Chương 68: Gợi mở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68: Gợi mở

Edit: Mị Mê Mều

Nếu không phải mấy người bên cạnh trong phòng này đều là mấy sao mấy gạch (1), Trần Giác thật sự không biết làm sao mà kiềm lại được.

(1 )Ý chỉ cấp bậc quân hàm của những sĩ quan từ cấp tá, tướng trở lên

Theo suy nghĩ của Trần Giác, đó chính là rốt cuộc người con trai duy nhất của ông cũng bắt đầu hơi có tiếng rồi.

Vào bệnh viện hai lần thì không nói, giờ còn đưa cả cảnh sát tới.

Chỉ nghe nói cô bé kia bị vật nện trúng đến mức bị thương hôn mê, ông không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, vốn không muốn quản, nhưng suy nghĩ thì lại đổi ý dặn dò Vương Bình: “Bảo bên bộ phận thư ký văn phòng cử một người tới xem thử đi.”

Ghi chép của Trần Thù Quan bên phía bệnh viện tạm thời kết thúc, ba cảnh sát nam cộng tác với Trần Thù Quan đều chờ ở ngoài hành lang, chỉ có một cảnh sát nữ vẫn trông coi trong phòng bệnh.

Trần Thù Quan nghe cả buổi, nhìn chung cũng tra ra chút manh mối. Họ nghi ngờ anh ngược đãi cô gái trong phòng bệnh đấy à?

Trừ chỗ bả vai, trên người cô đâu còn gì khác chứ?

Anh không hiểu mạch nào kỳ lạ của đám người kia, biểu cảm trên mặt chẳng lúng túng chút nào. Niệm tình anh cũng đang bị thương, cảnh sát cũng không làm khó anh, thậm chí còn đặc biệt dịch ghế để anh ngồi xuống.

Rốt cuộc, cô gái mơ mơ màng màng mở mắt, cô ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng tinh chằm chằm một lúc, giọng nữ xa lạ bên cạnh bỗng nhiên vang lên, “Cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Thế nào, có khó chịu gì không?”

Mạnh Sơ quay đầu lại nhìn bà, dán mắt vào chữ “Cảnh sát” trên băng tay tay áo trái của bà, lâu sau chưa lấy lại tinh thần.

Nữ cảnh sát lấy giấy chứng nhận đưa cho cô xem, “Tôi là cảnh sát phân cục Tây Phong, cô và vị họ Trần kia có quan hệ thế nào?”

Trần Thù Quan?

Sự co rút chợt xuất hiện trong con ngươi Mạnh Sơ, cô sững sờ, không trả lời.

Nữ cảnh sát lớn hơn cô hai mươi tuổi, phỏng chừng con cái không chênh lệch so với cô gái ở trên giường là bao. Nhìn cô phản ứng như thế, bà càng kiên định với suy đoán của mình, nhất thời đau lòng không thôi, “Cô đừng sợ, có gì cứ kể với tôi, vết thương trên người cô do anh ta gây ra đúng không?”

Trên thực tế, câu hỏi này đã vượt quá phép tắc, hoàn toàn không phù hợp với quy định, có hiềm nghi gợi mở người bị hại. Huống hồ, người bị hại này vẫn chưa chắc là chính xác.

Mạnh Sơ ngạc nhiên, hiển nhiên không biết xảy ra chuyện gì, cô lắc đầu theo bản năng.

Biểu cảm trên mặt nữ cảnh sát hoàn toàn không có xu thể thả lỏng, trái lại nhíu mày, nói: “Cô nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, nếu có chuyện gì thì báo ngay cho cảnh sát.”

Bà đi ra ngoài, dùng ánh mắt bất đắc dĩ với đồng nghiệp.

Bọn họ đã xem báo cáo kê đơn của bệnh viện, mặc dù nghi ngờ rất cao đây là một vụ án ngược đãi, vết thương trên người người đàn ông có thể do cô gái tự vệ mà gây ra, nhưng người bị hại không phối hợp, bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.

Mấy người họ thu hồi camera ghi chép, đã chuẩn bị đi trở về, nào ngờ đột nhiên có một người xuất hiện ở hành lang. Anh ta không nhìn mấy người cảnh sát, mà đi đến trước mặt Trần Thù Quan gọi: “Giáo sư Trần, anh vẫn ổn chứ?”

Trần Thù Quan “ừm” một tiếng, bình tĩnh đáp: “Không sao, cậu trở về đi.”

Bận rộn cả đêm, dù cơ thể anh làm bằng sắt cũng không chịu nổi, trong lòng nghèn nghẹn, khó chịu lo lắng cho cô gái trong phòng, sắc mặc lạnh hơn bình thường.

Người được phái đến không có cách nào, chỉ nán lại nửa phút thì quay về.

Mạnh Sơ đã tỉnh, cô ngồi trên giường, ngẩn người ở đấy một cách chết lặng, đếm số giọt glucose nhỏ xuống trong bộ truyền dịch. Lúc Trần Thù Quan đẩy cửa đi vào, cô không nhúc nhích chút dù là một chút.

Lòng người đàn ông vốn nóng nảy bức rức, thời khắc nhìn thấy cô lại trở nên yên bình, bất giác rung động.

Anh đã đi đến bên giường, nhìn cô rầu rĩ, lại lên tiếng trêu ghẹo: “Bé ngoan tỉnh rồi, chẳng lẽ là em báo cảnh sát ư?”

Chẳng qua anh thuận miệng hỏi một câu.

Mạnh Sơ tưởng rằng anh đang chất vấn mình, bị anh dọa sợ, ngửa đầu nhìn anh, giật giật khóe môi một cách khó khăn: “Không phải tôi.”

Anh ngồi ở mép giường, thờ ơ cuốn lấy tóc lòa xòa của cô, cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, nói như người không có chuyện gì: “Bác sĩ nói em mất quá nhiều máu, vết thương có dấu hiệu chảy mủ, tốt nhất là nằm viện hai ngày.”

Bàn về tố chất tâm lý, sợ là không ai hơn được anh.

Cô gái bị anh đeo bám, trông như có dấu mềm xuống, anh đang muốn nói gì đó.

Vào lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.

Hết chương 68


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net