Chương 11: Ăn tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Queen | Beta: Pirumito

Có lẽ do Lệ Hành đã hứa rằng, nếu cô không thể giành chức quán quân thì sẽ mời cô ăn cơm nên Kỷ Thu Ninh chẳng quá thất vọng với kết quả này.

Hơn nữa, cô cũng đã đạt được thêm giải thưởng "Thí sinh được yêu thích nhất" do fans bình chọn, phần giải này cũng khá tốt cơ mà.

Khi trao giải, ngay cả Dương Kiệt cũng tiếc nuối thay cho Kỷ Thu Ninh. Tuy là thế nhưng lúc nào nụ cười ngọt ngào rạng rỡ cũng xuất hiện trên mặt cô.

"Cảm ơn thầy Dương ạ." Cô nhận lấy chiếc cúp.

"Ừm......"

Sau khi kết thúc, Tiêu Mính Mính bảo Tống Thế Nam dẫn con trai ra ngoài đợi cô ấy. Còn mình thì đưa ba mẹ Kỷ Thu Ninh vào hậu trường an ủi cô.

"Sao cuộc thi của các con chẳng công bằng gì hết vậy."

Chu Tú Chi và Lệ Niên cũng tức giận.

Sau đó, bọn họ nhờ Lệ Hành dẫn vào hậu trường để an ủi cô gái nhỏ đáng thương.

Khi Lệ Hành đưa ông bà nội vào trong, Kỷ Thu Ninh đang nói chuyện với Tiêu Mính Mính và những người khác.

"Mọi người không cần an ủi con đâu, con chẳng buồn gì hết á." Cô dở khóc dở cười: "Vốn dĩ đây chỉ là cuộc thi thôi mà, chắc chắn có thắng thì sẽ có thua......"

Nói được một nửa, cô phát hiện Lệ Hành đang đi về phía mình, Kỷ Thu Ninh đứng hình mất 5 giây.

Mọi người nhìn theo tầm mắt cô, thấy Lệ Hành đang đi cùng ông bà nội đến đây.

"Đây là ông bà nội tôi." Anh bước tới gần cô rồi giới thiệu.

Hả? Sao đột nhiên anh lại giới thiệu ông bà nội của mình cho cô?

Chu Tú Chi đẩy cháu trai mình ra, cười nói với Kỷ Thu Ninh, "Bà là fan của cháu đó. Trong tất cả các thí sinh bà chỉ thấy mình cháu là tuyệt nhất thôi, cháu chính là quán quân trong lòng bà."

"Cháu không giành được chiến thắng cũng đừng buồn, thật không hiểu nổi ban tổ chức chấm điểm kiểu gì vậy." Lệ Niên cũng nói.

Người trong nhà an ủi cô vì bọn họ thương yêu cô. Bây giờ, ông bà nội cô gặp mặt lần đầu đã nói rằng, cô chính là quán quân trong lòng họ.

Kỷ Thu Ninh cảm thấy bản thân không biết phải diễn tả tâm trạng này như nào nữa, nó cứ vui sướng lâng lâng như được bay.....

"Cảm ơn ông bà đã thích cháu và an ủi cháu." Cô rất cảm động, "Cháu sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn trong tương lai."

"Tốt, tốt lắm."

Thời gian không còn sớm, chờ bọn họ nói chuyện một lúc, Lệ Hành mới dẫn ông bà nội về.

Kỷ Thu Ninh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, trong lòng hơi thất vọng khó nói thành lời.

Ai cũng an ủi cô, nhưng còn anh thì không.

Đến cửa lớn ở lầu một, Lệ Hành bất ngờ gặp phải Trịnh Tiểu Bằng và Dương Mỹ Tuệ cũng đến xem cuộc thi, nhìn dáng vẻ bọn họ dường như đang đợi xe.

Anh không hề suy nghĩ rồi kéo Trịnh Tiểu Bằng đến bên cạnh, chỉ quăng xuống một câu.

"Cậu điều tra chút xem, là ai đã giở trò sau lưng."

Lệ Hành đưa ông bà trở về biệt thự ở vùng ngoại ô. Chờ đến khi bọn họ ngủ say thì anh mới quay về phòng.

Đã hơn mười một giờ, anh cầm điện thoại lên nhìn xong lại đặt xuống. Kế đó, anh bước đến trước tủ quần áo, lấy đồ rồi đi vào phòng tắm.

Khi tắm xong, anh đi tới phòng khách tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ và trở lại phòng, một lần nữa cầm điện thoại lên tiếp.

"Em ngủ rồi à?" Cuối cùng cũng gửi được tin nhắn muốn gửi.

Rất nhanh bên kia đã nhắn lại. 

"Em không ngủ được."

Lúc bấy giờ, Kỷ Thu Ninh cũng vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường nghĩ ngợi không biết có nên gửi tin nhắn cho Lệ Hành không, không ngờ rằng anh sẽ chủ động tìm cô trước. 

Thật sự rất hiếm có, đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm cô.

Vậy nên, cô có thể mạnh dạn đoán trong lòng anh, cô đã có một vị trí nào đó không?

Lệ Hành không có kinh nghiệm an ủi người khác, do dự trong chốc lát, anh gọi thẳng cho cô.

Nhìn cuộc gọi hiển thị trên màn hình, Kỷ Thu Ninh sợ tới mức điện thoại rơi phịch xuống giường.

Tại sao anh lại đột nhiên gọi cho cô thế hả?

Tuy biết rõ đối phương sẽ không nhìn thấy nhưng trong vô thức, cô vẫn lấy tay vuốt lại tóc, chỉnh lại áo ngủ. :))))

Xong xuôi cô mới ấn nhận.

"Chào anh." Cô hơi khẩn trương.

"Đêm nay em biểu diễn rất tốt." Câu đầu tiên anh nói là khen ngợi cô.

"Ừm......em biết màaa." Khóe môi cô bất giác cong lên, ngón tay quấn lấy lọn tóc xoay vòng tròn.

"Vậy, chúc ngủ ngon?"

Hả? Có phải hơi nhanh rồi không? Cô vẫn chưa muốn ngắt điện thoại đâu.

"Cái anh đã hứa với em còn được tính không?"

"Cái gì?"

"Mời em đi ăn tối đó!" Đừng nói là quên rồi nha!

Cô sắp tức giận rồi đó.

"À, còn tính."

"Vậy khi nào?" Không quên là tốt, hehe.

"Tối mai?"

"Được thôi, nhớ giữ lời đấy nhá."

"Được." Người đàn ông dừng lại một chút, sau đó nói: "Vậy tôi cúp máy?"

Có vẻ anh rất muốn cúp máy. Kỷ Thu Ninh bất mãn bĩu môi, nhưng vẫn không quên chúc anh ngủ ngon.

"Ừm, ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

Nói ngủ ngon là thế, nhưng đêm nay Kỷ Thu Ninh phải mất rất lâu mới ngủ được.

Cô cực kỳ phấn khích, không phải vì hai giải thưởng kia. Mà là vì được cùng người mình thích nói chuyện điện thoại, còn được cùng nhau ăn tối nữa cơ chứ.

Kệ đi, cô sẽ xem bữa tối này thành buổi hẹn hò đầu tiên của bọn cô.

Vào sáng ngày hôm sau, Kỷ Đông Hải bảo rằng thầy cô trong trường muốn tổ chức chuyến du lịch hai ngày một đêm, hỏi Kỷ Thu Ninh có muốn đi cùng không.

"Ba đi với mẹ á, con lỡ hẹn đi dạo phố mua sắm với chị rồi."

Buổi tối đi hẹn hò, cô muốn mua một chiếc váy xinh xắn, phải làm cho bản thân thật lộng lẫy và thật xinh đẹp trong mắt người đó mới được.

Trước khi đi, Hứa Quân Lệ và Kỷ Đông Hải vẫn không yên tâm dặn dò cô rất nhiều lần. Còn nói buổi tối không muốn nấu cơm thì qua nhà Tiêu Mính Mính mà ăn.

"Ba mẹ yên tâm, con tự lo cho mình được mà." Kỷ Thu Ninh nghĩ thầm, cô không cần qua đó ăn cơm đâu há há.

Buổi tối cô đi hẹn hò thì làm sao mà đói cho được.

Sau khi gặp Tiêu Mính Mính, hai người đi mua sắm vô cùng lâu mới cũng chọn được một chiếc váy màu đen, phối thêm một chiếc áo khoác mỏng cùng màu bên ngoài và đi thêm đôi cao gót màu trắng bạc.

"Nhưng chân em không lạnh à?" Độ dài váy còn chưa tới đầu gối, Tiêu Mính Mính nhìn thôi đã không khỏi rùng mình.

Những thành phố ở phía Nam vào cuối tháng 10, tuy nhiệt độ không quá lạnh nhưng trên đường có rất ít cô gái ăn mặc mát mẻ như Kỷ Thu Ninh. 

"Đẹp là được, lạnh một chút thì có sao đâu." Kỷ Thu Ninh thản nhiên nói, "Hơn nữa nhà hàng có lò sưởi mà, sẽ không còn lạnh nữa."

Tiêu Mính Mính giơ ngón tay cái lên, "Đỉnh lắm em gái."

Kỷ Thu Ninh vỗ vỗ tay cô ấy, "Chị làm như trước kia chị cũng không để ý đến hình tượng của mình khi đi hẹn hò với anh rể vậy."

Được được, Tiêu Mính Mính không nói nên lời.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi và cũng sắp đến giờ hẹn. Kỷ Thu Ninh tạm biệt Tiêu Mính Mính, tự mình bắt xe đến nhà hàng đã hẹn trước với Lệ Hành.

Đây là một nhà hàng kiểu Âu mà Kỷ Thu Ninh tự chọn, cô tự thấy không khí trong các nhà hàng phương Tây có cảm giác hơn khi hai người ngồi đối mặt với nhau.

Lúc cô đến nơi cũng vừa vặn đúng giờ đã hẹn.

Một người mặc đồ phục vụ đi về phía cô. Sau khi Kỷ Thu Ninh nói tên Lệ Hành ra, đối phương liền dẫn cô vào trong. 

Lệ Hành đã tới từ trước. Lúc này anh đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, khuôn mặt hướng về phía cửa ra vào.

Kỷ Thu Ninh đã thấy anh từ sớm, nhưng khi anh ngẩng đầu lên nhìn mình, tim cô bỗng đập thình thịch, dường như không thể bước tiếp.

Anh có thể đừng nhìn chằm chằm cô như vậy được không? Không đúng, không đúng, cô phải bình tĩnh, phải thật xinh đẹp, không thể luống cuống.

Kỷ Thu Ninh nín thở, cố gắng khiến bản thân tập trung để bước đi thướt tha gợi cảm hơn. Từ cửa đến chỗ anh, khoảng cách có chút xíu mà sao cô cảm giác như thể mình đã đi cực kỳ lâu rồi.

Truyện đăng chỉ tại wordpress: queenhappiness và wattpad: _queen_happiness. Những nơi khác đều là lũ ăn cắp 😉.

Cuối cùng cũng đến được chỗ ngồi. Lệ Hành lịch sự đứng lên đợi cô ngồi xuống thì anh mới ngồi lại.

"Xin lỗi rất nhiều, đã để anh phải đợi lâu rồi!"

Nhiệt độ trong nhà hàng hơi cao một chút, Kỷ Thu Ninh thấy nóng nên đã cởi áo khoác để qua một bên.

Da cô vốn rất trắng, nhưng dưới ánh đèn dịu nhẹ làn da ấy gần như trong suốt....... Lệ Hành nhanh chóng dời tầm mắt, đưa thực đơn qua cho cô.

"Tôi cũng vừa mới đến." Thật ra anh đã đến sớm hơn giờ hẹn ba mươi phút, nam đợi nữ là phép lịch sự cơ bản. "Em xem mình thích ăn gì thì gọi."

Kỷ Thu Ninh vốn dĩ không đặt tâm tư của mình vào việc ăn uống nên chỉ tùy ý gọi đồ uống và một phần bít tết. Sau đó Lệ Hành gọi món của mình và gọi thêm một phần tráng miệng cho cô.

"Thực ra em không cần phải tiết kiệm giúp tôi đâu." Anh đem thực đơn trả lại cho người phục vụ, đối phương lập tức rời đi.

"Em chỉ sợ nếu em gọi quá nhiều, làm dọa đến anh thì lần sau anh sẽ không dám mời em đi ăn nữa."

Truyện đăng chỉ tại wordpress: queenhappiness và wattpad: _queen_happiness 😉.

Có lẽ ánh đèn mờ ảo và âm nhạc du dương khiến khung cảnh trở nên ái muội làm cô ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn thắng vào mắt anh.

Như nhìn thấu sự khác thường của cô, Lệ Hành cười nói, "Em khẩn trương gì vậy?"

"Em...... không hề khẩn trương nhaaa!" Cô giơ tay vuốt tóc mái, trên mặt có hơi ngại ngùng.

Thấy cô như vậy anh cũng không trêu chọc nữa, chỉ hỏi ngược lại: "Chân em không thoải mái à?" Hay giày cao gót không vừa chân?

WTF? Cái gì nữa vậy?

Kỷ Thu Ninh nâng mắt lên nhìn anh, trong mắt lộ rõ vẻ mờ mịt.

"Tôi thấy tư thế đi vừa rồi của em hơi kì quái." Anh giải thích.

......

Cô bỗng rất muốn kêu anh câm miệng!

"Cảm ơn anh đã quan tâm, em không bị gì cả." Chân của cô còn rất tốt đó!

Lệ Hành nhíu mày lại, không hiểu sao trông cô giống như đang tức giận.

Con gái thật quá khó hiểu cũng quá khó để ở chung, đó là lí do đến tận bây giờ anh vẫn chưa có bạn gái.

Khi còn đi học, anh được không ít bạn học theo đuổi. Tuy vậy, anh đã từng chứng kiến cảnh bạn bè xung quanh mình bị nửa kia quản lí đến gắt gao, chính vì thế khiến anh không muốn thử cảm giác yêu đương.

Đương nhiên, cũng có thể do cuộc hôn nhân đổ vỡ của ba mẹ nên anh không tin trên đời này có thứ gọi là tình yêu.

Đêm nay có được xem như một buổi hẹn hò không? Kỷ Thu Ninh cũng không rõ.

Khi đồ ăn được đưa lên, cô cũng chủ động mời anh nhưng lại có cảm giác anh hơi lạnh nhạt.

Sau khi ăn xong, Lệ Hành lái xe đưa Kỷ Thu Ninh về. Khi lên xe cô mới chợt nhớ đến món quà lưu niệm mình mua từ New York.

Một bức tượng Nữ Thần Tự Do nho nhỏ, phía dưới đế còn có đồ hút có thể đặt ở đầu xe.

"Em mua từ New York về làm quà lưu niệm cho anh đó."

Cô lấy tượng Nữ thần Tự Do ra, sợ anh từ chối nên đã tự mình dán tượng nó lên xe anh.

"Đặt ở chỗ này được không anh?" Đặt ở đây thì mỗi lần anh lái xe này đều sẽ nhớ tới cô.

Anh lơ đãng nhìn qua, định mở miệng từ chối, anh không thích mấy loại đồ vật này làm xáo trộn xe anh.

"Anh đừng có từ chối, cứ xem như em đền bù việc đâm vào xe anh với làm dơ quần áo nha."

Tại sao lại vẫn nhắc đến hai việc kia?

Lời từ chối đến miệng nhưng không thể nói ra, Lệ Hành chỉ còn cách thở dài.

Lại xác định lần nữa, người phụ nữ này quá là phiền phức. Haizzz.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC