Chương 82: Trịnh Duy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 82: Trịnh Duy

Edit: Mị Mê Mều

Mạnh Sơ bảo Phùng San về trước, nào ngờ cô vẫn có tâm tình đùa giỡn với người khác, “Chị Phùng, có lẽ sắp để chị thất nghiệp rồi.”

Phùng San muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ nói một câu khó hiểu: “Sơ Sơ, chớ nghĩ nhiều.”

Chuyện này, chỉ e như người uống nước, ấm hay lạnh tự biết thôi. Nghiệt duyên của cô và Trần Thù Quan, đây phải một hai câu của người ngoài có thể nói rõ.

Về cơ bản, bạn học cùng lớp đều đã ký kết với quản lý công ty, chỉ có Mạnh Sơ và Triệu Thiển vẫn ở trạng thái đơn thân độc đấu.

Trần Thù Quan hoàn toàn biến mất khỏi trường học. Tình cờ, Mạnh Sơ thấy Diệp Hân nhậm chức giáo viên ở lại trường một lần, đối phương còn nhớ cô, trên mặt mang theo nụ cười xa cách: “Chị nhớ chắc em cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

“Cô Diệp, em đã năm tư rồi.”

“Nhanh thật, chị còn tưởng rằng em và…” Diệp Hân khẽ thở dài, nhìn mắt cô, dừng lại kịp lúc không nói ra miệng, xoay người đi mất.

Cô ấy còn nhớ sếp của khi đó, bị cô gái nhỏ này kéo xuống đám mây, sau này chẳng biết vì sao hai người lại im lặng chia tay.

Sức ảnh hưởng của bài viết kia rất lớn, hiển nhiên đã vượt qua sự mong đợi của Mạnh Sơ.

Nhãn mác mà Trần Thù Quan dán trên người cô, đoán chừng đợi này cũng đừng hòng tháo xuống nữa.

Dưới post weibo gần nhất của cô bị quần chúng hóng hớt chiếm lĩnh, thất thủ hoàn toàn.

Khi nhận được cuộc gọi hủy hợp đồng lần thứ ba trong tháng này, rõ ràng Mạnh Sơ đã trấn tĩnh rất nhiều, trả lời đối phương một cách thấu hiểu, “Chào anh, không sao ạ. Tôi hiểu, được, có cơ hội lần sau lại hợp tác.”

Mạnh Sơ xóa đi tin tức trên bản ghi nhớ, mới đặt điện thoại lên bàn. Lúc này, điện thoại lại vang lên.

Cô dựa lưng lên ghế, uể oải nhéo sống mũi, mặc điện thoại vang lên một lúc, mới cầm nó lên.

Nhưng là của Mạnh Nguyên Nam gọi tới, “Sơ Sơ, bệnh tim của ông nội con tái phát, có rảnh thì tranh thủ trở về một chuyến.”

Mạnh Sơ không dám thờ ơ, lúc này lập tức đặt vé máy bay sớm nhất trở về thành phố Giang.

Tuy tim của ông nội không tốt nhưng cô không nhớ là tái phát vào lúc này, có lẽ là hiệu ứng Domino cũng không chừng. Bởi vì biến số của cô và Trần Thù Quan, dường như vận mệnh của người bên cạnh cô bị một luồng sức mạnh vô hình kéo khỏi quỹ đạo của đời trước.

Thời gian cấp bách, Mạnh Sơ không đặt được vé của mấy máy bay lớn, loại máy bay nhỏ xóc nảy dữ dội. Mãi đến đáp máy bay, đầu cô vẫn choáng vô cùng, cô gần như không dừng lại, lái xe một đường đến thẳng bệnh viện.

Lúc đến, trùng hợp gặp được bác sĩ trực phòng ban đêm, trong phòng bệnh của ông cụ Mạnh chật kín bác sĩ, điều dưỡng. Ngoài Mạnh Nguyên Nam, Chu Thanh và bà nội Mạnh Sơ, còn có người đang ngồi trên băng ghế trước đầu giường, ông cụ đã tỉnh, kéo tay người khác nhỏ giọng nói giỡn.

“Sao mà Sơ Sơ về rồi? Các con cũng thiệt là, không có chuyện gì cứ dọa con nó, không phải bố vẫn êm đẹp sao?” Ông cụ gọi cô, tuy ngoài miệng oán giận nhưng nụ cười trên mặt làm sao cũng không nén được.

Mạnh Nguyên Nam cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ trao đổi vẻ mặt với Chu Thanh, không phải tại ông cụ cứ ầm ĩ gọi Sơ Sơ trở về à?

Mục đích của ông cụ quá rõ ràng, nhưng ông thuận nước đẩy thuyền, biết gần đây Mạnh Sơ quá phiền lòng, trở về tránh những chuyện kia cũng là chuyện tốt.

Mạnh Sơ đặt hành lý ở cạnh của, trên tay cầm áo khoác lông nhung đã cởi ra sau khi xuống máy bay. Bác sĩ, điều dưỡng nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, ông cụ cũng không có gì đáng lo lắm, bình thường phải uống thuốc đúng hạn, quan sát theo dõi mấy đêm là có thể xuất viện.

Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh lại.

Mạnh Sơ đến gần giường bệnh, người kia lại không tránh ra, vị trí cách cô không tới năm centimet, cánh tay hơi nâng lên là có thể chạm được vạt áo cô.

“Sơ Sơ, hôm nay thật sự là có nhờ đứa nhỏ nhà ông Trịnh sát vách, nếu không phải cậu ấy hồi sức tim phổi cho ông, đưa ông đến bệnh viện kịp lúc thì bộ xương già ông đây thật sự phải ngã xuống luôn rồi.” Trong mũi ông cụ cắm ống thở, có vẻ tinh thần khá tốt, “Anh Trịnh Duy của cháu mới vừa từ nước ngoài về.”

Mạnh Sơ nghe vậy, vội vàng nghiêng người đưa tay chân thành nói: “Chào anh, hôm nay thật sự cảm ơn anh nhiều lắm.”

Lúc này, đối phương mới đứng dậy, người đàn ông cao hơn Mạnh Sơ rất nhiều, mặc áo thun màu vàng nhạt và quần jean, lại là người có dáng chuẩn trời sinh, thêm vào cái mã đẹp, cả người toát ra hơi thở sạch sẽ thanh đạm.

Anh cụp mắt đối diện trực tiếp với cô, dừng vài giây mới đưa tay. Ngón tay người đàn ông như vô tình lướt nhẹ qua mu bàn tay cô, tay với khớp xương rõ ràng nắm nhẹ lấy cô, rồi nhanh chóng buông ra ngay.

“Chào em, tôi là Trịnh Duy.” Tiếng nói khàn khàn đáp xuống chân tóc cô, cảm giác quen thuộc trong giây lát khiến người ta bất giác thất thần, Mạnh Sơ bỗng chốc rối loạn hô hấp.

Mạnh Sơ ngửa đầu nhìn anh, khóe môi hơn cong lên, mang theo ý cười dịu dàng mà hòa nhã, “Chào anh, tôi là Mạnh Sơ.”

Trịnh Duy cũng mỉm cười nhìn cô, trong con ngươi thâm thúy hiện ra ánh sao rạng rỡ.

Anh khom người nói với ông cụ Mạnh: “Ông nghỉ ngơi cho khỏe, hôm nay cháu về trước, ông nội vẫn còn chờ ông bù ván cờ đấy.”

Trịnh Duy chào hỏi với những người khác ở đây, thì chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ ông cụ Mạnh lại gọi anh, “Tiểu Duy, cháu giúp một chuyện nữa, đưa Mạnh Sơ về nhà nhé.”

Rồi nói với Mạnh Sơ: “Chỗ này nào cần cháu, ngồi máy bay lâu như vậy mệt rồi phải không? Có bố mẹ cháy trông coi ở đây, đi về nghỉ ngơi đi.”

“Không sao đâu ông, cháu không mệt.”

Ông cụ mạnh giả vờ giận: “Mau đi về đi!”

Mạnh Sơ nhìn biểu cảm không rõ trên mặt Mạnh Nguyên Nam và Chu Thanh, không nhịn được đỡ trán.

Đến lúc này, nếu cô còn không biết ông cụ Mạnh tính toán điều gì thì coi như cô sống uổng phí mấy năm nay.

Hết chương 82


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net