Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn rất ít khi cùng người khác có cảm giác gần gũi.

Cho dù có đoạn thời gian hắn cùng người phụ nữ khác lên giường bởi vì không nhớ được mặt của họ, đối phương có đổi màu tóc hay mái tóc dài đã cắt ngắn đi hắn đều sẽ cảm thấy xa lạ. Giống như chỉ cần đổi quần áo liền trở thành một con người khác trong mắt hắn.

Nhưng với Dư Hạ thì không, Mạnh Kiệt nhớ rõ diện mạo của cậu.

Đôi mắt thật giống như rêu xanh sau cơn mưa, màu xanh lục bám lên tảng đá. Khi phản ứng lại thì nhận ra đầu ngón tay khô ráp ấm áp đã chạm vào rồi vuốt dọc theo kết cấu mềm mại và tinh xảo. Hắn nhắm mắt lại, một cách chậm rãi và khó khăn vẽ ra khuôn mặt của Dư Hạ.

Không biết qua bao lâu, lông mi cọ vào lòng bàn tay có chút ngứa, Dư Hạ sắp tỉnh dậy. Mạnh Kiệt cảm nhận được ngay lập tức rút tay trở về.

Hắn nằm thẳng người trở lại như chưa hề tỉnh dậy, hô hấp đều đặn, nhịp tim không nhanh không chậm. Dư Hạ ngủ một giấc liền cảm thấy tỉnh táo, lười nhác mà nằm nhoài trên người Mạnh Kiệt.

Cậu chỉ dựa như thế một lúc, loại cảm giác phi thường kì diệu làm cho cậu không tự chủ được muốn đến gần Mạnh Kiệt. Dư Hạ ngẩng đầu lên, mắt nhìn thấy trái táo cổ nhô ra của hắn.

Dư Hạ nhìn chằm chằm một hồi, phát ra thanh âm giống như đang hát hí, cổ họng dường như muốn nói, nhưng cậu nói cái gì cũng không rõ ràng sắc bén, mà giống như đứt quãng, "Anh Kiệt... Tôi có thể chạm vào yết hầu của anh không?"

Nói xong cậu giơ tay lên lập tức che lấp cổ hắn.

Như dự liệu, Mạnh Kiệt – người đang ngủ sẽ không đáp lại. Đợi vài giây, Dư Hạ liền nói: "Anh không nói lời nào coi như là anh đã đồng ý."

Mạnh Kiệt mí mắt run run, hắn kiềm chế hô hấp, chỉ cảm thấy có một bàn tay sờ soạng lên cổ mình, nhẹ nhàng chậm chạp lại ôn nhu từng chút từng chút như bị lông vũ gãi, có chút ngứa có chút tê dại.

"Sao của anh lại lớn hơn của tôi nhiều như thế." Dư Hạ lẩm bẩm, Mạnh Kiệt ngửa mặt nằm, lông mi run rẩy kịch liệt, mí mắt kẽ hở ra, ánh sáng mỏng manh le lói đi vào.

Dư Hạ nửa dựa vào trên bả vai Mạnh Kiệt, tay phải đặt lên cổ họng của mình, tay kia dường như đang thăm dò một cái gì khác, ngón tay ma sát theo dọc hình dáng hầu kết của hắn.

Không thể giả vờ ngủ được nữa, Mạnh Kiệt cau mày, dùng tay khoá chặt vòng eo thon thả của Dư Hạ. Cậu chưa kịp phản ứng lại, hắn đã tóm lấy cổ tay, hai chân tách ra, cơ hồ muốn đem Dư Hạ đè dưới thân hắn.

Mạnh Kiệt cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn Dư Hạ đang hoảng sợ, một tay buông lỏng một tay khoá chặt lên cổ cậu, chỉ cần dùng sức là có thể bóp nát.

Hắn thấp giọng nói: "Yết hầu của nam nhân không thể tùy tiện đụng vào, cậu có biết hay không?"

Dư Hạ nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Mạnh Kiệt, tim đập nhanh đến phát đau, sửng sốt vài giây cậu khô khốc nói: "Tôi đã hỏi qua anh, là anh không từ chối mà."

Mạnh Kiệt đưa ngón tay gãi gãi cổ họng cậu . Dư Hạ sợ ngứa, rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: "Anh không thể chơi xấu."

Cũng không biết rốt cuộc là ai ăn vạ. Mạnh Kiệt trên mặt không biểu lộ gì nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười.

"Tôi không đùa giỡn với cậu." Mạnh Kiệt nói xong buông lỏng tay ra, hắn và Dư Hạ vai sóng vai kề sát, giường quá nhỏ hai người chỉ có thể như thế nằm cạnh nhau.

Mạnh Kiệt trước đây có nghĩ tới người em trai đột nhiên va vào cuộc đời hắn sẽ trông bộ dạng như thế nào. Bị bệnh nặng như vậy e rằng không chống đỡ nỗi chỉ có thể nằm ở bệnh viện để người khác chăm sóc.

Bất quá bây giờ xem ra hoàn toàn khác với điều hắn nghĩ. Ít nhất vào lúc này, hắn phát hiện mình cũng không chán ghét, nhưng chỉ là không chán ghét mà thôi.

Lại nằm xuống, Mạnh Kiệt liền ngủ một lát, lần này là thật sự ngủ thiếp đi. Hắn đem gối nhường cho Dư Hạ, mình thì cong người gối đầu lên cánh tay. Nghe tiếng thở đều đều của hắn, Dư Hạ bất giác cũng cảm thấy buồn ngủ. Cũng khá thần kỳ, mỗi lần hít thở tần số giữa hơi thở của hai người họ giống nhau.

Ngủ thẳng tới buổi chiều thì bị Trương Duy đánh thức. Trương Duy đẩy cửa ra và hét lên, "Anh Kiệt, chúng ta cần phải đi ngay bây giờ."

Cửa mở được một nửa, Trương Duy sững sờ đứng ở cửa không bước vào, lúng túng nhìn hai người trên giường.

Mạnh Kiệt dựng người ngồi dậy, không biết khi nào mà Dư Hạ người đang nằm trong lồng ngực hắn giật giật. Mạnh Kiệt nhìn về phía Trương Duy, đối phương trên mặt liền lộ ra ý cười ám muội.

Mạnh Kiệt cụp mắt, tóc tai có chút rối tung giống như một đống cỏ khô, hắn "Ừ" một tiếng, nói biết rồi.

Hai người bọn họ hẹn nhau lúc 2 giờ 30 phút. Mạnh Kiệt đánh thức Dư Hạ.

Đã quá muộn để đi ra ngoài, Mạnh Kiệt cũng không biết mình tại sao trước lúc rời đi lại hỏi Dư Hạ có muốn đi cùng hay không.

Dư Hạ đương nhiên nói muốn đi, Mạnh Kiệt liền đem quần áo của chính mình ném cho cậu. Bộ quần áo của hắn không vừa vặn với cậu, chiếc áo len đen mặc lên người cậu đã gần như che hết mông làm cho cậu trông gầy hơn.

Mạnh Kiệt quay đầu lại nhìn cậu, vào lúc này mới thật sự cảm nhận được vẻ ốm yếu của Dư Hạ.

Dư Hạ nhận ra ánh mắt của hắn, khóe miệng nhếch lên, hướng hắn cười một cái chỉnh sửa quần áo, "Anh Kiệt, em có chút đói bụng, muốn ăn súp thập cẩm cay."

Mạnh Kiệt im lặng quay đầu, nghĩ rằng tất cả những người bị bệnh nên giống như Dư Hạ thì bệnh viện liền trở thành một thành phố dành cho người sành ăn.

Phòng luyện tập nằm trong một toà cao ốc, dưới lầu có mấy cái quán cơm. Lúc đến đã là hai giờ. Mạnh Kiệt bảo Trương Duy đi lên trước mình thì đưa Dư Hạ đi ăn súp thập cẩm cay.

Mạnh Kiệt không thích ăn mấy thứ này, hắn đi vào siêu thị bên cạnh mua thuốc lá thuận tiện mua một cái bánh mì.

Khi hắn quay trở lại, Dư Hạ đã lấy đầy một cái nồi đang đặt lên cân, chờ tính tiền.

"Bao nhiêu tiền?" Mạnh Kiệt đến gần.

Nhân viên cửa hàng hỏi: " Tất cả đều đựng trong một bát?"

"Một bát, thêm canh."

"Tổng cộng là 47 tệ."

Dư Hạ nhìn về phía Mạnh Kiệt, Mạnh Kiệt hơi cảm thán một chút, lấy điện thoại di động ra quét mã QR thanh toán.

Bọn họ tìm một chỗ ngồi xuống, Mạnh Kiệt cắn một miếng bánh mì vừa mới mua, có vị đậu đỏ.

Súp thập cẩm cay nhanh chóng nấu chín, nhân viên quán liền bưng một bát lớn lên, Mạnh Kiệt liếc nhìn, đặt chiếc bánh mì đang ăn dở xuống, chống cằm nhìn Dư Hạ.

"Ăn hết được sao?"

Dư Hạ múc một thìa dầu vừng vào bát, húp một ngụm canh rồi nói: "Đương nhiên."

Mạnh Kiệt liếm môi một cái, cong lông mày nói: "Lợi hại."

Phòng tập ở tầng 13, đi thang máy lên. Trương Duy lên trước liền mở cửa sổ thông gió, đem trống lau sạch lần nữa cho Mạnh Kiệt.

Hai người kia không bao lâu cũng đến, bên ngoài nhiệt độ thấp khá lạnh.

Tất cả mọi người đều khoác lên mình những bộ quần áo thời thường, tóc tai thì nhiều màu sắc. (câu này tụi mình chém luôn chứ hong có hiểu hic)

Hai người kia cũng đã sớm đi tới, bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, trên người quần áo ai cũng không chịu nổi thời trang phang thời tiết.

Mục Duật mua cà phê, đặt ở trên bàn nhìn quanh một vòng hỏi: "Mạnh Kiệt đâu?"

Trương Duy cười một cái nói: "Bận yêu đương rồi."

Mục Duật sửng sốt một lúc, cậu thanh niên lúc nãy đi vào cùng nhau đang chơi game liền ngẩng đầu lên, trên cổ có hình xăm giống Mạnh Kiệt, cậu ta nhíu mày hỏi:

"Cái gì nói chuyện yêu đương? Anh ấy không phải mới vừa chia tay sao?".

"Lại tiếp tục rồi." Trương Duy một mặt hứng thú, "Lần này thì khác. Anh kiệt đối với người này không quá tốt, đặc biệt lại kiên trì."

Đang nói chuyện, cánh cửa đóng kín bị đẩy ra.

Bọn họ đồng loạt nhìn lại, Mạnh Kiệt đi vào, phía sau hắn có một người thanh niên đi cùng, Mục Duật sửng sờ bật thốt lên:

"Mạnh Kiệt, người này chính là?"

Mạnh Kiệt một tay đang đút túi nhìn Dư Hạ, còn chưa mở miệng thì cánh tay đột nhiên bị siết chặt, tiểu vô lại bên cạnh liền nói: "Tôi là người mà anh Kiệt thích nhất."

Vâng, bây giờ liền trở thành yêu thích nhất của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net