Minh tinh văn - chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94

EP mới của Fashion Mix phát hành, Hoắc Kha bị thương phải rời khỏi ban nhạc, còn có album mới đang chuẩn bị thay nhau lên đầu các trang báo âm nhạc, thậm chí là các tờ báo giải trí, đồng thời tác phẩm truyền hình tâm đắc của đạo diễn Trịnh Bân cũng lên các mặt báo khác nhau.

Poster, quảng cáo, họp báo liên tục xuất hiện, đạo cụ trang phục tinh xảo hoa lệ, cảnh quay hùng vĩ tráng lệ, các nhân vật tuấn nam, còn có đạo diễn danh tiếng, đều khiến cho khán giả ôm chờ mong với bộ phim truyền hình này. Mà Fashion Mix đang đà phục khởi gió đông, nên dù Tùy Viên và Hoắc Kha chỉ là vào vai nhân vật phụ nho nhỏ thôi cũng trở thành đối tượng chú ý khắp mọi nơi, chẳng qua, nếu so sánh, thì Tùy Viên chiếm thượng phong.

Bởi vì muốn rời khỏi ban nhạc, thế nên Hoắc Kha lấy thân phận thành viên Fashion Mix lộ diện trước công chúng giảm dần, rồi lặng lẽ bắt đầu nhận đóng một bộ phim truyền hình khác, còn Tùy Viên thì vẫn theo Eason mà chạy, cho dù cậu không phải là đối tượng mà phóng viên và các fan chú ý nhất, nhưng không ngừng cuồng xoát cảm giác tồn tại của mình, từ Eason chụp ảnh đến quay video, mười thì có tám chín phần chắc chắn sẽ có cậu đi theo, hơn nữa còn có Eason thân mật mà tự nhiên.

Các fan yêu ai yêu cả đường đi, càng không cần phải nói Tùy Viên là thiếu niên thanh thuần đáng yêu như vậy. Trên cơ bản, dù là fan cả ban nhạc Fashion Mix hay chỉ mình Eason thôi, đều đối với Tùy Viên có chút yêu thích nhất định. Hơn nữa Tùy Viên sắm vai Nhạc Minh Huy vốn là vai diễn bàn đạp để nam chính Hoắc Kha nổi tiếng, nên một khi diễn tốt, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt, vì thế, khi Tùy Viên xuất hiện trong trailer và trong các áp phích quảng bá, sức nóng hoàn toàn không hề kém với vai chính.

Trong trailer, một thiếu niên mặc quần áo màu trắng đơn thuần mang tính trẻ con, ánh mắt mặc dù có chút ngây dại, như đang mê mang cái gì vậy, càng tăng thêm vài phần đáng yêu; mà trong các áp phích quảng bá, cậu bị ôm vào trong ngực diễn viên chính Nhạc Sâm, hai người một người kiên cường một người mềm mại, một người thâm trầm một người khờ dại, rõ ràng là hai cực trái ngược nhau, rồi lại vô cùng hài hòa kết hợp thành một thể, gắn bó không thể chia tách, hai huynh đệ lại như tình cảm cha con, làm người ta khó có thể dời mắt.

Đương nhiên, mấy tấm poster này cũng hấp dẫn một đám quần thể hủ nữ ăn bám lâu năm ở trên mạng Internet, đang chườn cái mặt hò hét "Huynh đệ niên thượng thật dễ thương!"

Tùy Viên và Nhạc Sâm "CP huynh đệ niên thượng" tuy rằng được đào ra, thế nhưng chỉ dựa vào mấy tấm poster, cũng không được chú ý gì lắm, tuy vậy vẫn có không ít fan của ban nhạc Fashion Mix nói chung và fan của mình Eason nói riêng nhìn thấy, đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại ý nghĩ "So với Nhạc Sâm, CP Lý Khôn và Eason còn thật hơn mà QAQ".

Các fan từ trước đến nay đều là những kẻ rảnh rỗi, nếu đã nghĩ tới, kế tiếp đương nhiên theo bản năng bắt đầu tìm kiếm chứng cứ.

Tùy Viên và Eason trong khoảng thời gian tuyên truyền này như hình với bóng, hơn nữa Tùy Viên không có tự giác bị ân ái, mà Eason vẫn có chừng mực mà chủ động tú ân ái. Vì thế, vốn là ảnh chụp nhìn qua rất bình thường dần dần bộc lộ những chứng cứ trần trụi chứng tỏ đây là CP, nào là đỡ này, ôm này, ánh mắt dịu dàng này, cười sủng nịch này, hơi hơi cúi đầu thay Tùy Viên chải vuốt tóc khi bị fan làm kích động mà luống cuống, chỉnh lại cổ áo này vân vân và mây mây...

Một loạt ảnh chụp làm cho các fan nhìn từ góc độ bạn bè thì có vẻ dịu dàng thắm thiết, từ góc độ tình yêu lại càng chọc mù một đôi rồi lại một đôi mắt chó, tuy rằng fan không phải là hủ vẫn chiếm chủ yếu, thế nhưng nhóm hủ nữ trèo tường cũng không phải là số ít, đảng CP thế nhưng bất tri bất giác phát triển lớn mạnh, thậm chí còn còn hấp dẫn thêm một đám hủ nữ không thể nào cản trở tiến vào. Nhóm hủ nữ này tỏ vẻ, tuy rằng hát rất êm tai, thế nhưng không bằng mặt đẹp, thuần túy bởi vì hai người đối xử với nhau rất dễ thương rất mù mắt, làm người ta anh anh anh không thể tự kềm chế, thế nên liền bò luôn vào đảng CP, lặng lẽ chờ chính chủ tung hint mà sướng với nhau. (đoạn này chém ác, mấy từ hint, với đảng phái là ta tự ý sửa lại cho phù hợp với "thuần phong mĩ tục" giới hủ ở VN, mong mn thông cảm vì căn bản đoạn này ta không biết edit thế nào cho xuôi*cry like a river*)

Đối với tất cả chuyện này, Eason cười mà không nói, thậm chí âm thầm trợ giúp, mà Tùy Viên căn bản là không chú ý tới.

Dù sao, tuy không phải là lần đầu tiên tới thế giới hiện đại, thế nhưng lần đó thân phận của Tùy Viên chỉ là một chú cún, thế nên hoàn toàn không có thói quen của đại đa số người hiện đại là không có việc gì làm thì viết blog, càng không có "văn hóa Internet", chứ đừng nói "văn hóa hủ giới" đặc thù, cho dù ngẫu nhiên nhìn đến căn bản cũng không kịp phản ứng, ngu ngốc đến mức làm người ta giận sôi.

Đương nhiên, cho dù cậu có biết, cũng sẽ không để trong lòng. Bị công chúng phát hiện là đồng tính luyến, rồi đủ loại tin đồn ở các nhóm thần tượng minh tinh khác có thể xem là chuyện lớn đủ để hủy thiên diệt địa vậy, nhưng đối với Tùy Viên mà nói lại căn bản không có bất cứ ảnh hưởng nào, nói không chừng còn cho rằng loại "Có tai tiếng", "Mọi người hô đánh" chật vật rời khỏi giới giải trí gì gì đó, lại thành chuyện tốt thuận theo kịch bản...

Thế nên, khi Tùy Viên và Hoắc Kha cùng đi tham gia tiệc hơ khô thẻ tre, bị người khác mịt mờ ám chỉ vấn đề này này, Tùy Viên chỉ thoáng kinh ngạc rồi lập tức bình tĩnh lại, thậm chí cả hoảng loạn và lo lắng cũng không có.

"... Cậu thực không lo lắng chút nào sao?" Nhìn biểu hiện của Tùy Viên, Hoắc Kha có chút khó tin. "Tuy rằng chỉ là gán ghép CP, thế nhưng là sự thật, ngươi và Eason ở trước mặt công chúng biểu hiện rất khác người, tuy rằng còn có thể lấy mấy cái cớ bạn thân, tình cảm tốt để che lấp mấy cái tin đồn nhảm, thế nhưng khó bảo đảm sẽ không bị người có tâm phát hiện. Dù sao, các ngươi thực sự là tình nhân, giấy không gói được lửa, huống chi các ngươi còn chả thèm che dấu nữa là?! Này quá nguy hiểm!"

Tuy rằng ngữ khí của đối phương không tính là hữu hảo, thế nhưng Tùy Viên có thể nhìn ra được, Hoắc Kha cảnh cáo và nhắc nhở là thật lòng thật dạ. Chẳng qua, một đoạn này hoàn toàn không có trong kịch bản, thế nên Tùy Viên căn bản không có ý thức được, bản thân đáng lẽ phải tỏ ra bất an mới đúng.

Tùy Viên chớp chớp mắt, đầy mặt thuần lương: "Anh Eason nói anh ấy sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện."

"Cậu thật sự là quá ngu! Thế này nghĩa là sao? Bị người bán còn đếm tiền hộ người ta sao?!" Hoắc Kha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi. "Cậu tin tưởng Eason như vậy, không sợ hắn vấy bẩn cậu sao? !"

"Vâng." Tùy Viên cười gật gật đầu, ngữ khí mềm mại, lại không chút do dự. "Em tin anh ấy."

Trong lúc nhất thời, Hoắc Kha không còn lời gì để nói.

Suy bụng ta ra bụng người, nếu gặp phải loại tình huống này là mình, Hoắc Kha thật sự không có cách nào buông thả tiền đồ, thanh danh, tất cả của mình đều giao toàn bộ cho một người khác, cho dù người kia là là người cậu yêu sâu sắc đi chăng nữa, cho dù.... người đó là Nhạc Sâm mà cậu sau khi trọng sinh chấp nhất truy đuổi.

Hoắc Kha lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, mong ước trở nên nổi tiếng, được mọi người chú ý cơ hồ đã trở thành một loại chấp niệm. Hoắc Kha nguyện bất chấp tất cả để leo lên đỉnh cao, cậu ta không cho phép bản thân đã được trời cao ban cho cơ hội trọng sinh, lại giẫm lên vết xe đổ kiếp trước được.

Hoắc Kha cũng mong rằng có thể cùng Nhạc Sâm lưỡng tình tương duyệt — cho dù cậu biết vô luận là kiếp này hay là kiếp trước, cậu ta chỉ là đơn phương thầm mến Nhạc Sâm, mà Nhạc Sâm chỉ coi cậu ta là một hậu bối ưu tú, một người bạn thân chung chí hướng mà thôi. Thậm chí, Hoắc Kha cũng không dám chắc, Nhạc Sâm có thể tiếp nhận một tình nhân đồng tính hay không, có khả năng yêu thương một người đàn ông hay không.

Thế nhưng, cho dù là trong giấc mơ hai người có thể đến với nhau, Hoắc Kha cũng chưa từng dám nghĩ sẽ công khai quan hệ. Cậu ta hy vọng hai người có thể duy trì tình yêu bên trong, tình bạn bên ngoài. Cho dù muốn công khai, cũng phải chờ sau khi hai người về già, công thành danh toại rời khỏi giới giải trí đã.

Đây tuyệt không phải là nhát gan hay ích kỷ gì cả, không ai muốn yêu đương phải lén lút, che dấu tai mắt người khác cả, chẳng qua, đây là điều bất đắc dĩ, là bảo vệ bản trân trong cái xã hội tàn nhẫn này, là vì mình, cũng là vì đối phương.

Hoắc Kha chưa bao giờ cho rằng ý nghĩ như vậy là sai, nhưng không thể không thừa nhận, giờ này khắc này, bản thân thật sự có chút hâm mộ Tùy Viên có thể tín nhiệm Eason đến vậy.

— có lẽ là bởi vì mình không làm được, thế nên Eason mới bị tình yêu chấp nhất của Tùy Viên hấp dẫn, mới yêu cậu ta chăng? Hoắc Kha tự giễu chính mình.

Công việc bận rộn, trước máy quay thì phải giữ khoảng cách, lo lắng đề phòng lo sợ bị phóng viên phát hiện, tất cả càng kéo dãn khoãng cách giữa hai người, xa càng thêm xa càng không thể hàn gắn tình cảm. Bất quá, có thể làm biến Eason từ một kẻ dặn dò cậu ta chú ý cẩn thận che dấu trở thành một người dám đem tình yêu để lộ giữa ban ngày ban mặt, Tùy Viên thật sự đúng là có bản lĩnh đấy.

Bất quá, nếu như yêu kiên định như vậy, thậm chí có thể lấy tiền đồ của mình để đặt cược, vậy sao kiếp trước hai người lại chia tay? Hoắc Kha hy vọng có thể nhớ lại một chút manh mối, nhưng chẳng có thu hoạch gì cả.

"Có lẽ, một ngày nào đó cậu sẽ hối hận, sẽ cảm thấy bản thân hiện tại quá ngu." Hoắc Kha cười lạnh trào phúng. "Tiên tri" hai người sẽ không có kết quả, cậu ta hoàn toàn không rõ mình rốt cuộc là hy vọng ngày đó sẽ đến, hay là hy vọng ngày đó sẽ không bao giờ đến.

Hoắc Kha ghét Tùy Viên, hy vọng có cơ hội danh chính ngôn thuận trả thù cậu ta, nhưng đồng thời có chút thương hại và cảm thông với cậu ta, cũng không hy vọng tận mắt nhìn thấy thiếu niên đơn thuần khờ dại trước mặt, bởi vì tình yêu mù quáng mà như thiêu thân lao đầu vào lửa sa đọa trở thành một kẻ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ đen tối.

— có lẽ, cậu ta rời khỏi sẽ thay đổi quan hệ giữa Tùy Viên và Eason hiện tại, cũng có thể thay đổi tương lai chia tay của hai người?

"... Xin lỗi." Ánh mắt Tùy Viên rũ xuống, khẽ cắn môi dưới, lông mày khẽ run, ngữ khí thêm vài phần xin lỗi. "Em biết bởi vì anh Eason phản bội tình cảm của anh Kha, thế nên anh Kha sẽ không tin tưởng anh ấy, cũng biết... Tuy rằng em không phải cố ý, nhưng thực sự đã chen chân vào tình cảm của hai người. Anh Kha ghét em là chuyện bình thường. Thế nhưng... Em thật sự rất yêu anh Eason, hy vọng có thể cùng anh đi trên một con đường, em tin, cho dù là em hay là anh ấy, mặc kệ gặp phải cái gì, cũng sẽ không phản bội lẫn nhau."

"Kệ cậu." Hoắc Kha lãnh đạm trả lời, nhưng ánh mắt bi ai như là đang khóc. "Con người có quyền được mơ mộng, huống hồ chuyện này không liên quan gì tới tôi, nhắc nhở một tiếng coi như tôi đã tận tình tận nghĩa rồi."

"Vâng." Lông mày Tùy Viên cong lên, nở nụ cười. "Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải cảm ơn anh rất nhiều, anh Kha."

Hoắc Kha mất tự nhiên quay mặt đi, rủa thầm một tiếng Tùy Viên quả thực càng ngày càng yêu nghiệt, thật lòng thật dạ cười tươi như thế, đến cả cậu ta cũng nhịn không được mặt đỏ lên, trong lòng nhảy nhót không thôi.

Sau đó, không khí trên xe tốt lên nhiều, hai người tùy ý hàn huyên tán gẫu công việc hai bên trong khoảng thời gian này, tương đối tự nhiên thoải mái, mãi đến tận khách sạn tổ chức tiệc hơ khô thẻ tre mới thôi.

Không khí trong hội trường khách sạn đã náo nhiệt không ít, đã có không ít diễn viên, đều đã tụ tập lại với nhau, còn lại đều là lẻ lẻ tẻ tẻ chưa tới, phần lớn đều giống như Tùy Viên, Hoắc Kha, là nhân vật nhỏ lần đầu tham dự tiệc hơ khô thẻ tre.

Hoắc Kha không dấu vết đảo một vòng, có chút thất vọng phát hiện Nhạc Sâm còn chưa tới, một bên tiếp đón những người khác, một bên không dấu vết dò hỏi một chút, mới biết đối phương có hẹn phỏng vấn, phải chốc lát nữa mới đến.

Sức nóng của EP mới làm cho Tùy Viên và Hoắc Kha lúc mới tham gia đoàn làm phim danh tiếng còn ít nay đã trở thành chạm tay cũng có thể bỏng, tự nhiên được đại đa số người nhiệt tình hoan nghênh. Đạo diễn Trịnh Bân dẫn đầu biểu hiện ra thiện ý, tương đối "Tiếc nuối" chúc mừng EP của bọn họ bán chạy, "Tiếc hận" ban nhạc Fashion Mix khởi tử hồi sinh, vì thế, diễn viên mầm non mà ông nhìn trúng đã không còn khả năng như ông mong muốn từ bỏ giới âm nhạc chuyển sang giới điện ảnh.

Có Trịnh Bân đi đầu, các thành viên trong đoàn làm phim bắt đầu nói chuyện phiếm với Tùy Viên đề tài chủ yếu xoay quanh EP mới, album đang chuẩn bị, lờ mờ do thám cậu sau này có tiếp tục tham dự giới điện ảnh hay không.

Hoắc Kha bị thương, phải rời khỏi Fashion Mix, tiến quân giới ShowBiz đã là tin tức ai ai đều biết, mỗi chuyện này thôi đã đủ chết rồi, nếu Tùy Viên cũng theo nghiệp diễn thì càng hỏng bét, dù sao, trong mắt đa số mọi người, hiện tại Tùy Viên so với Hoắc Kha uy hiếp lớn hơn rất nhiều.

Huống chi, hai người trong ban nhạc đều lăn lộn trong giới điện ảnh, liệu Eason cũng có ý đồ này hay không? Trong MV của EP mới, diễn xuất của Eason cũng rất tốt, được không ít đạo diễn nổi danh, diễn viên gạo cội khen ngợi một tiếng có thiên tư, dẫn tới một đám người sợ thiên hạ không loạn xúi giục thần tượng mình đi đóng một bộ phim điện ảnh hoặc truyền hình để không phí khuôn mặt đẹp "quỷ phủ thần công(*)" và khí chất đế vương bẩm sinh của mình.

(*)quỷ phủ thần công: điêu luyện tinh xảo, tài nghề điêu luyện, chắc khen anh Hòa mặt đẹp =))

Eason hiện tại vốn đã có nhân khí không bình thường, nếu tham dự vào giới điện ảnh truyền hình, tuyệt đối sẽ gây ra một hồi huyết vũ tinh phong, như vậy còn để cho những diễn viên bé nhỏ lăn lộn nhiều năm còn chưa kịp nổi danh sống như bọn họ sống nữa hay không?!

May mắn, chuyện cũng không tệ đến mức như bọn họ nghĩ, Tùy Viên khẳng định rằng, cậu vốn không định tham dự vào giới điện ảnh truyền hình, mà Eason muốn chuyên tâm vào âm nhạc, không có bất cứ ý nghĩ nào muốn làm diễn viên cả.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra đồng thời không khỏi nhiệt tình hơn, nếu lợi ích không bị xâm hại và bị cạnh tranh, như vậy cố hết sức kết bạn mới là tốt nhất.

Vừa ăn, vừa uống, vừa huyên thuyên, vừa tán gẫu công tác, hơn một giờ đã trôi qua, khi cửa hội trường lần nữa được mở ra, Nhạc Sâm được không ít người mong ngóng hồi lâu mang theo trợ lý khoan thai đến muộn, lập tức khiến cho nơi nơi chú ý.

Là đệ nhất nhân hoàn toàn xứng đáng của giới điện ảnh truyền hình, Nhạc Sâm đương nhiên so với Tùy Viên và Hoắc Kha còn nhiệt liệt hoan nghênh hơn, mọi người nhao nhao đứng lên, nhiệt tình nhưng không thất kính hỏi han, Tùy Viên tự nhiên cũng không ngoại lệ. Cậu cảm giác Nhạc Sâm lúc tiến vào hội trường nhìn đến cậu trước tiên, không kịp mỉm cười gật đầu lên tiếng chào hỏi, đã có chút chật vật quay mắt đi chỗ khác.

Trong lúc nhất thời, Tùy Viên có chút kinh ngạc.

Là một sắm vai giả xuất sắc, Tùy Viên càng ngày càng am hiểu từng cái giơ tay nhấc chân của người khác, từ biểu cảm trong ánh mắt có thể nhìn ra tình cảm tiềm ẩn bị đối phương cố gắng che lấp, trừ phi là gặp phải một người như Triệu Hi Hòa có kĩ năng diễn xuất cao hơn.

Nhạc Sâm tuy được xưng tụng là ảnh đế, thế nhưng nếu bàn về diễn xuất và khống chế tình cảm của mình, hiển nhiên so với Tùy Viên kém một bậc, thế nên Tùy Viên dễ dàng đoán được đối phương đang có chút bất an, lo sợ nghi hoặc, trốn tránh, rồi lại đối với cảm xúc của mình sinh ra có trăm mối băn khoăn khó hiểu.

Tuy rằng không thể gạt được Tùy Viên, thế nhưng đủ để lừa gạt những người khác, Nhạc Sâm vẫn là người rất chuyên nghiệp, thế nên, kế tiếp biểu hiện của Nhạc Sâm tương đối bình thường, trừ bỏ trợ lý bên cạnh gã liên tục dùng ánh mắt phức tạp và rối rắm nhìn Tùy Viên và Nhạc Sâm ra, cơ hồ không có vấn đề nào khác.

Thế nhưng, có những lúc, quá mức bình thường cũng là bất bình thường.

Khi Tùy Viên chào hỏi, Nhạc Sâm phi thường "bình thường" đối xử bình đẳng, mà cách đối xử bình đẳng này lại đối lập với cách chăm sóc cẩn thận lúc ở đoàn làm phim, ngược lại trở thành một loại lãnh đạm và bài xích.

Tùy Viên nghĩ, vào tình huống này mình chắc là nên giả vờ không biết vì sao đã đắc tội vị "tiền bối" này, mặc dù có chút mất mát, nhưng cũng không để ý nhiều, dù sao cậu không cầu Nhạc Sâm gì cả, cũng chưa nghĩ muốn cùng đối phương phát triển một tình bạn thân mật (?) gì gì đó.

Ngay cả Tùy Viên ngu ngốc còn nhận ra, người giới giải trí ai ai cũng đã thành tinh cả rồi, sao lại nhìn không ra chứ?

Đối với chuyện này, không ít người âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa, dù sao, lúc ở đoàn làm phim, Nhạc Sâm chăm sóc Tùy Viên thật sự làm người khác đỏ mắt, đố kỵ nhưng sẽ không biểu hiện ra mặt, chỉ chôn sâu dưới đáy lòng. Hiện giờ nhìn thấy Tùy Viên và Nhạc Sâm "cãi nhau ", cho dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng đủ để người ta đốt pháo ăn mừng, thậm chí, cho dù biết rõ hai bên sẽ không ở trước công chúng xé rách mặt, những người nào đó cũng không khỏi mặc sức tưởng tượng ra một màn này sẽ đến.

Ngay cả Hoắc Kha bên cạnh Tùy Viên, đối với tình huống này cũng có chút cao hứng. Hoắc Kha thích Nhạc Sâm, cho dù có thánh mẫu đi chăng nữa, khi nhìn đến người mình thích đối với một người khác còn dịu dàng chiếu cố hơn, cũng sẽ sinh ra đố kị và không cam lòng.

Mặc kệ là nguyên nhân làm cho Nhạc Sâm thay đổi thái độ là gì, Hoắc Kha hy vọng sự thay đổi này cứ tiếp tục như thế, thẳng đến khi quan hệ giữa cậu ta và Nhạc Sâm tiến thêm một bước mới thôi.

Huống hồ, chuyện này cũng không việc gì khó, dù sao sau khi tiệc hơ khô thẻ tre kết thúc, Tùy Viên trên cơ bản chặt đứt mọi liên hệ với điện ảnh truyền hình, cũng không có cơ hội gặp mặt Nhạc Sâm nữa.

Bị ánh mắt những kẻ vui sướng khi người khác gặp họa chờ xem kịch vui vây quanh, cho dù Tùy Viên có tốt đến mấy, thái độ đối với dân bản xứ chung quanh từ trước đến nay không thèm để ý, cũng có chút không thoải mái.

Có thể bắt cậu niềm nở đi lấy lòng người khác, trừ bỏ kịch bản quy định ra, thì cũng chỉ có một mình Triệu Hi Hòa, mặc kệ thấy thế nào, Nhạc Sâm đều không nằm trong phạm vi đó. Vì thế, chưa bao giờ dùng mặt nóng áp mông lạnh người ta Tùy Viên vô cùng tự nhiên rời khỏi vòng tròn đang vây quanh Nhạc Sâm, đi sang chỗ khác, rất có khí phách "Ngươi bài xích ta, ta cũng mặc kệ ngươi".

Bởi vậy, cậu không biết rằng khi cậu quay mặt đi trong mắt Nhạc Sâm hiện lên xin lỗi, buồn rầu, giãy giụa cùng mất mát khó hiểu.

Chào hỏi cứ tiếp tục chào hỏi, tán gẫu cũng hàn huyên vài câu sau, Nhạc Sâm cuối cùng có thể thở phào, chọn một vị trí trong góc ngồi xuống. Giờ này khắc này, tâm tình của hắn hiển nhiên không thế nào tốt, liền ngay cả nụ cười ôn hòa vẫn luôn treo trên mặt cũng không che dấu nổi, cả người đều tản ra khí tức người khác chớ lại gần.

Mọi người rất biết điều tản ra, sợ lúc này mà chọc giận Nhạc Sâm thì tiêu. Vạn nhất nghĩ muốn vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa, bọn họ tìm ai khóc đây? ! Mà thời điểm này, duy nhất còn có lá gan đi tới, chỉ có đạo diễn Trịnh Bân thôi.

"Sao lại đến mức này?" Trịnh Bân cầm chén rượu, dùng khuỷu tay chọc chọc Nhạc Sâm. "Ai chọc cậu giận vậy? Phỏng vấn không thuận lợi?"

"Không phải." Nhạc Sâm lắc lắc đầu, ngữ khí bình thản. "Tất cả đều tốt lắm a, có chuyện gì sao?"

"Có chuyện gì sao? Câu này hẳn phải là tôi hỏi cậu mới đúng? Vẻ mặt của cậu rõ ràng không đúng a?" Trịnh Bân có chút bất đắc dĩ.

"Tôi tốt lắm." Nhạc Sâm nhìn Trịnh Bân một cái, nhấn mạnh cường điệu nói, thế nhưng với biểu cảm của gã hiện giờ, lại thành giấu đầu hở đuôi không thể rõ ràng hơn.

"Hảo hảo hảo! Cậu tốt lắm!" Trịnh Bân thỏa hiệp khoát tay áo.

Làm bạn với Nhạc Sâm lâu như vậy, Trịnh Bân rất nhanh hiểu ý tứ của đối phương, nếu như gã đã không muốn nói, thì có dùng thập bát khốc hình Mãn Thanh cũng hết cách, cực kì có tài năng làm một gián điệp giỏi!

"Không nói chuyện này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy