Chương 6: Bé Đường muốn trả hàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc thi đầu tiên của tân thí sinh là bài thi khảo sát chất lượng.

Các phụ huynh không thể để lộ bất kì nội dung liên quan tới kì thi, cho nên từ miệng họ Giang Tây Đường vẫn không hiểu hình thức và nội dung của thi tháng.

Thi như thế nào? Thi ở đâu? Có chấm điểm không? Tiêu chuẩn chấm điểm được quyết định như thế nào? Có điểm trượt không? Nếu không đạt tiêu chuẩn thì sẽ chết sao? Đạt yêu cầu thì như thế nào?

Tất cả những điều này Giang Tây Đường đều không biết, mà không biết sẽ khiến người khác nảy sinh sợ hãi. Cho dù các phụ huynh đã dùng quyền hạn lớn nhất để không ngừng nhấn mạnh rằng có bàn tay vàng công Nguyên Quy Vân ở đây rồi, cậu không cần phải sợ, nhưng trong tai Giang Tây Đường, đây chỉ giống như là một lời an ủi thôi.

Giang Tây Đường dù không được thông minh cho lắm, cậu vẫn biết Nguyên Quy Vân không phải thí sinh, chỉ có cậu thôi. Cho nên, khi hệ thống thi thông báo đã đến giờ kiểm tra, cậu không nén được sự căng thẳng, đôi mắt khựng lại, hơi thở như đã dừng tại thời khắc đó.

[ Reng reng reng, đã đến giờ thi tháng. ]

[ Đang tìm kiếm các thí sinh... Xác nhận thân phận thí sinh: Giang Tây Đường. ]

[ Đăng tải thông tin thí sinh, load trường thi phù hợp... Xác nhận địa điểm trường thi. ]

[ Chia sẻ địa điểm trường thi: Đam mỹ – vô hạn lưu – 1v1- mỹ nhân ngu ngốc – chỗ ngồi: S11 ]

[ Các giám thị "A9" và "C7" đã đến trường thi. ]

[ Đang phát đề thi... ]

[ Bài kiểm tra chính thức bắt đầu, chúc thi cử thuận lợi. ]

*

Bên trong trường thi.

Giang Tây Đường còn chưa mở mắt ra đã ngửi được một mùi hương nồng nặc xộc vào mũi trong không khí.

Có thể thoáng nhận ra được đó là thứ mùi xăng trộn lẫn với mùi da thịt bị cháy xém ở nhiệt độ cao.

Không đúng... còn có một loại mùi thối nữa.

Giang Tây Đường hơi nhăn mũi, lập tức cảm nhận được linh cảm xấu mãnh liệt trong lòng. Một giây sau, mí mắt cậu gần như là run rẩy, từ từ mở mắt ra.

Thứ đầu tiên Giang Tây Đường nhìn thấy là một vô lăng, cậu nhận ra mình đang ở trong một chiếc xe, cô đơn ngồi ở ghế sau.

Nhìn tiếp, cậu thấy được dáng vẻ của trường thi xuyên qua lớp kính chắn gió trước mặt.

Thịt nát...

Ngoài xe, tràn ngập trong tầm mắt cậu, tất cả đều là một đống thịt nát hình người cụt tay cụt chân biết đi!

Quả nhiên, mùi thối đó là mùi chua của thịt người thối rữa tỏa ra.

Dạ dày yếu ớt của Giang Tây Đường quặn lại, không nhịn được nữa, cúi người nôn khan.

Cậu nhớ lại các thế giới phó bản trong trò chơi vô hạn lưu. Đó là phó bản đầu tiên cậu trải qua:

Có một bản làng nhỏ trong núi non xanh nước biếc, các thôn dân ở đó thoạt nhìn chất phác đôn hậu, thực ra lại là quái vật ăn thịt người khoác vỏ bọc con người. Chúng rất niềm nở với mỗi một du khách tới du lịch, lựa gạt họ. Đến khi các du khách đắm chìm trong cảnh hoan ca, hoàn toàn không còn đề phòng nữa, chúng sẽ lợi dụng núi để giả thần giả quỷ, dùng cơ thể du khách làm vỏ nuôi cấy trở thành gia súc lấy thịt.

Thịt người sống trở thành đống thịt nát tươi ngon nhất, còn thừa lại bộ xương thì chặt nấu canh cho chó ăn.

Người dân trong bản làng đã dùng thịt thối để ăn ngày ba bữa trong thời gian dài, khắp người cũng thấm đẫm mùi vị bẩn tưởi, khiến cả không khí trong bản cũng biến chất. Khi cậu vừa mới vào thôn, mặc dù chẳng biết gì cả, nhưng lại cảm thấy mình hít thở khó khăn, ăn gì thì nôn đấy, uống nước lạnh cũng muốn nôn. Cho nên các người chơi khác đều cùng cho rằng cậu rất yếu ớt, có vài người còn chế giễu cậu có phải đang nôn nghén hay không...

"..." Giang Tây Đường nôn mất một lúc, bởi vì dạ dày trống trơn nên cũng không nôn ra được gì.

Đây chính là trường thi sao?

Sao lại còn buồn nôn kinh tởm hơn cả trong thế giới phó bản của trò chơi vô hạn lưu vậy?

Giang Tây Đường nhắm mắt lại, khoảng hai phút sau, cậu mới từ từ ngồi thẳng người dậy, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn khó chịu lại, quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Cậu đang ở trong một chiếc xe không biết của hãng nào, bên trong xe màu xám tro, không có đồ trang trí, cửa kính ghế phụ lái đã vỡ, tạo ra một lỗ hổng rách nát.

Bây giờ là ban ngày, nhưng ngoài xe dường là đường phố lặng thinh như thể vừa trải qua lễ rửa tội chiến tranh, ngoại trừ đám thịt thối buồn nôn đang bước đi thì không còn ai khác.

Thế giới yên lặng như thể chỉ còn một mình cậu còn tồn tại.

Các phụ huynh? Họ không thể vào trường thi, không có ở đây.

Công các phụ huynh mượn cho cậu, Nguyên Quy Vân? Cũng không biết hắn đang ở đâu, làm thế nào để tìm được hắn.

Nội dung thi thì sao? Cậu thử la hét gọi hệ thống thi, hệ thống không trả lời cậu, cậu lại thử hỏi giám thị A9 và C7 có ở đó hay không, hai vị giám thị này cũng không đáp lại cậu. Đám thịt thối lắc lư xung quanh dường như ngửi thấy mùi người sống, dần dần tiến lại gần ô tô.

Chúng càng lúc càng tới gần, ngày một dán lại.

Hốc mắt Giang Tây Đường lập tức sợ hãi đỏ lên: "..."

Vừa mới thi chưa được năm phút, trái tim Giang Tây Đường sắp sụp đổ rồi!

Bây giờ cậu phải làm sao đây?!

Nếu như bị đám thịt thối này bắt, liệu kì thi của cậu có thất bại không?!

Giang Tây Đường khủng hoảng vô cùng, hoàn toàn không ngồi yên được nữa. Cậu nhúc nhích người, nhìn qua cửa kính thấy đám thịt nát đó sắp tới gần, tưởng tượng mình như trâu bò nuôi nhốt bị chúng bao vây, vô thức run người.

Không thể ngồi trong xe chờ chết nữa! Cho dù chúng không thể phá cửa xe vào trong, nhưng khi đó cậu cũng bị mùi thịt thối nồng nặc đó xông đến ngạt thở!

Giang Tây Đường hít thở sâu suốt ba lần, ngón tay trắng ngần lẩy bẩy nắm chốt cửa xe, tự đánh trống cổ vũ mình, chuẩn bị mở cửa xe chạy ra ngoài, tìm một chỗ bất kì có thể chứa người.

Đang lúc cậu muốn xông ra, hệ thống thí sinh chợt sống lại.

Giọng nói không có bất kì cảm xúc gì, nhưng Giang Tây Đường lại bất ngờ thấy an toàn từ nó, cho dù... nội dung kỳ quái đến vậy.

[ 01: Lựa chọn ]

Tiểu Minh sống trong thế giới tận thế.

Hôm nay, cậu bị nhốt trong một chiếc xe, bên ngoài đều là tang thi thối nát.

Tiểu Minh yếu ớt vô cùng, cậu chưa từng giết tang thi.

Bây giờ trước mặt Tiểu Minh có hai cách để sinh tồn.

Cách một: Tiểu Minh chờ trong xe, không làm gì cả, đến khi có người đến cứu cậu mới thôi.

Cách hai: Tiểu Minh mở cửa xe, ra ngoài trốn khỏi tang thi, tìm một chỗ núp khác.

Nếu bạn là Tiểu Minh, để tối đa hóa cơ hội sống sót của mình, cậu sẽ chọn cách một hay cách hai? Tại sao?

Giang Tây Đường đọc xong đề bài: "..."

Cái "Tiểu Minh" này có cần đổi tên không?

Hơn nữa, nội dung thi là như thế này ư?

Giang Tây Đường biết mình là một mỹ nhân ngu ngốc, cậu rụt bàn tay sắp mở cửa lại, ép mình tĩnh tâm lại, đọc đề thi ba lần.

Ngày tận thế, tang thi... Thì ra đống "thịt thối" này là tang thi.

Tiểu Minh ốm yếu, Tiểu Minh bị kẹt trong xe, Tiểu Minh muốn sống...

Chọn một đáp án?

Đã có tang thi tới được cạnh xe, ánh mắt đói khát nhìn chòng chọc người đẹp trong ô tô.

Cho dù tang thi không có thần trí, chúng cũng có thể cảm giác được loài người gần ngay trước mắt là một món hàng thượng hạng. Cho dù còn chưa được ăn vào miệng, nhưng mùi thịt của con người này vừa ngọt vừa thơm, chắc chắn không sai.

Giang Tây Đường cúi đầu không nhìn tang thi đang áp mặt trên cửa kính, nội tâm cậu đang lung lay trái phải trên cách một và cách hai, cuối cùng khi tang thi bắt đầu đập cửa kính, cậu quyết định đáp án của mình.

[ Giải: Cách một ]

Bởi vì thời gian Tiểu Minh nghĩ quá lâu, khi muốn chọn cách hai thì tang thi đã chặn ở cửa xe rồi. Cậu không ra được, chỉ có thể chọn cách sinh tồn một.

Giang Tây Đường ngạc nhiên tới hơi hé miệng, để lộ đầu lưỡi mềm mại: ???

Lí do cậu muốn điền rõ ràng là: Cơ thể Tiểu Minh yếu ớt, vừa lao ra mà gặp tang thi thì sẽ chết. Mà cách một có cơ hội và thời gian để Tiểu Minh sống đến lúc được người khác cứu, khả năng sinh tồn cũng cao hơn.

Tại sao kết quả lại như vậy?

Giang Tây Đường nhìn đề bài lẩm bẩm: "Chẳng lẽ mình chọn đúng nhưng lại sai quá trình giải đề rồi?"

Cậu khó hiểu chờ phản hồi từ hệ thống thí sinh: "Tôi đáp đúng không?"

*

Giám thị C7 nhìn bài thi, lạnh lùng nói: "Anh lại tự hạ thấp độ khó của bài thi."

Giám thị A9 cười hì hì đáp: "Bé 77 à cậu đừng có vu oan cho tôi, hay là muốn thu hút sự chú ý của tôi đấy?"

Giám thị C7 gằn giọng: "Nếu không phải do anh, thí sinh đó đã mở cửa chạy ra, anh không nên phát đề lựa chọn vào lúc đó."

Giám thị A9: "Tôi thấy đề lựa chọn thích hợp mà, dù sao cũng mới là đề đầu tiên, thử tí cho biết... À tôi bảo này bé 77, bọn mình cũng hợp tác nhiều lần vậy rồi, cậu vẫn công chính nghiêm minh với tôi như vậy, tôi buồn lắm."

Đối với mồm mép xảo quyệt của giám thị A9, giám thị C7 làm thinh, đáp: "Chúng ta cũng chỉ có quan hệ đồng nghiệp thôi."

Giám thị A9 nhún vai: "Được thôi đồng nghiệp 77..."

Dừng một chút, giám thị A9 lại không nhịn được nói: "Thật ra thì tôi nào có suy nghĩ gì xấu xa đâu? Chẳng phải là tôi thấy bàn tay vàng của thí sinh đó xuất hiện bug không rõ, mà vẻ ngoài của thí sinh này lại xinh đẹp dễ thương như vậy, trông đáng thương quá... Bé 77 à cậu đừng có khiếu nại tôi nhé, nếu không được làm giám thị khu thí sinh mỹ nhân ngu ngốc nữa, tôi sẽ buồn bực đến chết mất!"

Đẹp với đáng thương liên quan gì với nhau? Chỉ là thấy sắc nổi lòng tham thôi.

A9 chẳng mấy cũng sẽ thua trên sự háo sắc của mình.

Giám thị C7 lười nói nhảm với A9, nó tiếp tục nhìn chằm chằm bài thi, chờ cơ hội ra đề.

Giang Tây Đường cũng không biết giám thị A9 nương tay cho mình, vẫn đang ngoan ngoãn chờ tính điểm. Kết quả mãi đến khi tang thi hoàn toàn vây kín ô tô, cậu vẫn không chờ được điểm của mình.

Vậy theo logic thông thường thì phải chờ đến khi kì thi kết thúc, cậu mới biết được điểm.

Lúc này, có tang thi đã đưa cánh tay nát nhớp nhúa vào cửa sổ hỏng ghế phụ lái, vặn vẹo xương, tham lam vươn tay về phía Giang Tây Đường.

Khi tang thi này hành động, không ngừng có tang thi mới hùa theo, chúng theo bản năng muốn từ lỗ hổng này chui vào xe ăn thịt người bên trong.

Giang Tây Đường gắng sức che miệng, cơ thể nhỏ nhắn đáng thương cuộn tròn lại một góc ghế sau, bạt mạng giảm xuống cảm giác tồn tại.

Thật khủng khiếp... quá ghê tởm...

Hốc mắt cậu cay cay, nước mắt trong suốt làm ướt hàng mi dày, nhưng do quá sợ hãi nên không dám rơi lệ.

Giang Tây Đường sợ mình khóc sẽ phát ra tiếng, khiến những tang thi này nổi điên.

Tình huống ngày một nguy hiểm, chiếc xe bị tang thi dồn nén bắt đầu lắc lư.

Mùi chua khó ngửi của thịt thối trong xe ngày càng nồng hơn, khi phổi của Giang Tây Đường bắt đầu khó chịu, hơi thở khó nhọc, sắp ngạt thở thì... Những tang thi chỉ cách cậu một kính cửa sổ bị vài ánh đao trắng tuyết xoẹt qua, co giật mấy lần, ngã xuống đất bất động.

"Mấy tang thi này trông điên hết rồi, chúng bao vây cái xe này tới nỗi không thèm quan tâm bọn mình mà. Để tôi nhìn thử xem trong xe có giấu bảo bối lớn gì nào?!"

Đó là một tiểu đội tìm kiếm vật liệu, sau khi họ thành thạo xử lí tang thi xung quanh, đội viên nóng tính nhỏ tuổi nhất trong nhóm, Trần Phong, lao thẳng về phía trước, thò cổ vào từ bên cửa ghế phụ lái, nhìn vào trong xe.

Trong nháy mắt khi thấy bảo bối trong xe, Trần Phong ngơ ngác, trực tiếp tắt tiếng.

"Sếp sếp sếp, sếp ơi..." Nhóc bốc đồng Trần Phong chẳng hiểu ra sao, mặt đỏ như đít khỉ, nhiệt độ trên mặt kích động tới sắp bốc cháy, cậu ta chỉ vào trong xe, lắp bắp nói: "Mỹ nhân... cực phẩm mỹ nhân..."

Các thành viên tiểu đội: Hả?

Bây giờ tận thế đã được ba năm rồi, ai ai cũng mặt xám mày tro như chó vậy, đâu ra người đẹp tuyệt thế?

Đùa ai vậy nhóc.

"Tiểu Trần à chẳng lẽ mày bị tang thi hệ tinh thần tấn công hả? Dịch ra cho anh xem thử coi- Đệt..."

"Đệt cái gì? Có người đẹp thật hả? Để tao xem thử tí- Vãi chưởng!!!"

Cái tiểu đội này toàn quân bị diệt, mọi người nhìn tới sững người.

Giang Tây Đường bị đám người ngoài xe nhìn tới hoảng sợ, đôi mắt xinh đẹp của cậu ướt đẫm, vẻ mặt kinh hoàng, xinh đẹp và mỏng manh tới cực điểm, như một đóa hồng được yêu chiều nở rộ nơi tận thế tuyệt vọng.

Tất cả mọi người đều bị vẻ linh động và tươi sáng của đóa hoa này hấp dẫn.

Người lãnh đạo của tiểu đội – Tống Thành – bình tĩnh lại đầu tiên, anh ta nở nụ cười tao nhã lịch sự vô cùng thân thiện.

Anh ta cất trường đao đi, ngón tay hơi cong lên, lễ phép gõ lên một miếng thủy tinh còn vương lại.

Tống Thành nói: "Xin chào."

Giang Tây Đường nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, bởi vì vừa rồi cậu quá sợ hãi nên bây giờ vẫn chưa thể phát ra được âm thanh nào.

Tống Thành cũng không để ý sự yên lặng của Giang Tây Đường, anh ta chỉ các tang thi đang đi về phía này, giọng rất dịu dàng: "Đừng sợ, tôi chỉ muốn nhắc nhở em, cho dù là ai để em chờ trong xe, hiện giờ chỗ này đã không còn an toàn rồi."

"Em muốn tiếp tục nán lại đây chờ người đến đón, hay là đi với bọn tôi?" Tống Thành hỏi.

Không chút nghi ngờ, Giang Tây Đường sẽ chọn đáp án thứ hai.

Cậu một thân một mình, nếu còn ở lại thì chắc chắn sẽ chết, rời đi cùng nhóm người này biết đâu còn gặp được bước ngoặt mới, tìm thấy Nguyên Quy Vân.

Nghĩ vậy, Giang Tây Đường hoảng sợ khẽ gật đầu với Tống Thành, đưa tay muốn mở cửa xe.

Tống Thành cười nhẹ, cho đồng đội bên mình xử lý đống tang thi còn sót lại.

Cửa xe mở ra an toàn.

Giang Tây Đường vừa mới xuống xe, bỗng cậu cảm nhận được lòng bàn chân mình nóng bỏng đau rát, không nhịn được khẽ hừ một tiếng.

Tống Thành: "Sao vậy?"

Ánh mắt mọi người rơi xuống bàn chân nhỏ xinh hồng hào của Giang Tây Đường, chỉ thoáng qua thôi, người trong tiểu đội tôi nhìn ông, ông nhìn tôi, trao đổi bằng mắt, hiểu ra mọi chuyện.

— Chắc chắn cậu ấy là chim hoàng yến chạy trốn của ông chủ nào rồi.

— Chắc kèo rồi, vẫn còn đi giày da trước tận thế, không lo bị "cháy", khéo bình thường người đẹp này còn chưa chạm đất bao giờ.

— Quần áo cũng thế, chẳng có chút phòng ngự nào, nhưng trông xinh thật đấy!

— Do người đẹp thôi, không phải quần áo đẹp.

"Thấy nóng hả? Giày này của em chỉ đi trên thảm lông được thôi, không đi được trên loại đất này đâu, cháy hỏng luôn đấy."

A? Giày của cậu không đi đất được? May là vừa nãy cậu không chọn cách thứ hai.

"Nhưng mà chân em nhỏ quá, tiểu đội bọn tôi không có giày vừa chân em... Hay là như này đi, tôi cõng em nhé?"

Vừa mới vào trường thi, Giang Tây Đường chẳng biết gì hoàn toàn bị Tống Thành nắm mũi dắt đi.

"Không phù hợp lắm..." Sau khi Giang Tây Đường bị nóng kêu lên, cậu đã có thể nói chuyện bình thường.

"Tình huống đặc biệt, cách xử lí đặc biệt. Nếu em không muốn tôi cõng, vậy thì chọn một người để họ cõng em nhé?"

Giang Tây Đường cắn môi, tạm thời không biết nên làm như thế nào.

"Sếp, tang thi sắp tới đây rồi, bọn mình không thể ở đây lâu hơn nữa, vẫn chưa lục soát hết vật liệu đâu..."

Không biết là ai trong nhóm nói như vậy, khiến Giang Tây Đường cuống cả lên.

Cậu không muốn tiếp xúc thân mật với tang thi nữa.

"Cảm ơn... làm phiền anh rồi." Giang Tây Đường không chọn người khác, vẫn chọn Tống Thành.

Bởi vì thoạt nhìn anh ta là mạnh nhất, chắc là sẽ cõng cậu dễ dàng hơn so với người khác.

Tống Thành thân thiện cười: "Không sao, cái thói đời bây giờ, mọi người nên giúp đỡ nhau thôi. Được rồi, em lên đây đi, cẩn thận bỏng chân đấy."

Giang Tây Đường ừm một tiếng, cậu nhìn người đàn ông ngồi xổm xuống quay lưng về phía mình, đang muốn trèo thì chợt có một giọng nam tao nhã quyến rũ vang lên.

Có vẻ hắn đang tìm ai đó: "Giang Tây Đường, là ai?"

Ai đang nói vậy? Lần theo âm thanh, chỉ nhìn thoáng qua, mọi người đều nhận ra đây là một người đàn ông rất mạnh mẽ, cảm giác này chẳng thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.

Đôi mắt của người đàn ông khôi ngô mạnh mẽ đó xuyên qua nhóm người, trực tiếp rơi xuống Giang Tây Đường.

Giang Tây Đường chưa từng thấy mặt người này, nhưng khi ánh nhìn của cậu đối diện với tầm mắt của hắn, một âm thanh trong đầu nói cho cậu biết: Nguyên Quy Vân. Người đàn ông này là Nguyên Quy Vân, hắn hắn hắn hắn xuất hiện rồi.

Giang Tây Đường đờ ra tại chỗ, đáp án tham khảo, mấy đáp án tham khảo cậu thuộc lòng là gì vậy?

Chẳng biết người nọ hành động như thế nào, chỉ mấy hơi thở thôi đã đi tới trước mặt Giang Tây Đường, dừng lại.

Hắn quan sát từ trên xuống dưới một lúc, vẻ mặt không rõ có ý gì: "Là cậu."

Đáp án tham khảo, chào hỏi...

Giang Tây Đường muốn há miệng, nhưng một giây sau, cậu yên lặng mím môi, đôi mắt xinh đẹp rơi lệ, còn không có tiền đồ không dám khóc thành tiếng.

Đáng sợ quá huhuhu... Các phụ huynh không nói cho cậu Nguyên Quy Vân là người như vậy... Hắn như một con dã thú hung dữ, thoạt trông thờ ơ, chiếc đuôi lười biếng vẫy vẫy, nhưng ở ngay giây sau là có thể cắn đứt cổ cậu, trực tiếp xé xác cậu ra.

Hắn thật sự tới để giúp cậu chứ không phải là giết hả?

Chân, mềm hết chân rồi... Bắp chân và bụng cũng đang run...

Giang Tây Đường muốn trả Nguyên Quy Vân lại, cậu không muốn mượn hắn nữa, có thể hoàn hàng được không vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đam
Ẩn QC