Nhân Ngư - chương 67

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 67

Tuy rất bất mãn thái độ của thằng sếp nhà mình, nhưng làm một sĩ quan phụ tá tận chức tận trách, Dima không thể không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, thay hắn chiếu cố nhân ngư đang tuyệt thực.

"Tôi không ăn đồ hộp nhân ngư." Nhân ngư màu hồng Al vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ trừng mắt cái cục nhìn không biết là món gì được Dima đặt trong đĩa, cường ngạnh nói ra suy nghĩ của mình. "Tôi muốn đồ ăn của các anh."

"Đồ ăn của chúng tôi cậu không thể ăn." Dima ngồi ở bên người Al, tận tình ôn nhu khuyên nhủ. So với Hermes khuôn mặt lạnh băng, đối với mình không có chút nào kiên nhẫn nào, tính tình của Dima hiển nhiên sớm đã bị cấp trên của mình hung hăng giày vò qua, tốt đến không thể tốt hơn. "Dạ dày nhân ngư so với chúng tôi yếu ớt hơn nhiều, cậu ăn đồ ăn của chúng tôi sẽ phá hỏng bao tử, tiêu hóa không tốt, sẽ sinh bệnh, thậm chí chỉ cần nghiêm trọng một chút, sẽ chết."

Al có chút do dự, cậu ta tuy ghét đồ hộp nhân ngư chẳng có vị gì cả, khao khát đồ ăn của nhân loại, nhưng cậu ta mới đến đây thật sự còn chưa biết nhân ngư rốt cuộc là tình huống kiểu gì, vạn nhất thực sự ăn hư bụng, chịu tra tấn khẳng định là cậu ta.

Thấy Al bắt đầu dao động, Dima như nhìn thấy ánh rạng đông tiếp tục dùng hết mười hai vạn phần kiên nhẫn, dùng thìa múc một miếng đặt ở bên miệng Al, nhẹ giọng hống: "Kỳ thật hương vị không tồi đâu, Hermes chắc chắn sẽ mua cho cậu đồ ăn cao cấp nhất, cậu nếm thử một ngụm, xem thế nào?"

Từng là một nam nhân chân chính, Al thật sự chịu không nổi ngữ khí vừa kiên nhẫn vừa nhu hòa như là đang hống hài tử ba bốn tuổi của cái tên Dima kia, da gà da vịt toàn thân đều nổi hết lên! Phát hiện nếu như không ăn, loại tình huống này chắc hẵn sẽ tiếp tục giằng co, cậu ta có chút không tự nhiên mở to mồm, ngậm thìa vào trong miệng.

Thấy Al rốt cục cũng bắt đầu ăn, Dima nhẹ nhàng thở ra, như là đã hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại vậy —— hôm qua gã hống nhân ngư của mình ăn cơm còn chưa tỉ mỉ như vậy đâu!

Không thể tiếp tục được nữa quay đầu nhìn Hermes, ý bảo hắn thay mình tiếp tục bón cho Al ăn, Dima lại phát hiện cấp trên của mình ngồi đương nhiên bên cạnh bé cá nhà mình, cực kỳ cẩn thận ôm bé vào trong ngực, chuyên chú cho bé ăn.

Mà toàn thân bé cá nhà gã tựa hồ có chút cứng ngắc, nhu thuận không rên một tiếng, muốn làm gì thì làm, thậm chí lúc trước chỉ cần không hài lòng một tý đã rơi nước mắt nay đều không thấy bóng dáng —— một màn này ở trong mắt Dima, lại thành cực kỳ đáng thương! Một thân uy áp của Hermes làm cho Lam của gã khóc cũng không dám khóc!

"Herm, Hermes?" Vội vàng đặt đĩa trong tay xuống, Dima ý thức được trách nhiệm cẩn thận lại gần, cố gắng giải cứu bé cá đáng thương từ tay thằng sếp hôm nay tự nhiên giở chứng phát rồ. "Anh... đang làm gì đó?"

"Cho ăn." Hermes như kẻ bề trên liếc nhìn Dima, vẻ mặt xem thường như muốn nói "Óc của mày đi chơi rồi hay sao mà hỏi câu ngu như vậy". "Cậu không phải nói sau khi có nhân ngư phải học cách chăm sóc bọn họ sao? Tôi thấy nhân ngư của cậu khá ngoan, cho nên lấy nó luyện tập trước."

Trả lời đến hợp tình hợp lý, thậm chí đây là lần đầu tiên Hermes dứt khoát tiếp nhận đề nghị của Dima, khiến gã có chút thụ sủng nhược kinh. Thoạt nhìn, tuy bề ngoài biểu hiện không thèm để ý, Hermes thực ra vẫn rất quan tâm nhân ngư của mình, điều này làm Dima thoáng nhẹ nhàng thở ra —— dù sao, nhân ngư trân quý như vậy chứ đâu phải chó mèo gì đâu, Dima thật sự sợ cấp trên của mình không thèm đếm xỉa khiến nhân ngư mình nuôi chết luôn, đây là tội nặng lắm đó!

"Hiện tại, Al bắt đầu ăn rồi, anh có thể đi chiếu cố cậu ta." Tuy thằng sếp nhà mình khó có dịp "tiến bộ", nhưng mà Dima không hề thích bé cá của mình nhu thuận ngồi ở trong ngực người khác, Dima đi qua, dùng hành động thực tế không tiếng động cảnh cáo Hermes nên cút đi.

Hermes cúi đầu nhìn Tùy Viên, có vẻ như đang giãy dụa, cuối cùng vẫn thua ánh mắt nhìn thì như tội nghiệp trên thực tế lại ẩn chứa uy hiếp của đối phương, không cam lòng đứng dậy.

Vừa rời khỏi Tùy Viên, đã thấy Dima chiếm vị trí của mình, sắc mặt Hermes lập tức liền trở nên u ám, chỉ cần một giây đồng hồ từ cảnh xuân tươi đẹp đã biến thành trời đất âm u!

Đột nhiên bộc phát khí tức lạnh lẽo khiến ba người còn lại ở đây cũng phải câm như hến, phát hiện Hermes làm người ta cảm giác nguy hiểm cực độ đi về phía mình, lại nghĩ vừa nãy hắn còn nhu tình mật ý (?) ôm Tùy Viên ở trong ngực cho ăn, Al lập tức vội vàng chủ động bưng lên cái đĩa lúc nãy bản thân còn ghét bỏ như giày rách: "Không cần bón đâu! Tôi có thể tự mình ăn!"

"Tự mình ăn?" Hermes đứng ở trước mặt Al, từ trên cao nhìn xuống nhìn cậu ta, nhíu mày.

Al liên tục gật đầu, không chút do dự cầm thìa ăn một miệng lớn, vội vàng nhai vài cái sau liền nuốt xuống, cực kỳ dứt khoát!

Hermes hiển nhiên rất hài lòng, vẻ mặt thoáng nhu hòa, gật đầu tán thành, sau đó đem ánh mắt dời về phía Dima và Tùy Viên ở bên kia đã bày ra tư thế anh bón em ăn.

Tùy Viên & Dima: "... ... ..."

"... Tôi... Tôi cũng có thể tự mình ăn... QAQ" Lúc này đây, không cần cố gắng giả vờ nữa, Tùy Viên cũng thuận lợi lệ nóng doanh tròng, sau đó dưới ánh mắt mười phần bức bách của Hermes yếu ớt vươn tay, muốn cầm thìa trong tay Dima.

Dima hơi chút do dự, một mặt là áp lực của cấp trên, một mặt là thú vui của mình (?), điều này làm gã rơi vào thế khó xử.

"Ngươi là quân nhân, không có khả năng ở nhà mãi chăm sóc nhân ngư." Hermes trầm giọng nói. "Hiện tại nên bắt đầu huấn luyện nó tự chăm sóc bản thân."

Trầm ngâm một lát, Dima quả thật bị thuyết phục, khe khẽ thở dài, đem thìa nhét vào trong tay Tùy Viên, tràn đầy thương tiếc nhìn bé lặng lẽ vùi đầu, bắt đầu ăn.

Thời gian cho ăn vốn đang rối loạn cứ thế hài hòa trôi qua, tuy Dima bị lệnh tới hỗ trợ, nhưng mà gã không thể không thừa nhận, Hermes vẫn còn biết nên chăm sóc nhân ngư thế nào. Mặc dù phát ra khí thế lúc đi huấn luyện binh lính đi áp bách nhân ngư có lẽ là một chuyện rất không nên, nhưng tất cả sinh vật đều có sẵn bản năng thích cái tốt tránh cái xấu, mà nhân ngư hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Sau cơm trưa chính là thời gian ngâm nước, nhân ngư so với nhân loại càng ỷ lại hơn vào nguồn nước, giữa trưa là thời gian nhiệt độ cao nhất, bọn họ nhất định là ưa thích được sống ở trong nước mát hơn.

Thấy Tùy Viên và Al ăn xong cơm trưa, Hermes cố gắng nhẫn nại, mới khống chế bản thân không trực tiếp đi đến trước mặt Tùy Viên, mà chuyển hướng về phía Al.

Hiển nhiên, Al cũng không thích bị nam nhân ôm đến ôm đi, lúc Hermes tiếp cận, cậu ta không tự chủ được lộ ra ý kháng cự.

Hermes lập tức ngừng động tác, hơi hơi nhíu mày: "Ngươi không thích ta ôm ngươi?"

Mặc dù biểu tình của Hermes có chút khó coi, làm cho Al hơi có điểm khiếp đảm, nhưng mà cậu ta vẫn khắc chế loại cảm xúc này, nâng cổ lên, nổi lên lá gan nhẹ gật đầu.

Dima cũng đình chỉ động tác muôn ôm Tùy Viên, có chút lo lắng nhìn Hermes và Al đang giằng co, âm thầm thay cho vị "bầu bạn" có tính cách cương ngạnh kiêu ngạo này xổ ra một bả mồ hôi lạnh. Bất quá, sự thật lập tức khiến gã chịu một giáo huấn nghiêm khắc —— trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết(*), chỉ thấy Hermes trầm ngâm một lát rồi nhìn về phía Dima, hất hất cái cằm: "Cậu đi ôm nó."
(*) Câu gốc là thế này围观也是会遭受鱼池之殃. Chắc cũng tương tự như câu trâu bò của mình. Có gì sai mong mn sửa.

Dima lập tức choáng váng: "Tôi? Anh mới là chủ nhân của cậu ta mà!"

"Tuy đúng là vậy, nhưng nó không thích tôi đến gần." Hermes ngữ khí nguội lạnh, ý không vui rất rõ ràng. "Thủ tục có nói, không được bắt nhân ngư làm việc mà nó không thích, không phải sao?"

Dima: "... ... ..."

—— tuy nghe có vẻ quả thật không sai, nhưng sao vẫn cảm giác có chỗ không đúng nhỉ? !

"... Nếu như tôi giúp anh, còn Lam thì sao..." Dima khó xử cúi đầu xuống, có chút không muốn nhìn bé cá màu xanh của mình.

Hermes cũng không cho gã có thời gian do dự, gọn gàng linh hoạt đi về phía Tùy Viên, cúi người, tràn đầy cảm giác áp bách mà hỏi: "Ngươi nguyện ý để cho ta ôm, đúng không?"

Tùy Viên... Gian nan... Rưng rưng... Nhẹ gật đầu...

Dima: "... Không cần phân biệt đối đãi rõ ràng như vậy, anh hoàn toàn là đang đe dọa nhân ngư của tôi!"

Nhưng là vô luận như thế nào, Dima không lay chuyển được cấp trên đã quen tùy hứng nhà mình, không thể không tùy ý hắn ôm Tùy Viên, còn mình thì đi về phía Al.

Tuy vẫn kháng cự bản thân bị đàn ông ôm, nhưng thực sự không còn cách di chuyển nào khác, Al cuối cùng không thể không thỏa hiệp, hai bé nhân ngư bị ôm đến ao, sau đó được cẩn thận thả vào trong nước.

Trong nháy mắt rơi vào trong nước, Tùy Viên hất đuôi, lập tức chạy ra xa mấy mét, trực tiếp bơi đến bờ ao bên kia, hiển nhiên đã chịu đủ kinh hãi. Dima tràn đầy chỉ trích trừng mắt nhìn Hermes, lại phát hiện hắn có chút thất thần nhẹ nhàng xoa nắn ngón trỏ tay trái của mình.

"... Làm sao vậy?" Dima nghi hoặc hỏi.

"Không có gì." Hermes lần đầu tiên cười cười, tâm tình có vẻ lại đột nhiên trở nên vui sướng.

Dima cảm thấy, bản thân nên tìm cơ hội, uyển chuyển đề nghị hắn đi gặp bác sĩ tâm thần, hỉ nộ thất thường như vậy rốt cuộc là thế qué nào? !

"... Cậu làm sao vậy?" Trong ao, Al không thuần thục đung đưa cái đuôi, bơi tới bên người Tùy Viên, hỏi câu hỏi giống hệt hai người đang nói chuyện bên ao đằng kia.

"... Không có gì." Tùy Viên trả lời giống hệt Hermes bên kia, da thịt trắng nõn của bé lộ ra màu trắng nhạt, xinh đẹp làm cho Al có chút sững sờ.

"Hắn rốt cuộc đã làm gì với ngươi?" 5237 cũng đối với vấn đề này ôm lòng hiếu kỳ cực độ truy vấn không ngớt.

"... Anh ta nói anh ta có chút tò mò Bộ. Phận. Giao. Phối. của nhân ngư." Đối mặt 5237, Tùy Viên liền thành thực hơn nhiều, nói thật, cậu sắp hỏng mất rồi.

5237: "... Đệt quá Biến. Thái!"

Lúc bị ôm không cẩn thận bị tiêm nhiễm mấy thứ bỉ ổi, Tùy Viên yên lặng vùi đầu vào trong nước.

May mắn, Tùy Viên vẫn luôn là người "rộng lượng", hoặc là nói cậu cũng đã quen bị người kia chiếm tiện nghi, rất nhanh liền hồi phục lại.

Nhìn thấy Tùy Viên khôi phục bình thường, Al nhẹ nhàng thở ra, cậu ta chỉ cho rằng bé cá nhát gan này bị Hermes làm cho sợ hãi thôi, cũng không nghĩ nhiều —— huống hồ ai có thể nghĩ được, Hermes ra vẻ đạo mạo lại dưới ban ngày ban mặt làm ra chuyện như vậy!

Mái tóc màu lam dính hơi nước vào càng mềm mại hơn, như thể đang hợp với nước ao thành một thể, không thể không nói, nếu không đề cập đến giới tính, Tùy Viên tính cách yếu đuối đáng yêu nhu thuận hiển nhiên là loại hình nữ thần mà Al đã từng yêu tha thiết, khó có dịp tiếp xúc gần gũi, điều này làm cho Al rất khó không rục rịch.

Dưới ánh mắt đơn thuần của Tùy Viên, Al cẩn thận vươn tay, muốn chạm một cái vào tóc của bé, nhưng khi vươn tay ra, cậu ta lại cảm giác phía sau lưng có một trận rét run. Nhớ tới kinh nghiệm bị đánh tay lúc trước, Al vô thức quay đầu nhìn về bờ ao bên kia, quả nhiên đối diện ánh mắt sắc bén ẩn chứa uy hiếp cùng cảnh cáo của Hermes.

Trước khi xuyên qua, tính cách của Al không phải là loại hình nhu thuận, thậm chí có một ít phản nghịch, lúc tới thế giới mới, để sống sót, cậu ta không thể không đè nén tính tình của mình, tận lực thuận theo những "thói quen" căn bản cậu ta không thích, thậm chí cả cảm xúc tiêu cực cũng tích trữ càng nhiều dẫn đến càng lúc càng mệt mỏi.

May mà, Al vẫn còn có lý trí, lần đầu tiên phản kháng cũng chỉ là chống lại áp lực của Hermes, cắn răng xoa tóc Tùy Viên mà thôi.

Tùy Viên nhìn Al, lộ ra nụ cười thân mật, mà Al cũng nhờ nụ cười tinh khiết ấy mà thả lỏng xuống, không tự chủ được lần nữa nhích gần về phía Tùy Viên.

Tiếp theo, dựa theo kịch bản, Al bắt đầu không để lại dấu vết từ trong miệng Tùy Viên hỏi han về thế giới này, mà Tùy Viên tự nhiên là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn(*), thuận theo phần diễn giải thích về thế giới này.

(*) tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: cái gì không biết sẽ không nói, cái gì biết sẽ nói không ngớt

Tuy đã đại khái hiểu được vị trí và địa vị của mình, nhưng sau khi chính thức xác nhận, vẻ mặt của Al như cũ không được tốt lắm. Cậu ta không thể nào tiếp nhận bản thân sẽ sinh con cho đàn ông, càng không cách nào tiếp nhận thân phận hiện tại của mình là nhân ngư ngoại trừ sinh con ra, thì chả dùng vào được việc gì.

"Cậu không thấy kỳ quái à?" Khí chất ôn hòa của Tùy Viên hiển nhiên làm cho Al rất muốn nói hết nỗi lòng. "Nhân ngư tồn tại chỉ để sinh con, sau đó ăn mặc ở đi lại đều dựa vào người khác, cuộc sống như vậy chẳng lẽ không bất thường sao?"

"Tớ không hiểu ý của cậu." Mặc dù nội tâm rất đồng ý suy nghĩ của Al, nhưng mà Tùy Viên vẫn tỏ ra khó hiểu nghiêng đầu. "Sinh sản đời sau là một việc rất quan trọng, là trách nhiệm của chúng ta."

"Tớ cũng không nói chuyện này không quan trọng, ý của tớ là... Ngoại trừ việc sinh con ra, chẳng lẽ nhân ngư không thể làm chuyện khác sao? ... Ý tớ muốn nói là ít nhất phải biết làm việc gì đó, để có rời chồng mình vẫn có thể sinh tồn được?" Al rất là phiền não, nhưng nhìn vẻ mặt Tùy Viên ngây thơ như cũ không khỏi có chút nhụt chí. "Quên đi, tớ nói với cậu những thứ này làm gì..."

Tùy Viên cầm tay Al, dựa theo nhân vật đặt ra, tuy cậu không hiểu phiền não của Al, nhưng vẫn có thể nhìn ra được tâm tình của cậu ta đang bực bội, vì vậy liền dùng phương thức như vậy an ủi cậu ta.

Al hướng Tùy Viên cảm kích cười cười.

Trong thế giới này, quan hệ giữa con người và nhân ngư rất kì quặc, con người cần nhân ngư sinh sản, cho nên trải qua thời gian dài khi loài người có ý thức nuôi dưỡng nhân ngư, bắt đầu học cách xóa bỏ tính độc lập của họ, để họ nuôi dưỡng tập tính không có nhân loại sẽ không thể sinh tồn, dần dà, vô luận là nhân loại hay là nhân ngư đều vô thức tiếp nhận quan hệ như vậy, rất ít người sẽ đối với vấn đề này nảy sinh nghi vấn.

Al là nhân ngư duy nhất nghi vấn quy tắc này, mà Hermes nằm trong số người thiểu số nghi vấn quy tắc này.

Hermes không thích nhân ngư, bởi vì bọn họ mềm yếu, nhát gan, không để ý xung quanh, không có bản tính theo đuổi thứ mình thích, hắn cho rằng sinh vật có trí tuệ như vậy thật là đáng buồn, là không có giá trị, cho dù bọn họ có thể sinh sản đời sau, cũng không đáng nhận được tôn kính và sự bảo vệ của hắn. Mà rất may mắn, hắn gặp phải một nhân ngư có cùng tư tưởng giống hắn, lại kiên cường, có mục tiêu, không cam lòng thực trạng hiện tại.

Theo thời gian ở chung, Al dần dần bộc lộ bản tính, Hermes ban đầu không thèm đếm xỉa hay quan tâm đến Al, đến cuối cùng tâm tâm hòa hợp, bọn họ đều là ngoại tộc của thế giới này, cho nên thấu hiểu lẫn nhau.

—— đương nhiên, nếu cứ phát triển dựa theo kịch bản như vậy...Tất cả cứ thế mà thuận lý thành chương tiến hành...

"Người máy? Cậu đang nói người máy?!" Bởi vì chủ đề trước quá mức trầm trọng, Tùy Viên cùng Al rất nhanh chuyển sang chuyện khác, khi nghe từ miệng Tùy Viên nói rằng thế giới này có người máy, toàn thân Al đều hưng phấn lên.

Gần như trong nội tâm một một thằng con trai đều có một giấc mộng về người máy, Al đương nhiên cũng không ngoại lệ: "Là loại Transformers nào? Cao bao nhiêu?"

"Transformers? Cao bao nhiêu?" Tùy Viên giả vờ tỏ ra nghi hoặc, sau đó khẳng định nói. "Chính là loại rất cao, rất lớn, tốc độ rất nhanh, lực công kích rất cao, cần phải có người điều khiển chiến đấu."

"Chúng nó đang ở đâu?" Al liên tục truy vấn.

Tùy Viên chần chờ một chút: "Chỉ có quân đội mới được phép sử dụng người máy, Dima, còn có Hermes... chắc là cũng có a?"

"Bọn họ có thể mang chúng mình đi nhìn không?" Trong mắt Al tràn ước.

Tùy Viên lắc đầu: "Tớ không biết đâu, cậu... thử hỏi xem?"

Al do dự một là, nhưng rất nhanh, khát vọng được gặp người máy liền chiến thắng sợ hãi đối với Hermes, cậu ta mạnh mẽ xoay thân, nhanh chóng bơi trở về, thẳng đến chỗ Hermes và Dima ở bờ ao bên kia.

Tùy Viên đấu tranh trong chốc lát, lo lắng đuổi theo bơi trở về, lúc này, Al đã sớm không thèm kiêng nể gì nữa, quấn lấy Hermes, bắt hắn mang mình đi quân đội xem người máy.

Tùy Viên lặng lé ghé vào bên cạnh ao, bàng quan nhìn một màn này, không thể không nói, nhìn thấy Al quấn quít lấy Hermes không tha, khiến cậu lờ mờ có chút không vui. (Ờ, em ghen rồi =))

Hermes vốn không định đáp ứng, nhưng bị Al và Dima liên hợp khuyên bảo rốt cục đành lui một bước, đem ánh mắt hướng về phía Tùy Viên: "Ngươi muốn đi xem không?"

Tùy Viên ngẩn người, bởi vì đoạn kịch này không có tình tiết hỏi ý kiến của cậu, bất quá, Tùy Viên vẫn nhanh chóng phản ứng lại, mang theo một tia vui sướng nhẹ gật đầu.

—— Ân, cậu chẳng qua cũng có chút tò mò với người máy, chứ không phải bởi vì Hermes tới bây giờ cũng không xem nhẹ cậu mà cao hứng đâu!
—————-

Lời editor: Trong chương này xuất hiện "cơ giáp" chắc ai cũng biết là gì rồi, để cố gắng giữ gìn tối đa sự trinh trắng của tiếng Việt mà ta edit nó thành người máy. Nếu ai không thích thì cứ comment góp ý muốn nó edit thành gì nhé, ta sẽ sửa lại. Và một điều nữa, chúc mn nghĩ lễ vui vẻ. (mai sẽ ko có chương mới đâu, vì ta cũng đi nghỉ lễ rồi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy