Chương 4.2 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 4: Không phải những thứ phát sáng đều là vàng

Chương 4.2 (1)

Editor: Yulmi2704

Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, hôm nay là ngày khai giảng.
"Tiểu thư, cô mau rời giường đi, chú Đức mở cửa vào đây." Chú Đức gõ cửa vài lần, sau đó mở cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đã sợ hết hồn.

Tôi hiếm khi không nằm ỳ trên giường, đã dậy thật sớm ngồi trước bàn trang điểm, dùng cánh tay chống đầu...

Tiếp tục ngủ gật.

"Tiểu thư..."

Chú Đức gọi vài tiếng không thấy tôi phản ứng lại, liền đẩy đẩy vai tôi, 'rầm' một tiếng, trán tôi đập thẳng xuống mặt bàn, đau quá!

"Tiểu thư, cô không sao chứ?"

Tôi nhảy dựng lên, hoảng hốt lau nước miếng trên mép: "Mấy giờ rồi? Cháu bị muộn rồi sao? Trịnh Mạnh Hi tới chưa?", "Chưa, vẫn còn rất sớm." Chú Đức xoa xoa chiếc kính lão, dường như vẫn không thể tin được.

"Chú Mạnh Hi nói hôm nay muốn đưa cháu tới trường." Tôi thẹn thùng giải thích.

Cực phẩm hiệu trưởng, thầy giáo đẹp trai, vườn hoa xinh đẹp sau trường trong truyền thuyết, trường trung học danh tiếng thần bí nhất... Gào khóc, tôi tuyệt đối sẽ không nói rằng đêm qua tôi đã hưng phấn đến mức không ngủ được đâu!

Thay đồng phục, xoay người vài vòng trước gương, bộ đồng phục Saint Leon này là do chú Mạnh Hi cho người mang tới, dường như chú biết rất rõ vóc người nhỏ nhắn của tôi, bộ đồng phục này vô cùng vừa vặn.

Đồng phục Saint Leon may theo phong cách quý tộc nước Anh, đặc biệt mời nhà thiết kế nổi tiếng thế giới về để thiết kế, sau đó giao cho thợ thủ công chế tác. Mỗi một bộ đồng phục đều được đo ni đóng giày (*) cho một học sinh. Nữ sinh là áo sơ mi trắng phối với váy ngắn xếp ly màu xám nhạt, nam sinh là áo sơ mi trắng quần dài, bên ngoài là áo khoác quân trang cổ đứng, được đính thêm những nút cúc áo bằng bạc.
(*) đo ni đóng giày: vừa như in

Không thể không khâm phục suy nghĩ tinh tế của nhà thiết kế, đồng phục của đa số các trường học danh tiếng đều phối với áo khoác âu phục, nhưng chỉ có Saint Leon là chọn áo khoác quân trang. Tuy rằng không chính thống như áo khoác tây trang, nhưng lại khiến cho người mặc thêm phần mạnh mẽ, thể hiện suy nghĩ ở trên cao của giới quý tộc, chiếc áo khoác quân trang này cũng có hơi hướng nhấn mạnh phong cách học tập nghiêm chỉnh, cẩn thận của trường Saint Leon.

Chú Mạnh Hi đã từng nhắc đến, đồng phục của Saint Leon tượng trưng cho đẳng cấp của Saint Leon.

Để được học ở trường trung học Saint Leon thì không phải gia đình nào cũng có khả năng gánh vác. Ngoại trừ học phí đắt đỏ, thì các loại phụ phí khác càng khiến người ta choáng váng hơn. Một bộ đồng phục Saint Leon mà có giá gần bằng những đồ hàng hiệu được đặt làm riêng, vì vậy học sinh bước vào cửa của Saint Leon không phú thì cũng quý.

Nhưng làm sao để có thể phân chia đẳng cấp giữa một đám thiên chi kiêu tử và thiên chi kiêu nữ đây? (*)

(*) thiên chi kiêu tử/ nữ: ý chỉ con trai/ gái nhà giàu, rất được cưng chiều

Điểm nhận biết nằm ở phụ kiện đi kèm. Nam sinh thắt cà vạt màu xám, nữ sinh là nơ con bướm cũng màu xám, nhưng nếu bên trên có thêu kim tuyến thì điều này tượng trưng cho sự danh giá. Số nhân vật ít ỏi này đều là học sinh gương mẫu có thứ hạng học tập cao, là tầng lớp thống trị của trường trung học Saint Leon, thường đảm nhiệm vị trí hội trưởng hội học sinh, ban chấp hành và chỉ duy nhất ba người đứng đầu toàn học kỳ mới có tư cách thêu kim tuyến lên phụ kiện, khiến cho sự cạnh tranh tranh giành thứ hạng cao thấp trở nên vô cùng khốc liệt.

Nhưng trong ngôi trường này lại có một số rất ít người không đeo cà vạt, không thắt nơ con bướm, chỉ đeo bên ngực trái một chiếc huy hiệu bằng vàng, bọn họ là những học sinh có quyền hạn đặc biệt, họ thậm chí còn có quyền tham gia vào công việc quản lý của nhà trường.

Quản lý đặc biệt chính là nói về họ.

Chính là gia thế bối cảnh đặc thù, ví dụ như Trịnh Sở Diệu, ví dụ như Lâm Tinh Thần.

Thong thả ăn xong bữa sáng, ước chừng thời gian còn lại 3 phút, chú Đức liền tới báo xe của Trịnh gia đã tới. Tôi nhấc túi sách lên, nở nụ cười vô cùng rực rỡ, ba bước thì hai bước đã tới cửa..., vừa nhìn thấy chiếc xe con màu đen kia thì tâm trạng vui vẻ liền tan thành mây khói!

Tôi trừng mắt nhìn thiếu niên đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe, hỏi: "Sao lại là anh?", Trịnh Sở Diệu trả lời: "Nếu không thì cô cho là ai?". Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Đi thôi."

Một loạt động tác này của hắn không cần nói cũng biết, hắn vẫn đang giận chuyện lần trước tôi trễ hẹn!

Hình ảnh hắn nắm tay Vu Ương Ương ngồi lên xe rời đi đột nhiên hiện lên trong đầu, thân là một vị hôn thê như tôi thì càng nên được hắn quan tâm.

Tôi im lặng vài giây, cao ngạo hất cằm: "Không mở cửa xe cho tôi sao?" Vừa dứt lời, tôi cô thể tự tin 100% mà nói rằng cái tên này nhất định sẽ hừ lạnh một tiếng, chọc giận Trịnh Sở Diệu chính là thế mạnh của bổn tiểu thư đây!

Đầu lông mày của Trịnh Sở Diệu hơi nhíu lại, đây là dấu hiệu hắn sắp nổi giận, tôi khoanh hai tay trước ngực, khóe môi hơi giương lên: "Nếu đã làm thân sĩ (1) thì phải làm đến cùng chứ?" Nói tới đây, kết hợp với sắc mặt hắn, tôi khẳng định Trịnh đại thiếu gia chắc chắn sẽ đánh xe rời đi, nhưng không nghĩ tới việc có kỳ tích xảy ra!

Hắn sải đôi chân dài, xuống xe mở cửa cho tôi.

người có học thức thuộc tầng lớp trên trong xã hội cũ

Tuy bất đắc dĩ nhưng cũng coi như là một khởi đầu tốt.

Khởi đầu tốt có nghĩa là đã thành công một nửa rồi, vậy nếu tôi cố gắng thêm một nửa còn lại thì sẽ bắt được con quỷ nóng nảy này đúng không?

Cây cối ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại phía sau, tôi lén lút nhìn về phía hắn, ánh nắng buổi sớm xuyên qua tán lá xanh, đọng lại trên gò má trơn mịn của thiếu niên, ánh lên tia sáng màu vàng lấp lánh. Hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu, đôi môi hơi mím lại, tư thế ngồi vô cùng nghiêm chỉnh nhưng lại mang theo chút giận dỗi buồn bực, không biết là đang buồn phiền về tôi hay đang tức giận chính bản thân mình... Nhìn vẻ mặt hắn như vậy, đột nhiên tôi lại cảm thấy hắn vô cùng đáng yêu.

Liệu có phải... Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thì tôi sẽ có thể yêu hắn không?

Trịnh Sở Diệu đột nhiên quay mặt sang bên này, ánh mắt không chuẩn bị bất ngờ chạm phải tầm mắt tôi. Tôi nửa chột dạ, nửa khiêu khích cười một cái với hắn, tim hắn liền loạn nhịp vài giây, sau đó sắc mặt lập tức trở nên khó chịu, chuyển tầm mắt ra ngoài cửa sổ.

"Có chuyện muốn nói với tôi sao?" Thực ra tôi cũng rất kiêu ngạo, "Tôi không thích kiểu muốn nói lại thôi.",

"Đồng phục của Saint Leon..." Gần như không nghe ra bất cứ tình cảm gì trong giọng nói của hắn, "Vô cùng hợp với cô, mặc vào rất dễ nhìn..." Đột nhiên được khen ngược lại khiến cho sự kiêu ngạo của tôi hoàn toàn biến mất, tôi lẩm bẩm một tiếng: "Thật sao?" Tay không tự chủ xoa xoa lên lớp váy phủ trên đầu gối, lòng bàn tay rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Nhìn biểu hiện của anh đã!

Trong xe chỉ còn lại tiếng hô hấp liên tục của tôi và Trịnh Sở Diệu.

Không có bầu không khí giương cung bạt kiếm, chúng tôi không biết làm gì, mỗi người chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu như không phải đang mặc trên mình bộ đồng phục trung học thì tôi đã quên mất rằng tôi và Trịnh Sở Diệu chỉ mới mười tám tuổi mà thôi.

Con trai con gái mười bảy mười tám tuổi bình thường đều chỉ có tình yêu vườn trường đơn thuần, thỉnh thoảng buồn phiền một chút, trách cứ lẫn nhau chưa đọc xong sách, tiền tiết kiệm không được bao nhiêu liền mang đi mua quà sinh nhật cho đối phương, tương lai cùng nhau điền thẻ nguyện vọng... Hai người đơn thuần yêu nhau, chỉ cần trong mắt có người mình yêu là đủ rồi.

Mà nếu tôi và Trịnh Sở Diệu kết hôn thì sẽ dính dáng đến hai đại tập đoàn thương mại vận tải khổng lồ, liệu sau lưng sẽ có bao nhiêu người mắt lạnh đứng một bên nhìn? Rồi liệu sẽ có bao nhiêu người thật lòng chúc phúc cho tôi? Sợ là không có, bọn họ chỉ ở đó chờ đợi lợi ích mà thôi.

Đây không phải là điều mà tình yêu ở tuổi của chúng tôi có thể tiếp nhận được!

Chúng tôi được gia tộc bao bọc bởi một cuộc sống quá sung túc, có rất nhiều thứ, nhưng lại mất đi rất nhiều tâm nguyện.

Nghĩ đến đây, tôi dường như đã hiểu vì sao Trịnh Sở Diệu lại kháng cự với việc đi cùng tôi, đây là một loại tiêu cực phản nghịch.

Xe dừng trước đèn đỏ, tôi nhìn thấy một đôi nam nữ học sinh đi trên đường, bọn họ mặc bộ đồng phục giản dị của trường trung học công lập, hai người vừa đi vừa cười đùa. Câu con trai đột nhiên đùa dai kéo cột tóc đuôi ngựa của cô gái, cô gái kia cũng không yếu thế liền đẩy cậu ta một cái. Cậu con trai giẫm phải vũng nước bên đườn, cô gái thấy thế liền cười haha, cũng không giơ tay đỡ cậu ta, ngược lại lại lấy điện thoại ra chụp, la hét muốn đăng hình vẻ mặt ngốc nghếch của cậu con trai lên mạng...

Đột nhiên vô cùng hâm mộ, tôi và Trịnh Sở Diệu rất khó để có được những khoảng thời gian như vậy.

Nhiệt độ trong xe dần nóng lên, Trịnh Sở Diệu cởi áo khoác quân trang, tiện tay đặt trên người. Tôi nhìn khuy cài áo bên ngực trái hắn, cúi đầu nhìn thấy mình cũng có một cái, đột nhiên ý thức được mình sắp dùng tư cách là 'vị hôn thê của người thừa kế tập đoàn Nhật Diệu' để bước vào ngôi trường xa lạ này, đây là mặt khác trong cuộc sống của Trịnh Sở Diệu mà tôi không biết.

Nói không lo lắng là gạt người.

Tôi vô cùng hồi hộp, còn có chút... mờ mịt.

Không biết với thân phận này thì tôi sẽ nhận được đãi ngộ như thế nào đây?

Liệu có người nào sẽ 'chân thành' muốn làm bạn tốt với tôi không?

Nhưng tôi không thể để lộ tâm trạng bất an này ra ngoài, tôi nhất định phải bảo vệ bản thân, cho dù chẳng qua chỉ phô trương thanh thế.

Xe khởi động lần thứ hai, tôi gọi: "Trịnh Sở Diệu."

"Anh thực sự thích cô ấy sao?" Tôi không nói tên cô ấy ra, nhưng nhất định hắn biết tôi đang nói đến Vu Ương Ương.

Trịnh Sở Diệu trầm mặc một lúc, tôi bị vẻ mặt nghiêm nghị đè nén khiến cho hít thở không thông, "Quên đi, nếu như anh không muốn nói cũng không sao...", "Tôi không biết." Hắn thở dài.

Chẹp, thực sự là một gia hỏa cao ngạo.

"Được rồi, vậy anh cảm thấy cô ấy là người như thế nào?" tôi cũng thở dài theo, không phải cố ý thăm dò, chẳng qua là có chút tò mò, người có thể khiến cho tên thừa kế ngông cuồng tự đại của tập đoàn Nhật Diệu phải để trong lòng sẽ là người như thế nào?

"Cô ấy không phải loại người như chúng ta, nhà rất nghèo nhưng vô cùng nỗ lực làm việc, không muốn dựa dẫm vào người khác..." Tôi không ngắt lời hắn, chỉ thầm nói trong lòng: Cô gái như thế có rất nhiều, đi trên đường tùy tiện vơ một cái là được cả một đám những cô gái chăm chỉ phấn đấu... Lẽ nào ai anh ta cũng thích sao?

Khóe môi Trịnh Sở Diệu khẽ cười: "Cô ấy rất đơn thuần, muốn khóc sẽ khóc, muốn cười liền cười. Trước mặt cô ấy tôi không cần phải lo lắng quá nhiều, có thể thoải mái làm chính tôi." Không nghe nổi nữa, thật khác người.

Tôi "Ồ" một tiếng, nhàn nhạt hừ một tiếng: "Thì ra là như vậy." Nhưng nụ cười của hắn không hiểu sao lại giống như đang chọc ngoáy tôi.

Đúng vậy, Lâm Tinh Thần không phải là một người đơn thuần, vô cùng giả tạo, tình tình thậm chí còn có chút ác độc, cũng vô cùng dùng sức để phá của. Nhưng ở trước mặt tôi, anh cũng không cần phải đắn đo điều gì, anh cũng có thể chỉ là Trịnh Sở Diệu.

Câu này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì lại bị cấu tiếp theo của hắn cắt ngang: "Lâm Tinh Thần."

"Tôi đồng ý chụp ảnh cho Salir."

"Hả?" Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên.

"Mẹ cô đề nghị với chú Mạnh Hi, lần này tập đoàn Đa Lợi tung ra sản phẩm mới nên cần một loạt hình tượng để tuyên truyền, tôi đồng ý quay chụp." Hắn nhẹ giọng nói.

Trịnh Sở Diệu đồng ý? Thực sự quá kỳ lạ!

"Nhưng..." Hắn nhíu mi, liếc tôi một cái: "Xin cô buông tha cho Ương Ương đi!" Tôi đột nhiên không biết phải nói gì! Trịnh Sở Diệu tiên sinh, anh đang diễn cái gì vậy? Sao tôi xem đều không hiểu dù chỉ một chút!

"Anh đang cầu xin tôi sao?" Tôi khó tin nhìn hắn, kiêu ngạo như hắn sao có thể dễ dàng cầu xin người khác như vậy?

"Tôi đang 'giao dịch' với cô. Tôi đồng ý chụp ảnh quảng cáo, cô buông tha cho Ương Ương.", "Giao dịch?" Tôi cảm thấy buồn cười: "Cái gì gọi là 'tôi buông tha cho Ương Ương'?" Từ trước đến nay tôi chưa từng chọc đến cô ta! Anh muốn giảo dịch cái gì với tôi?" "Đừng giả bộ ngây ngốc, việc kia không phải do cô làm sao?"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net