Chương 7: Dì đâu có nhìn lén anh ấy?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Queen | Beta: Pirumito + Sóc

——

Tới chủ nhật, Lệ Hành mới chợt nhớ ra cũng đã hai tuần anh chưa gọi điện về hỏi thăm ông bà nội. Anh đành tạm gác lại công việc của mình rồi lái xe ra ngoài ngoại ô.

Hai ông bà đã quen sống ở vùng nông thôn yên bình, không thích nghi được với cuộc sống xô bồ nhộn nhịp nơi thành phố hoa lệ. Đó cũng chính là lý do anh mua căn biệt thự hai tầng ở nơi này để ông bà được tận hưởng tuổi già.

Phía trước nhà có một khoảng sân vườn rộng rãi, ban đầu chỉ để trồng cỏ cây hoa lá. Tuy nhiên, ông nội cảm thấy hoa lá ngoài để ngắm và làm đẹp không gian thì không còn tác dụng nào khác nên đã tự tay nhổ hết bọn chúng. Thế là khoảng sân vườn đầy ắp rau xanh và cây ăn quả được ra đời từ đấy.

Lệ Hành bất chấp sự phản đối của bọn họ, mời hai dì giúp việc đến để phụ giúp ông bà nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa.

Nhưng mục đích thật sự là để "giám sát" bọn họ. Hai ông bà ngày càng lớn tuổi, không thể tránh khỏi ốm đau bệnh tật. Anh lại sợ bọn họ giấu mình nên mới phải nhờ người trông chừng giúp.

Lệ Hành bước vào căn biệt thự, chỉ thấy bà và hai dì ở trong  nhà.

"A Hành, sao con lại rảnh rỗi đến đây vậy? Bà còn tưởng con bận rộn đến mức quên mất hai ông bà già này rồi!" Chu Tú Chi đang xem TV trong phòng khách, nhìn thấy cháu nội đến thì không khỏi vui mừng.

Lệ Hành đưa một ít thực phẩm chức năng và trái cây cho một dì giúp việc rồi nhờ bà ấy mang vào trong, sau đấy cười nói: "Cho dù con có quên bản thân cũng không dám quên ông bà nội của mình đâu ạ!" 

Anh đưa mắt nhìn xung quanh, thử tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng vẫn không tìm thấy Lệ Niên, liền hỏi: "Ông nội đâu rồi bà?"

"Đang chơi cờ với một ông lão khác ở gốc đa lớn đằng kia." Chu Tú Chi kéo cháu trai ngồi xuống, mở miệng giận dỗi: "Con cũng biết lão già đó cả ngày đều không ở nhà mà."

Dứt lời, bà nhờ dì giúp việc đi mua gà của một người nông dân gần đó để hầm canh cho cháu nội yêu quý.

Vốn dĩ Lệ Hành không định ở lại ăn cơm, dạo này công việc của anh hơi bận rộn một chút. Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy mong chờ của bà nội, anh không nỡ mở lời chối từ.

Chu Tú Chi và Lệ Niên chỉ có một đứa con trai, chính là ba của Lệ Hành, Lệ Trung Tường.

Lệ Trung Tường rất có đầu óc kinh doanh, vừa tốt nghiệp đại học thì lập tức đến thành phố C lập nghiệp. Khi đó ông không có nhiều vốn, chỉ mở kinh doanh nho nhỏ nhưng lại cực kỳ phát đạt.

Sau đó, ông gặp được mẹ của Lệ Hành. Gia đình của bà khá giàu có, thấy ông rất có năng lực nên đã giúp đỡ không ít tiền.

Khi Lệ Hành được hai ba tuổi, Lệ Trung Tường đã thành lập truyền thông Pinnacle.

Đáng tiếc, khi Lệ Hành chỉ mới có mười tuổi, mẹ anh mắc bệnh rồi qua đời. Tại thời điểm đó, Lệ Trung Tường trở nên trăng hoa không thích về nhà, càng ngày càng xa lánh con trai giống vợ mình.

Kể từ lúc mẹ qua đời, Lệ Hành được ông bà nội nuôi dưỡng nên anh rất thân thiết với họ.

Mãi cho đến ba năm trước, ba anh mất trong một vụ tai nạn xe hơi do say rượu khi lái xe. Sợ ông bà nhìn vật nhớ người nên anh đã bán căn nhà cũ đi rồi mua nơi này cho bọn họ, mỗi khi rảnh rỗi thì lại đến đây.

Chu Tú Chi nắm tay Lệ Hành, vẫn như mọi ngày hỏi anh có bạn gái chưa.

Lệ Hành năm nay đã 28 tuổi, trước giờ chưa từng mang cô gái nào về nhà, hỏi sao bà không sốt ruột cho được!

"Vẫn chưa ạ." Đây là lí do anh luôn trốn tránh mỗi khi có cơ hội về thăm. Lúc nào bà nội cũng khuyên anh nên có một cô bạn gái, haizzz.

Quả nhiên, khi nghe anh nói lại không có, mặt bà lập tức trầm xuống, bắt đầu huyên thuyên trách cứ anh.

Cuối cùng, bà chỉ tay về phía TV, nói: "Yêu cầu của bà nội không cao, con tìm một cô bé như thế này là được."

Lệ Hành nhìn theo tay bà thì mới chú ý rằng trận bán kết cuộc thi《Âm Thanh Của Tự Nhiên》đang phát trên TV. Mà "cô bé" được bà nhắc tên chính là thí sinh đầu tiên lọt vào chung kết ở vòng bán kết này, Kỷ Thu Ninh.

"Nếu con có thể tìm được cô gái nhỏ có nụ cười ngọt ngào như này làm bạn gái, bà sẽ không lải nhải với con nữa."

Lệ Hành sửng sốt một chút rồi im lặng cười.

Cô gái nhỏ này vẫn đang theo đuổi anh. Mỗi ngày cô đều gửi tin nhắn chào buổi sáng, chào buổi trưa và chúc ngủ ngon. Cô nói rằng, những lời chào hỏi rất quan trọng nên phải gửi ba lần một ngày. :)))

Anh thật sự không hiểu được mạch não của cô.

"Cháu cười cái gì đấy? Cháu cũng thấy cô gái này rất xinh phải không?" Chu Tú Chi chú ý đến nụ cười của Lệ Hành.

"Dạ, cô gái này rất xinh đẹp, đúng là ánh mắt của bà nội cực kỳ tốt." Anh dỗ dành bà nội.

"Tất nhiên rồi." Chu Tú Chi đắc ý nâng cằm lên, bỗng lại nhớ tới điều gì đó, nói: "Đúng nhỉ, chương trình kia không phải do công ty cháu tổ chức sao? Vừa hay nhân cơ hội này cháu mau theo đuổi cô bé đó cho bà đi."

Càng nói, bà càng thấy việc này sẽ có kết quả tốt.

"Bà nội, bà đừng tùy tiện ghép đôi như thế chứ." Lệ Hành dở khóc dở cười.

Đây không phải là lần đầu tiên bà chỉ tay vào sao nữ xinh đẹp rồi bảo anh theo đuổi. Trong làng giải trí đầy cạm bẫy thị phi này có rất nhiều nữ nghệ sĩ bề ngoài nhìn thanh khiết đơn thuần, nhưng anh đều có thể nhìn thấu bộ mặt thối nát bên trong của bọn họ.

Duy chỉ có Kỷ Thu Ninh, hiện tại anh vẫn chưa nhìn ra gì cả.

Đúng lúc này ông nội Lệ Niên vừa đi chơi cờ về, anh vội vàng đứng dậy ra đón ông, tránh đi lời trách cứ của bà nội.

Sau khi ăn cơm trưa và ngồi tán gẫu với ông bà một lúc, Lệ Hành mới lái xe trở về thành phố. 

Hôm nay là sinh nhật của con trai Tống Thế Nam, vừa rồi anh ta gọi điện thoại đến mời anh qua nhà ăn cơm.

Lệ Hành không thích không khí náo nhiệt, vẫn từ chối như mọi năm. Tuy nhiên, lần này lại có Tống Thừa Nhất tiếp lời, nếu chú Lệ không đi thì từ nay về sau cậu bé sẽ không để ý đến anh nữa.

Lúc đó, Tống Thế Nam đang ở một bên nghe lời "uy hiếp" của con trai mình mà chẳng biết nói gì hơn.

"Nhất Nhất, nói vớ vẩn gì đấy!" Tống Thế Nam quát lớn một tiếng, muốn giành lấy di động.

"Cậu đừng để ý tới thằng bé, nếu không rảnh thì không đến cũng được."

Lệ Hành cười, đang muốn nói gì đấy thì lại nghe thấy một giọng nữ vô cùngquen thuộc truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

"Anh rể, anh đang gọi điện cho ai vậy? Chị em muốn nhờ anh tới giúp."

Là giọng nói của Kỷ Thu Ninh.

"Được, anh qua liền đây."

Tống Thế Nam bị con trai muốn cướp điện thoại ngăn cản, đang định nói một câu với Lệ Hành trước khi tắt máy.

Thì lại nghe thấy đối phương nói: "Hôm nay tớ cũng khá rảnh, tớ sẽ qua sau."

Hả? Không phải khi nảy cậu ta vừa nói không đến à? Sao giờ lại thay đổi quyết định rồi?

......

Năm nay, tiệc sinh nhật của Tống Thừa Nhất cũng như những năm trước, được tổ chức theo hình thức tiệc đứng, địa điểm là sân nhà họ Tống.

Kỷ Thu Ninh ăn cơm trưa xong mới đến Tống gia phụ giúp. Đừng nhìn Nhất Nhất năm nay mới 8 tuổi, những người đến dự sinh nhật của cậu bé cũng không ít đâu nhé.

Nếu không tính ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác thì có rất nhiều bạn học tốt của cậu bé và ba mẹ của họ tham gia. Bữa tiệc lần này như một buổi tụ họp nhỏ tràn ngập ấm áp vậy.

Tống Thế Nam cúp điện thoại của Lệ Hành, đi về phía Tiêu Mính Mính và Kỷ Thu Ninh. Thấy cây treo lồng đèn nằm dưới chân các cô thì vội vội vàng vàng nhặt lên.

"Để anh làm cho!" 

Tiêu Mính Mính nhìn Tống Thế Nam bận rộn treo lồng đèn lên, cầm hai chai nước bên cạnh đưa cho Kỷ Thu Ninh.

"Thằng nhóc đáng ghét này, cứ đến sinh nhật của nó là chị bận tối mắt tối mũi, sang năm sẽ không tổ chức cho nó nữa." Tiêu Mính Mính vừa vặn nắp chai vừa phàn nàn.

"Chị ơi, em nhớ năm ngoái hình như chị cũng nói vậy đấy." Kỷ Thu Ninh uống mấy ngụm nước, không chút lưu tình mà đâm chị họ mình một nhát dao.

"Em không lên tiếng cũng không ai nói em câm đâu." Tiêu Mính Mính tức giận trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

Tống Thế Nam đang nghe hai chị em cô đấu võ mồm với nhau, đột nhiên lên tiếng: "À đúng rồi, Lệ Hành nói sẽ qua đây trễ một chút."

"Thật sao?" Kỷ Thu Ninh lập tức kích động.

Cô vừa mới hỏi Tiêu Mính Mính là Lệ Hành có tới không. Tiêu Mính Mính lại thẳng thắn đáp năm nào cũng mời và chưa năm nào Lệ Hành đến, anh chỉ gửi quà qua thôi.

"Ừm, cậu ta nói hôm nay rảnh rỗi nên muốn đến."

"Thật sự là tốt quá trời luôn." Sau đó cô đi tới kéo cánh tay Tiêu Mính Mính, "Chị ơi, đồ trang điểm chị để ở đâu vậy? Đem ra đây cho em dùng một chút nào."

"Nhìn xem nhìn xem, chị thấy em đúng là quá giỏi luôn mà. Haizzz." Tiêu Mính Mính thở dài chọc vào trán Kỷ Thu Ninh.

Đây là lần đầu tiên cô thấy em gái mình quan tâm nhiều tới một người như vậy.

"Phải vậy không!" Kỷ Thu Ninh cũng không phủ nhận, "Vì thế nên là, chị gái tốt bụng của em ơi, nhất định phải giúp đứa em gái thân yêu này thoát kiếp đọc thân đó nha."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà, Tống Thế Nam quay đầu nhìn bọn cô. Anh vẫn cảm thấy Lệ Hành và Kỷ Thu Ninh trông rất xứng đôi vừa lứa.

Chung quy lại, bọn họ đều là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.

Không lâu sau, Kỷ Đông Hải và Hứa Quân Lệ cũng tới giúp đỡ. Thấy con gái mình trang điểm, Hứa Quân Lệ mới lấy làm lạ.

"Con trang điểm khi nào vậy?"

Rõ ràng khi ra cửa, cô vẫn còn để mặt mộc mà. Với lại, bình thường con gái bà cũng không thích trang điểm lắm. Thông thường thì các bữa tiệc của gia đình cô còn chẳng thèm ngó ngàng đến nhan sắc của bản thân nữa cơ.

"Mới làm đó mẹ!"

Thật ra việc trang điểm cũng chẳng có gì cả. Nhưng Kỷ Thu Ninh lại chột dạ, lấy cớ muốn phụ giúp mọi người để tránh né mẹ mình.

Mà Hứa Quân Lệ chỉ thuận miệng hỏi thôi, thấy cô đi rồi cũng không nghĩ gì nhiều.

Gần sát giờ bắt đầu buổi tiệc, Lệ Hành mới ung dung thong thả đến muộn.

Các vị khách khác và bạn bè của Tống Thừa Nhất đều đã tới đủ. Nhìn sơ qua thì có hơi ồn ào.

Vốn Kỷ Thu Ninh vẫn luôn đứng đợi anh, khi thấy người mà mình hằng mong nhớ xuất hiện, cô vội vàng bước tới.

"Hành ca, cuối cùng anh cũng tới." Cô bước đến trước mặt Lệ Hành, không màng che giấu niềm vui sướng của bản thân khi được gặp anh.

"Ừ."

Tống Thừa Nhất đang chạy theo chơi đùa với một số bạn cùng lớp. Lúc chạy ngang qua Lệ Hành chợt quay người lại.

"Chú Lệ, con còn tưởng chú sẽ không tới!" Nhìn thấy Lệ Hành, Nhất Nhất không khỏi vui mừng.

"Con tự mình ra trận để mời chú, sao chú lại không tới được chứ?" Lệ Hành cười, ngồi xổm xuống rồi đưa bộ đồ chơi Lego qua cho cậu nhóc, "Chúc mừng sinh nhật nhóc con."

"Cảm ơn chú Lệ."

Cậu nhóc nhận được quà lập tức tươi cười rạng rỡ. Chỉ có điều cậu bé vẫn đang trong thời kỳ thay răng, hai chiếc răng cửa chưa mọc làm cậu cười lên trông hơi giống một ông cụ non.

Kỷ Thu Ninh lúc này đang chăm chú nhìn Lệ Hành dỗ cháu trai. Sao cô cảm thấy anh làm gì cũng đẹp trai hết vậy nhỉ!

Bộ dáng si mê chìm đắm trong mật ngọt của cô bị cậu bé bắt gặp.

"Ninh Ninh, sao dì lại nhìn lén chú Lệ?"

"Dì đâu có nhìn lén anh ấy?" Rõ ràng cô đang quang minh chính đại ngắm nghía anh đấy được không, ai nào lại đi làm chuyện tiểu nhân đáng khinh kia chứ!

Kỷ Thu Ninh thu hồi ánh mắt, khom lưng nhào nặn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt để cảnh cáo cậu bé không được nói lung tung.

"Dì có mà." Cậu bé vẫn cố phản bác.

Kỷ Thu Ninh thấy không thể nói lý với một đứa trẻ, lập tức chỉ tay về phía đám con nít đang vui đùa phía trước, nói: "Bạn của con kêu con qua chơi kìa, còn mau không qua đó với các bạn đi."

Thằng nhóc đáng ghét, hại cô cũng không cần mặt mũi nữa luôn!

Nhất Nhất làm mặt quỷ với cô rồi cong đuôi bỏ chạy.

Tống Thế Nam và Tiêu Mính Mính ở bên kia nhìn thấy Lệ Hành đến, bấy giờ cũng lại đón tiếp anh.

Nhưng Kỷ Thu Ninh lại dùng ánh mắt tỏ ý 'Anh chị không cần đến đây đâu, hãy đi tiếp đón các vị khách khác nhanh nhanh lên, em có thể thay mọi người chào đón Lệ Hành mà.'

"Hành ca, để mình em tiếp đón anh thôi nha?" Cuối cùng, cô nhìn Lệ Hành với ánh mắt đầy mong chờ.

Anh nhướn mày nhìn cô không nói gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC