Thú nhân - chương 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56:

Do trở ngại nhân vật đặt ra, thời gian hai người ôm ấp thì thầm với nhau không lâu, rất nhanh, Tùy Viên đã bị Leonard buông xuông, bên ngoài thì kéo cánh tay của hắn cười tủm tỉm tiếp nhận chúc mừng của những người chung quanh,"hưởng thụ" ánh mắt vừa hâm mộ vừa đố kỵ của các á thú khác, bên trong thì lại thất thần, vắt hết óc suy nghĩ xem làm thế nào đem phần thưởng phỏng tay này trả lại cho nhân vật chính Allen.

Không có chu sa chế từ bàng la dược thảo, một vị tùy tùng trọng yếu của Allen phỏng chừng mười phần sẽ chết, mà cái chân thú này cũng là một nhân vật rất trọng yếu trong kịch bản, tuyệt đối không thể chết a! Không chỉ không chết, còn phải được Allen trị tốt, nếu không kịch bản sẽ gặp phải BUG lớn!

Tùy Viên quả thực là buồn đến trắng cả tóc, ánh mắt không để lại dấu vết chuyển qua Allen cũng đồng dạng buồn đến bạc cả đầu, quả thực nói anh cũng chẳng phải anh em cũng không ra em.

— đều là lỗi của tên heo đồng nghiệp!

Thú nhân cũng không có nghi thức xã giao, nghi thức ăn mừng rất nhanh chấm dứt, sau đó tất cả mọi người đều quay về nhà của mình, tốp năm tụm ba rất nhanh tản ra không còn một mảnh.

Tiếp theo, Allen không phụ sự chờ mong mỏi mắt của Tùy Viên, đứng ở trước mặt cậu.

Không có hèn mọn và sợ sệt của bình dân khi đối mặt với quý tộc, biểu hiện của Allen không kiêu ngạo cũng không thấp bé, trong mắt Tùy Viên tự nhiên là rất thuận mắt, nhưng mà đối với Eli đã có thói quen bị người bao bọc mà nói, tư thế bình khởi bình tọa như vậy hiển nhiên là có chút chói mắt.

Tùy Viên không che dấu chút nào nhăn mi lại, hất cằm không khách khí chỉ trích: "Ngươi là ai! Ai cho phép ngươi cản đường của ta!"

Allen tựa hồ muốn phản bác, lại nghĩ chính mình có việc cầu người, cắn cắn môi, sắc mặt hòa hoãn, cúi đầu xuống: "Eli...... đại nhân, xin hỏi, chu sa chế từ bàng la dược thảo có thực sự quan trọng với ngài không?"

"Đương nhiên không quan trọng." Tùy Viên nhún vai, không đếm xỉa nói. "Bất quá là đồ tốt thôi, lấy về vẽ bùa sau cũng có thể làm đồ dự bị cho Leonard, tuy hắn chưa chắc đã dùng đến." Dứt lời, Tùy Viên lại vừa ngọt ngào vừa kiêu ngạo mà liếc nhìn Leonard, dựa sát người vào hắn.

Leonard rất phối hợp gục đầu xuống, mặc dù không có ôm cậu, nhưng ánh mắt nhìn Tùy Viên rất nhu hòa.

Allen hít sâu một hơi: "Nếu như...... Nếu như là vậy, thỉnh đem chu sa ban, ban cho ta được không? Vô luận ngài bắt ta dùng cái gì đến trao đổi cũng có thể!"

"Ngươi?" Tùy Viên đem ánh mắt khinh miệt quăng hướng Allen, mặc dù trong nội tâm một ngàn một vạn cái hận không thể lập tức đem vật kia nhét vào trong tay cậu ta, nhưng lại không thể không lạnh lùng cự tuyệt. "Ngươi có thứ gì đáng giá, có thể dùng để trao đổi chu sa? Phải biết rằng, chu sa chế từ bàng la dược thảo rất quý hiếm, bình dân như ngươi phỏng chừng dùng cả đời cũng không được dùng bao giờ đâu!"

Allen há hốc mồm, nhưng quả thật không biết nên nói cái gì.

"Không còn gì nữa, thì cút đi!" Tùy Viên không kiên nhẫn khoát tay áo, cất bước muốn rời khỏi, lại bị Allen lần nữa dưới tình thế cấp bách ngăn lại.

"Van xin ngài! Eli đại nhân! Một chân thú tùy tùng của ta bị thương, hắn đối với ta mà nói phi thường trọng yếu! Chỉ cần có thể cứu hắn, vô luận bắt ta làm gì cũng có thể!" Allen vội vàng đến mức tiếng nói có chút run rẩy, gương mặt nhu hòa xinh đẹp cùng ngôn từ chân thành tha thiết dẫn tới nhóm chân thú chung quanh còn chưa tán đi thương tiếc cảm động, chỉ có điều ngại thân phận và tính tình của Eli, lại không người dám ngắt lời. "Nếu như đại nhân Leonard bị thương, ngài cũng sẽ giống ta có cùng lo lắng như vậy, không quản phải trả bất cứ giá nào cũng hy vọng hắn bình an, đúng không?"

"Ngươi nói rất đúng." Tùy Viên nhẹ gật đầu, dưới ánh mắt sáng ngời của Allen nhíu mày. "Ta thích Leonard, đương nhiên có thể trả giá tất cả để bảo vệ bình an cho hắn, cho nên ta định dùng chu sa chế từ bàng la dược thảo vẽ phù chú cho Leonard. Một tùy tùng của ngươi quan trọng, Leonard của ta chẳng lẽ sẽ không quan trọng sao? Nói không chừng, về sau hắn bị thương cái phù chú này chẳng phải sẽ có công dụng rồi sao!" Dừng một chút, bởi vì tự do phát huy mà Tùy Viên có thói quen nói chuyện có lý có cứ cảm giác mình chưa đủ ương ngạnh, vội vàng bổ sung. "Huống hồ, sống chết của người theo đuổi ngươi liên quan gì đến ta? Ta nhìn không thấy ngươi có giá trị gì để ta giao ra chu sa, chẳng lẽ ngươi định mạnh mua ép bán chắc?"

Tùy Viên làm bộ mặt khó dễ mười phần đủ mười, trong lúc bản thân giả làm người xấu lại chọc chọc Leonard, ý bảo hắn tranh thủ thời gian tỏ vẻ chính mình không cần, sau đó liền có thể thuận lý thành chương đem chu sa đưa cho Allen.

Dù sao, Eli tuyệt đối không có khả năng đồng tình đem phần thưởng thắng lợi của mình thoải mái nhượng xuất đi, nhưng mà Leonard dựa theo kịch bản lại rất có hảo cảm với Allen, làm như vậy rất phù hợp! Thứ nhất có thể thuận lý thành chương dựa theo kịch bản biểu đạt hảo cảm với Allen, thứ hai cũng có thể gây lên mâu thuẫn giữa Tùy Viên và Allen, quả thực không thể hoàn mỹ hơn! Tùy Viên thật muốn vì tài trí thông minh của mình mà cho một ngàn điểm!

Nhận được ám hiệu của Tùy Viên, Leonard cúi đầu xuống, nhìn nhìn cậu, lại nhìn lướt qua Allen khó nén thất vọng lại bị nói đến á khẩu không trả lời được, không biết phản bác như thế nào, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Tùy Viên ngoéo khóe miệng một cái: "Em nói đúng, tôi đương nhiên quan trọng hơn, chúng ta đi thôi."

Tùy Viên: ".................."

— mẹ nó! Thông minh tài trí có làm được gì chứ! Heo đồng nghiệp không phối hợp tất cả đều vô dụng!

Bị Leonard ôm bả vai, Tùy Viên lưu luyến bị cưỡng chế mang đi trước mặt Allen, hận đối phương sao lại không hề cố gắng một phen, cứ như vậy cho dù liều mạng phải OOC, cậu cũng nhất định phải đem chu sa đưa cho cậu ta a!

Chỉ tiếc Allen nghe không được tiếng lòng kêu rên của Tùy Viên, đôi mắt nản lòng thoái chí trông mong nhìn hai người rời đi, khiến trong nội tâm Tùy Viên buồn bã đến mức nước mắt chảy thành sông.

Đợi đến khi xung quanh không còn người khác, Tùy Viên vẫn ngấm ngầm chịu đựng Leonard thân thân mật mật rốt cục cũng có cơ hội bạo phát.

"Cơ hội tốt? Đối với em mà nói quả thật là cơ hội tốt." Leonard bị Tùy Viên bỏ mặc, đối mặt với chất vấn của cậu, rất là trấn định. "Nhưng mà đối với anh mà nói lại là hỏng bét."

"Có ý tứ gì?" Tùy Viên nhíu mày.

"Hiện tại đã có lời đồn đãi nói anh đối với em có mưu đồ khác, chắc hẳn vị 'ca ca' kia của em cũng khuyên em rồi chứ hả? Anh tuyệt không muốn ở thời khắc mấu chốt này lại có hành vi 'một tay chìa ra ngoài', biến lời đồn đại thành sự thật." Leonard nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. "Nếu không làm như vậy, chẳng phải là tạo cơ hội cho những bọn tiểu nhân lợi dụng?"

"...... Nhưng mà kịch bản quan trọng là phải có vụ tranh giành tình nhân, sao anh lại không hiểu chứ!" Tùy Viên vô cùng đau đớn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

"Anh chỉ có thể nói đạo bất đồng bất tương vi mưu(*)." Leonard khoác tay. "Đối với em mà nói cái trước trọng yếu, nhưng là đối với anh mà nói, hiển nhiên cái sau càng trọng yếu hơn cái trước." (ý anh nó là, kịch bản đối với em trọng yếu, nhưng với anh em còn trọng yếu hơn)

(*) đạo bất đồng bất tường vi mưu: không cùng tư tưởng thì không thể nói chuyện được

Tùy Viên: ".................."

Trầm mặc một lát, Tùy Viên tâm vẫn bành trướng như cũ hít sâu một hơi, không nói được lời nào xoay người liền rời đi.

Leonard sửng sốt một chút, muốn đưa tay bắt cậu lại bị đối phương hất ra. Nghiêng đầu sang chỗ khác, Tùy Viên nghiến răng nghiến lợi nhấn từng chữ một: "Đạo bất đồng bất tường vi mưu! Anh nói rất đúng! Chỉ cần chuyện Allen không giải quyết, tôi một chút cũng không muốn gặp anh!"

Tùy Viên nổi giận đùng đùng đi rồi, lưu lại Leonard đứng ở tại chỗ, bất đắc dĩ thả tay xuống.

"Ít nhất chỉ cần 'chuyện Allen được giải quyết' là được, đúng không? Tình huống cũng không tính nghiêm trọng." Hắn hướng về phía bên cạnh mình cười nhún vai.

0007: "Tự an ủi mình rất tốt."

Leonard: ".................."

Sau khi đàm phán cùng Leonard không thành, tức giận đối phương luôn đi tìm đường chết lại bắt cậu phải thu thập cục diện rối rắm, Tùy Viên hầm hừ trong đầu buồn bực xông về phía trước, đi chưa được bao xa lại đột nhiên bị người bắt lấy, sắc mặt không kịp che dấu buồn bã và quấn quýt lập tức đã bị đối phương vừa vặn nhìn thấy.

Moya sắc mặt khó có dịp khó coi, mang theo thương tiếc cùng tự trách: "Eli, sao ngươi lại ở đây khổ sở một mình? Bởi vì Leonard?"

Tùy Viên trầm mặc một lát, nhất thời không biết nên gật đầu hay là nên lắc đầu.

"Thực xin lỗi, ta cũng nghe được." Moya thở dài, nói ra.

Tùy Viên: "............??!!"

"Ngươi và Leonard lại phát sinh tranh chấp đúng không? Bởi vì cái á thú khiến Monroe thay cậu ta xuất chiến, lại hướng ngươi yêu cầu chu sa, Allen đúng không?" Moya nhăn mi lại, rất là bất mãn.

Tùy Viên nhẹ nhàng thở ra — thật sự là suýt dọa chết cậu! "Cũng nghe được" may mắn chỉ là được một đoạn ngắn phía sau......

"Có chuyện gì, không thể nói với ta sao?" Tùy Viên trầm mặc cùng vẻ mặt biến hóa khiến cho Moya cơ hồ chứng thực suy đoán của mình. "Kỳ thật, ta trên cơ bản đều đoán được."

"...... Ngươi đoán được cái gì?" Tùy Viên cẩn thận hỏi, quyết định dò xét ý của đối phương, sau đó thuận thế mà làm.

"Tuy ta không biết rõ Leonard làm sao nhận thức cái tên Allen kia, nhưng là hắn hiển nhiên đối với cậu ta rất quan tâm, đúng không? Hắn bắt ngươi đem chu sa giao cho cậu ta?" Moya nhẹ nhàng nói ra, mặc dù là khẩu khí dò hỏi, lại dị thường chắc chắn. "Hôm nay, biểu hiện của ngươi và Leonard đều rất kỳ quái, sau khi hắn lên sân khấu, ngươi liền mất hứng, không phải lo lắng, mà là...... phẫn hận, là vì biết rõ nguyên nhân hắn đi lên không phải là vì ngươi, mà là vì Allen, đúng không?"

Tùy Viên nhãn tình sáng lên, đột nhiên sinh ra một ý nghĩ, chỉ về thế mà vui vẻ không thôi — không có heo đồng nghiệp phối hợp, cậu nhất định có thể vượt qua nguy cơ lần này!

"...... Ngươi đích xác biết rất nhiều." Tùy Viên ra vẻ đau thương nghiêng đầu đi, trong kiêu ngạo lộ ra yếu ớt. "Ta không biết rõ đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vẫn luôn che dấu trong lòng, nếu không phải hôm nay...... Ta đại khái còn ngốc hồ hồ ni!"

"...... Như vậy, vì sao lúc Allen hướng ngươi yêu cầu chu sa, Leonard không giúp cậu ta nói chuyện ni?" Moya nhíu nhíu mày, đây là điểm duy nhất hắn không thể giải thích.

"Ai biết! Ngươi hỏi ta còn không bằng trực tiếp đến hỏi Leonard! Ta muốn thật sự biết rõ ý nghĩ của hắn, vậy cũng tốt!" Tùy Viên dùng thái độ hung dữ để che lấp chột dạ, ngoài mạnh trong yếu của mình — không cách nào tự bào chữa liền đổ lên trên đầu người khác đi, hoặc là làm cho đối phương tự hành não bổ(tự suy diễn, tự lý giải), đây tuyệt đối là phương pháp tốt nhất!

Moya sợ Tùy Viên sinh khí, vội vàng bỏ qua chủ đề này, tuy không dám đi hỏi Leonard, lại quả thật dựa theo Tùy Viên hy vọng mà cứ như vậy tự hành não bổ ...... Dựa theo Moya suy đoán, Leonard chắc không muốn trước mặt mọi người phá hoại không khí thân mật giữa mình và Eli tạo nên gần đây, phỏng chừng cũng là bởi vì lợi ích của gia tộc vân vân — không thể không nói, đúng phân nửa.

"Kia...... Kế tiếp ngươi định làm thế nào?" Ngữ khí Moya chậm lại, ôn nhu hỏi.

"Làm sao bây giờ......" Tùy Viên ánh mắt buồn bã, tự giễu ngoéo khóe miệng một cái. "Hắn bắt ta làm gì, ta đương nhiên muốn làm cái đấy — nhưng mà tuyệt đối không dễ buông tha cho cái thằng Allen kia!" Nắm chặt tay, Tùy Viên mắt lộ ra tàn nhẫn, trong nội tâm lại vui vẻ muốn nhảy múa, đây tuyệt đối là kỹ thuật diễn của thiên tài!

Moya khẽ thở dài một hơi, đưa tay nắm tay Tùy Viên, không tiếng động kéo cậu vào trong ngực an ủi, trong nội tâm tràn đầy thương tiếc đối với cậu cùng bất mãn với Leonard, Allen, thậm chí mang theo vài phần hận ý.

"Cám ơn ngươi, Moya." Hít hít cái mũi, Tùy Viên rời khỏi ngực của Moya, hốc mắt dù cho hơi hơi đỏ lên, lại vẫn kiêu ngạo như cũ mà đứng thẳng thân thể, nói lời cảm tạ tự nhiên cũng là chân tâm thật ý — cảm tạ hắn cho cậu linh cảm!

"Kế tiếp...... Ngươi muốn đi tìm Allen sao?" Moya nhẹ giọng hỏi. "Ta đi cùng ngươi."

Tùy Viên hung hăng lắc đầu: "Ta mới không thèm tự mình đi tìm thằng đó! Nó không xứng! Hơn nữa nếu nhìn thấy nó, ta rất dễ không khống chế được mà trực tiếp giết chết nó!"

Moya cười ha ha, tựa hồ không cho rằng Tùy Viên nói như vậy có chỗ nào không đúng: "Như vậy, ngươi tính toán giao chu sa cho cậu ta thế nào?"

"...... Ta định đi tìm ca ca, làm ca ca giao cho nó." Tùy Viên ánh mắt rũ xuống , như đang suy tư.

Dựa theo nguyên tác, Eli bởi vì không cam lòng thua trận ở hội đấu võ mà xảy ra xung đột với Allen, sau đó Sennuo bị quân đội phái tới phụ trách an toàn của hội đấu võ chạy đến, mới giải quyết trận tranh chấp này, mà cũng là lần gặp mặt đầu tiên giữa ca ca Sennuo của Eli và Allen – lần gặp mặt của pháo hôi đương nhiên là không tốt đẹp.

Lần này, Tùy Viên và Allen trên cơ bản không có xung đột, phần diễn của Sennuo tự nhiên cũng thành phù vân bay mất, Tùy Viên tính toán nhân cơ hội này đền bù, đồng thời cũng có thể không tiết lộ tin tức của mình và Leonard không hợp nhau, xem như nhất cử lưỡng tiện!

"Cũng tốt." Moya đồng ý nhẹ gật đầu. "Sennuo làm người ổn trọng, đối với ngươi cũng trân trọng, là lựa chọn phi thường thích hợp."

Tùy Viên nhẹ gật đầu, rốt cục thoáng lộ ra một nụ cười.

"Sennuo hiện tại hẳn còn đang ở hội đấu võ, tuy không tính xa, nhưng ở đó còn có không ít chân thú ở các tầng lớp khác nhau, không quá an toàn, hay là để ta đưa ngươi đi." Moya lập tức đả xà tùy côn.(đánh rắn theo gậy tương đương gió chiều nào che chiều ấy)

"Cám ơn." Tùy Viên nhẹ gật đầu đồng ý.

Moya khắc chế chính mình không cần tỏ vẻ quá mức hưng phấn, thoải mái mà đi bên cạnh Tùy Viên.

"Leonard hao hết tâm tư xây dựng bầu không khí thân mật lại bị ngươi nói hai ba câu liền tan thành mây khói, hoàn toàn trở thành một thằng cặn bã ăn trong bát nhìn trong nồi, nếu hắn biết cũng không biết có bị thổ huyết hay không." 5237 nhìn có chút hả hê bình luận. "Việc ngươi làm là gây cản trở cho hắn, việc hắn làm là gây cản trở cho ngươi, các ngươi quả thực là một cặp heo đồng nghiệp trời sinh một đôi!"

Tùy Viên chẳng biết tại sao, đột nhiên có chút chột dạ, nhưng là rất nhanh lại hợp tình hợp lý đáp trả: "Dựa vào cái gì ta luôn bị hắn bắt nạt? Mà anh ta luôn làm được chuyện anh ta muốn? Như thế này mới công bằng!"

"Cho nên, ta cũng công bằng mà thắp cho cả hai người các ngươi một [cây nến ]." 5237 hắc hắc lặng lẽ cười đến cực kỳ nham hiểm.

Tùy Viên: ".................."

Đợi đến khi Tùy Viên và Moya cùng nhau rời khỏi, ở chỗ không xa cách hai người vừa nói chuyện, Monroe vòng vo đi ra, đôi mắt màu vàng rạng rỡ lấp lóe.

Leonard vì Allen cùng Eli trở mặt hiển nhiên là ngoài ý liệu của gã, rốt cuộc là quá mức tự tin Eli không ly khai hắn, cho nên muốn một chân đứng hai thuyền? Hay là Allen còn có bí mật gì đó mà gã chưa biết? Bất quá, Monroe đã so sánh xong rồi, cho nên không giống như Leonard tham lam không biết quý trọng, sau khoảng thời gian ngắn quan sát Allen, cán cân trong lòng Monroe đã nghiêng lệch về phía Eli — nếu như Leonard quá tham lam, hắn cũng không khách khí chút nào tiếp nhận !

...... Mặt khác, cái tên Moya kia cũng là một uy hiếp, thừa dịp người ta đang đau lòng mà xen vào quả thực không tồi, có thể dẫn trước gã và Leonard một bàn, không phí tí sức nào mà giải quyết hai cái trở ngại......?

Monroe tính toán trong lòng xong vui vẻ như chim sẻ, lúc nhảy nhót quên mất trên người mình còn thụ thương, lúc xoay người lập tức hít vào một ngụm lãnh khí, ngũ quan nhíu lại, xoa xoa cái eo của mình bị cái đuôi của Leonard quất một phát.

— khoản nợ này, gã sau này nhất định sẽ thanh toán sòng phẳng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy