân nam nhân cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng gặp. Đang muốn chạy, thì tay nam nhân đã đưa đến bên bụng nàng, để lên huyệt vị tại xương sườn thứ bảy của nàng. Đây là một vị trí uy hiếp người, một khi bị phế, nàng không chết cũng phải mất gần một nửa cái mạng.

Không thể hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt Tô Thiển không né tránh cùng nam nhân đối diện, trong lòng thì nghi hoặc khó hiểu.

Ánh mắt nam nhân nhìn nàng tràn đầy thâm ý, nhưng nàng rất xác định, nàng không hề biết hắn.

"Cô nương đêm khuya đến thăm, hao hết vất vả đến nhìn lén Bản Vương tắm rửa, không khỏi cũng quá nhiệt tình." Tiêu Yến khóe môi cong lên ý cười, ngữ khí lười biếng nói.

Nghe hắn nói, khóe môi Tô Thiển run rẩy, kém chút nhịn không được mắt trợn trắng nhìn Tiêu Yến.

Nam nhân này thật sự là Cửu Vương Điện hạ trong lời đồn không gần nữ sắc, cao lãnh cấm dục? Nàng thế nào lại cảm giác sự thật không giống như vậy?

Đặc biệt là Tiêu Yến lúc này nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, giống như là một đám lửa, để nàng không được tự nhiên nói không nên lời.

Nhanh chóng dò xét Tiêu Yến trên dưới một phen, Tô Thiển cố ý xem nhẹ nơi nào đó của ngạo nhân, vô cùng bình tĩnh nói: " Ngươi cho rằng ngươi có cái gì tốt để nhìn? Mau buông ta ra, nếu không đừng trách ta ra tay vô tình!"

Còn may kiếp trước nàng xem qua không ít hình mỹ nam mặc đồ tắm, không đến mức hiện tại loạn trận cước.

Bất cứ lúc nào, nàng cũng không thể thua khí thế người!

"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cô nương cho rằng Cửu Vương Phủ của Bản Vương là địa phương nào?" Tiêu Yến đang khi nói chuyện, đưa tay liền kéo miếng vải đen che mặt nàng xuống.

Vốn cho rằng sẽ thấy một gương mặt mê hoặc thiên hạ, dung nhan tuyệt thế, nụ cười Tiêu Yến chưa kịp cong lên, khóe môi đã cứng đờ.

Lúc này xuất hiện trước mắt hắn, là một gương mặt xấu cực kỳ bi thảm!

Trừ cặp mắt phượng phóng tia mị sắc kia, những nét khác lại không chỗ nào đặc biệt, mặt mũi đầy điểm lấm tấm đỏ cực kì chướng mắt, thậm chí cũng không được coi là thanh tú.

Tiêu Yến nhìn mắt phượng Tô Thiển, ngơ ngác trong nháy mắt.

Tô Thiển thấy thế, đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, bắt lấy cơ hội chớp nhoáng này, một đạo ngân châm liền đâm vào ngực Tiêu Yến.

Tô Thiển vốn định đâm lút ngân châm dài vào, thế nhưng nam nhân này thực lực quá mạnh, cơ ngực cứng rắn cổ quái, khiến ngân châm không cách nào đâm sâu vào nửa phần.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Thiển có chút dại ra, giữa môi mỏng Tiêu Yến tràn ra một tiếng buồn cười.

"A..."

Tiếp đó, hắn liền tay giơ lên, hướng phía cổ Tô Thiển chộp tới!

Tô Thiển không có khả năng lại để cho Tiêu Yến cơ hội lần nữa bắt mình, thân thể mềm mại linh hoạt giống như mèo con, luồn về đằng sau trốn.

Nhưng Tiêu Yến căn bản không cho nàng cơ hội chạy trốn, tay thuận thế trượt đi, vậy mà lại trượt đến trước ngực của nàng, một phát bắt được dây thắt trước ngực nàng.

Trong nháy mắt, Tô Thiển rõ ràng cảm giác được tay Tiêu Yến đụng phải địa phương tương đối riêng tư của nàng.

Lửa giận trong phút chốc phun trào.

"Ngươi cái đồ lưu manh!" Gần như không cần suy nghĩ, Tô Thiển liền tay giơ lên, cho Tiêu Yến một bạt tai.

Chát!...

Cái tát trực tiếp thật mạnh đem khuôn mặt tuấn tú Tiêu Yến đánh lệch qua.

Tiêu Yến chưa từng bị người đánh vào mặt, hơi trợn to mắt nhìn Tô Thiển. Vừa lúc này, độc tố được kiềm chế trong cơ thể tuôn ra, khiến cổ hắn có vị ngòn ngọt, tức thì phun ra một ngụm máu đen.

Tô Thiển thấy thế, cũng không ham đánh, nhanh chóng vạch nước hướng bên bờ đi nhanh.

Kịch độc theo chỗ vết thương ngực mãnh liệt khuếch tán, Tiêu Yến chau mày, không thể không vận công chống cự mãnh độc, trơ mắt nhìn Tô Thiển như một đạo tàn ảnh, thật nhanh bay vọt vượt qua đầu tường, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm mịt mờ.

Vọt ra khỏi Nhiếp chính Vương phủ không dám ngoảnh đầu nhìn, Tô Thiển chạy thẳng đến con hẻm nhỏ vắng vẻ cách Nhiếp chính Vương phủ ba con phố, rốt cục mới nhẹ nhàng thở ra.

Chương 09: Bắt lấy nàng, ta muốn còn sống.

Nàng nhanh chạy trốn, lúc này người Nhiếp chính Vương phủ vẫn chưa đuổi theo.

Vội vã dùng linh lực hong khô quần áo trên người, Tô Thiển khoác lên trên y phục dạ hành một tầng áo váy đỏ, sau đó hướng một gian khách điếm cách đó không xa đi đến.

Cùng lúc đó, bên trong Cửu Vương Phủ.

Bên trên chiếc giường êm bên ngoài bể tắm, Tiêu Yến khoát áo lót trắng, đang nín thở ngưng thần, nghiêm túc vận công khu trừ độc tố trong cơ thể.

Đông Duyên lao nhanh đến bẩm báo, kết quả nhìn thấy chủ tử nhà mình môi xanh đen, đang ngồi vận công bài độc.

Đông Duyên trong lòng kinh hãi, hắn không dám quấy nhiễu. Khi thấy Tiêu Yến đem độc tính toàn bộ bức đến đầu ngón tay, sau đó vận linh lực vạch phá đầu ngón tay, một tia máu độc đen nhánh liền bắn ra, rơi xuống trên mặt đất, tản mát ra một cỗ mùi tanh cực độc.

"Thích khách kia dám hạ độc Vương Gia?" Đông Duyên giận không kềm được, sát khí đầy người nói, "Xin Vương Gia yên tâm, thuộc hạ nhất định dốc hết toàn lực đem thích khách kia bắt lấy xử tử, tẩy cái nhục ngày hôm nay!"

Nhưng mà, lời Đông Duyên dõng dạc nói, đổi lấy lại là một ánh mắt Tiêu Yến sắc như đao, lãnh khốc vô tình, làm lạnh sống lưng, dọa Đông Duyên nháy mắt liền quỳ xuống, cúi đầu thật sâu, ngẩng cũng không dám ngẩng nhìn.

Tình huống này là như thế nào? Hắn nói sai cái gì sao?

Đông Duyên nghĩ đến nát óc cũng không hiểu, chỉ có thể mồ hôi nhễ nhại, run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.

"Bắt lấy nàng, ta muốn còn sống." Tiêu Yến hồi tưởng lại cặp mắt phượng kia, ra lệnh.

"Vâng!" Đông Duyên vội vàng đáp ứng.

"Đúng rồi, nàng là tới làm gì?" Tiêu Yến hỏi.

"Khởi bẩm Vương Gia, người kia lẻn vào bảo khố, trộm đi Phượng Vũ Hoa." Đông Duyên nói.

Bên trong mắt Tiêu Yến có luồng ánh sáng di chuyển, nói nhẹ, " Đã biết!"

"Vâng, thuộc hạ cáo lui." Đông Duyên cung kính gật đầu, vội vàng lui ra.

Đợi đến sau khi Đông Duyên đi, Tiêu Yến đưa tay vung lên, cách đó không xa trường bào màu đỏ tía vắt trên bình phong liền bay tới khoát lên người hắn, ngay sau đó thân hình hắn lướt qua khoảng không, vững vàng ngồi lên trên xe lăn, rời đi.

Nhóm Ám Vệ Vương phủ trên dưới đồng thời xuất động, nhưng lúc bọn hắn phong tỏa cửa thành, đau khổ tìm kiếm Tô Thiển, trên đường cái cách Nhiếp chính Vương phủ không xa, một nam hài cỡ bốn năm tuổi lôi kéo một tiểu nữ hài cùng tuổi bộ dạng nhìn qua không khác nhau lắm. Bước chân hai đứa bé nhỏ ngắn, đạp trên ánh trăng hướng phía trước đi.

"Khanh Khanh, có mệt hay không, muốn nghỉ ngơi một hồi hay không?" Tô Diệp quan tâm sờ sờ khuôn mặt nhỏ của muội muội bị gió thổi lạnh buốt, lại sửa lại áo khoác choàng bên ngoài người nàng.

Áo khoác lông thỏ bên ngoài mềm mại cọ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn Tô Khanh Khanh, khiến khuôn mặt nhỏ trắng nõn như sứ càng thêm tinh xảo đáng yêu, lúc cười lúm đồng tiền hai bên má càng hiện rõ. Lúc này trong tay nàng bưng lấy một cái chum nhỏ màu vàng, nói: "Muội không mệt. Đại ca, ca mau nhìn, từ khi chúng ta tiến vào Đế đô, phản ứng Truy tung cổ liền thật nhiều nha."

Tô Diệp mắt nhìn chum nhỏ màu vàng Tô Khanh Khanh cầm trong tay, chum nhỏ được làm bằng kim, phía trên điêu khắc hoa văn chạm rỗng, từ khe hở bên trên nhìn vào, liền có thể nhìn thấy một con tiểu côn trùng màu ngà sữa ở trong đó leo lên, đồng thời đầu một mực hướng về hướng đông nam, có thể thấy được Phụ thân cặn bã bọn hắn ở phương hướng kia.

"Như thế xem ra, chúng ta đêm nay hẳn là có thể tìm được Phụ thân cặn bã." Tô Diệp lôi kéo tay muội muội tiếp tục đi về phía trước, cũng cười ôn hòa hỏi, "Khanh Khanh, muội nói đại ca biết, sau khi tìm được Phụ thân cặn bã, dự định làm gì nha?"

"Đương nhiên là muốn đưa hắn một phần 'Lễ gặp mặt'." Tô Khanh Khanh chớp đôi mắt to ngập nước như tinh linh, phát ra tiếng cười như chuông bạc, "Đại ca, kỳ thật trên đường tới muội liền nghĩ ra rồi, chúng ta đến lúc đó có thể làm thế này..."

Chương 10: Đây chính là Phụ thân cặn bã bọn họ?

Tiến đến bên cạnh người ca ca nhà mình kề tai nói nhỏ. Tô Khanh Khanh đem kế hoạch của mình cẩn thận nói cho ca ca, sau đó mong đợi hỏi, "Đại ca, ca cảm thấy chủ ý của muội thế nào?"

"Rất hay." Tô Diệp đưa tay vuốt cái mũi nhỏ Tô Khanh Khanh, cưng chiều nói, "Cứ dựa theo muội nói mà làm!"

Tô Khanh Khanh cao hứng reo hò một tiếng, tranh thủ thời gian dắt lấy ca ca nhà mình nhanh chân theo phương hướng Truy tung cổ chỉ mà đi, một đường đến cửa sau một trạch viện.

Mặc dù chung quanh tối đen như mực, nhưng là không khó nhìn ra, phủ đệ trước mắt này rất khí phái.

Nơi ở bọn hắn trước đó so với nơi này xa hoa hơn nhiều, nên hai đứa bé không bị tòa phủ đệ khí thế này hù dọa chút nào, ngược lại còn nhíu mày phê bình một phen.

"Xem ra mấy năm này, Phụ thân cặn bã chúng ta sống chẳng ra sao." Tô Khanh Khanh chép miệng một cái, ghét bỏ nói.

"Đều nói ác hữu ác báo, hắn vứt bỏ Mẫu thân, đáng đời ở nghèo kiết hủ lậu." Tô Diệp nói theo.

Nhờ đêm hôm khuya khoắt, trên đường không còn người nào, nếu không, có người nghe được hai tiểu quỷ nhỏ như tiểu oa nhi đối với Đại thế gia Tô Gia tiếng tăm lừng lẫy Đế đô thế mà ghét bỏ đến vậy, tất nhiên sẽ giật mình không thôi.

Không chậm trễ thời gian, hai đứa bé ẩn tàng khí tức của mình, thân hình nho nhỏ nhẹ như lông hồng, theo đầu tường kia lật một cái, liền chui vào trong phủ đệ.

Lúc này đêm đã khuya, trong hậu viện hoàn toàn yên tĩnh, duy chỉ có đình viện nhỏ mà Truy tung cổ nhắm vào là bên trong vẫn sáng ánh đèn.

Đạp trên bóng đêm một đường chạy tới gian phòng sau cửa sổ nửa rộng mở, Tô Diệp thăm dò bên trong phòng, ngửi được hương vị kỳ quái, thì hình dáng đôi nam nữ mặt mũi tràn đầy thoả mãn kia liền xâm nhập đáy mắt hắn.

Tô Khanh Khanh hiếu kì đi theo nhìn vào, sau đó hạ thấp giọng hỏi, "Ca ca, Phụ thân cặn bã vì sao không mặc quần áo?"

Không chỉ Phụ thân cặn bã không mặc quần áo, mà nữ nhân trong ngực Phụ thân cặn bã kia, vì sao cũng không mặc quần áo?

Tô Diệp biết muội muội không hiểu hai người mới làm sự tình gì, hắn đưa ngón tay đặt trên môi lắc đầu, ra hiệu Tô Khanh Khanh đừng hỏi lại.

"Biểu ca, ngươi thật sự là một lần so một lần còn lợi hại hơn, ngươi còn tiếp tục như vậy, tiểu thân thể của muội cũng chịu không được nữa nha." Nữ tử nũng nịu nói.

"Tiểu yêu tinh, nói dễ nghe để ta vui vẻ." Nam tử kia tướng mạo mặc dù tuấn lãng, nhưng lại không bằng Tô Diệp chút nào, sắc mặt đen tái xanh, xem chừng là một bộ dáng thận hư.

Hai huynh muội đồng thời nhíu mày.

Đây chính là Phụ thân cặn bã bọn họ?

Khuôn mặt nhỏ Tô Diệp bình tĩnh đem cái chum nhỏ kim sắc tiến đến cửa sổ, hỏi, "Trùng Bảo Bảo, ngươi xác định chính là hắn cùng chúng ta có quan hệ huyết thống sao?"

Tiểu côn trùng trắng trắng từ bên trong chui ra ngoài, hai con mắt nhỏ màu đỏ, lúc này chớp chớp vô tội, nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người trên giường. Sau đó, nó liền nhẹ gật đầu vô cùng xác định.

Lông mày Tô Diệp nhíu lại càng sâu.

Phụ thân cặn bã bọn hắn sao có thể không có phẩm vị như thế? Mẫu thân hắn rõ ràng so nữ nhân kia không chỉ xinh đẹp gấp trăm lần, à không, phải nói nữ nhân kia căn bản không có cách nào cùng Mẫu thân hắn so sánh.

Quả nhiên, câu kia nói là đúng. Nam nhân ấy mà, ăn vụng phân bên ngoài, đều cảm thấy là thơm.

Tô Khanh Khanh nhìn mặt nam nhân kia thì không thể tin được, nàng luôn cảm thấy có phải là chỗ nào có vấn đề, nam nhân tướng mạo này mặc dù đoan chính, nhưng khí chất lại rất hèn mọn, Mẫu thân nàng làm sao có thể coi trọng dạng hàng này?

Lúc Tô Khanh Khanh cùng Tô Diệp yên lặng nhìn, đôi nam nữ kia trên giường không hề phát giác, dính nhau cùng một chỗ tiếp tục nói chuyện phiếm.

"Đúng rồi, ngươi phái người đi tìm Tô Thiển có tin tức hay không?" Bùi Húc Trạch xoay chuyển câu chuyện, hướng nữ tử trong ngực hỏi.

Tô Khanh Khanh cùng Tô Diệp nghe được nam nhân nhắc đến tên Mẫu thân bọn hắn, hai cái tiểu gia hỏa lập tức liền cảnh giác.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net