Chương 4.3 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 4.3(2): Hóa ra là chị dâu!

Editor: Tử Tịch | Beta: Yulmi2704

"Heaven must be missing an angel (Chắc chắn thiên đàng đã bỏ quên một thiên thần)!" Cậu ta nói.

Không thể không thừa nhận lời khen như vậy rất có ích, đặc biệt là lời nói ấy được thốt ra từ một con mèo lai.

"Thank you." Tôi thản nhiên chấp nhận lời khen của cậu ta: "Nice to meet you. Bye bye." Nói hết ba câu tiếng Anh vạn năng, tôi chuẩn bị bỏ đi.

Cậu ta vội vàng ngăn tôi lại: "Wait! But you owe me a coffee. (Đợi đã, cô còn nợ tôi một ly cà phê.)" "What? (Cái gì?)

"Because when I looked at you from the window, I dropped mine.(Vì khi nhìn thấy cô qua cửa sổ, tôi đã làm đổ cà phê mất rồi.)" Cậu ta trả lời vô cùng thành khẩn.

Tôi thật không thể hiểu nổi, tại sao chỉ sau một giây, một thiếu niên cute đã trở thành một tên nhỏ mọn?

Tôi trợn mắt, không thèm nhìn cậu ta, đi thẳng về phía trước.

"Đừng đi, tôi là Dương Duy, không biết mỹ nữ tên gì?" Cậu ta nhìn cuốn sổ tay tôi đang cầm, dùng giọng điệu kỳ lạ nói: "Gặp được nhau là cái duyên, chúng ta làm bạn được không?" "Liệt dương ( 3) ?" Liệt Dương mà còn dám xuất hiện trước mặt bổn tiểu thư?

(3) Dương Duy ( 杨潍) đọc là yáng wéi, liệt dương (阳痿) đọc là yáng wěi. Hai từ này đọc gần giống nhau, đọc nhanh sẽ bị biến âm, nên nữ chính nghe nhầm.

"Cậu muốn tiếp cận tôi sao?" Tôi lạnh lùng nhìn cậu ta.

"Ha ha..." Bị tôi hỏi thẳng, cậu ta bật cười ha hả "Thì ra cái này gọi là 'tiếp cận'!" Mặt tôi đầy vạch đen ( nó là cái emo =.=|||)

Tên "liệt dương" thấp giọng thì thầm, nháy mắt với tôi "Mỹ nữ, sự thật là tôi cược 1 nghìn Euro với bạn, phải hỏi xin được tên và số điện thoại của cậu..." Không cược Đài tệ cũng không cược đô la, mấy tên thiếu gia nhà giàu này lại đi cược Euro.

Nhìn ra đằng sau cậu ta, quả nhiên có vài tên con trai đang chụm đầu cười trộm.

Thiếu niên mắt mèo vươn cả nửa người ra ngoài cửa sổ, cúi đầu, khiến đôi môi hắn gần như dán vào tai tôi

"Thế nào? Chúng ta thương lượng..." Tôi xoa xoa nắm đấm. Thật muốn lôi hắn rớt ra khỏi cửa sổ. Phải hít sâu vài cái tôi mới nhịn được sự kích động trong lòng.

"Thương lượng gì?"

"Cô tùy tiện đưa tôi một số giả đi, sau đó chúng ta chia đều một ngàn Euro kia..." Tôi vốn muốn nói: Vậy tôi trả cho anh một ngàn Euro, lập tức biến đi cho khuất mắt bổn tiểu thư!

Tôi cúi đầu, lướt qua huy hiệu trước ngực trái cậu ta, cậu ta cũng nhờ "con đường đặc biệt" để nhập học. Mang suy nghĩ thêm một kẻ thù không bằng thêm một người bạn, tôi tà ác suy tính trước sau, rồi nghiêng người về phía trước, kề sát hắn, nở một nụ cười phong tình vạn chủng "Cậu thắng, tôi tên Lâm Tinh Thần, đưa điện thoại di động của cậu cho tôi..." Thiếu niên mắt mèo hoan hô, hưng phấn lấy di động ra, tôi lấy di động của cậu ta gọi cho mình, sau đó trả lại: "Được rồi, hiện tại chúng ta đã có số của nhau." "Tiểu thư Lâm Tinh Thần, cậu thật thú vị, bây giờ xin cho phép tôi giới thiệu lại một lần nữa." Cậu ta tao nhã vuốt vuốt mái tóc màu trà sữa "Tên tiếng Trung của tôi là Dương Duy, Dương trong cây bạch dương, Duy giống nhà thơ Trung Quốc Vương Duy Duy, thêm bộ chấm thủy..."

Vừa nói cậu ta vừa kéo tay tôi viết chữ Duy. "Thầy bói nói, vì mệnh của tôi thiếu "thủy" cho nên mới thêm bộ này vào, nhưng cậu cũng có thể gọi tôi là William. Mẹ tôi là người Anh, bố tôi là người Thụy Điển, đúng rồi, cậu thấy tiếng Trung của tôi không tệ lắm phải không? Đó là bởi vì bà nội tôi là người Hoa, vì thế một phần tư huyết thống của tôi là Trung Quốc. Cả nhà tôi đều rất yêu thích văn hóa Trung Hoa, vì vậy nếu cậu gọi tôi là " Dương Duy" tôi sẽ rất vui..." Dương Duy, ông bà không nói cho cậu biết, một tên đàn ông bị gọi là "liệt dương" là chuyện không hề vui vẻ sao?

Mấy phút sau..., Dương Duy vẫn đang thao thao bất tuyệt "... Nhà tôi kinh doanh trang sức Bắc u khắp toàn cầu. Cậu đoán đúng rồi, là ở đâu cũng có mặt. Thế nhưng bản thân tôi có hứng thú với việc thiết kế thời trang... Hiện nay còn làm người mẫu nam. Tôi có rất nhiều sở thích, thích nấu ăn, thích xem phim, thích ca hát,..." "Liệt dương, trưa nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi..." Tôi ngắt lời cậu ta: "Thế nhưng bây giờ cậu có thể tìm lớp học giúp tôi được không?" "Cậu là học sinh mới chuyển tới?" Đến lúc này Dương Duy mới phát hiện huy hiệu trước ngực tôi, bỗng nhiên tỉnh ngộ vỗ trán "Oh, my god! Cậu là vị hôn thê của Diệu!" Tôi gật đầu, Dương Duy chống tay lên bệ cửa sổ, lưu loát nhảy ra ngoài, hô lên "Thì ra là chị dâu, chị dâu, chị dâu" vui vẻ.

Tôi bị gọi đến mức da gà toàn thân đã nổi lên, vội vàng ngăn cậu ta lại: "Đừng gọi tôi là chị dâu, gọi tôi là Tinh Thần đi, tôi gọi cậu là Dương Duy." "Vậy tôi có thể gọi cậu là Tiểu Tinh Thần không?"

"Không được!" Tôi khinh thường nói: "Trừ phi cậu muốn bị tôi đánh thành liệt dương!" Đúng lúc Dương Duy dẫn tôi vào phòng học, lớp học vốn đang nhốn nháo, học sinh hò hét loạn tùng phèo bỗng chốc yên tĩnh. Đám học sinh túm năm tụm ba nhìn chúng tôi.

Có người vô tình lướt ánh mắt tò mò qua huy hiệu trước ngực tôi, đoán ra ý nghĩa của huy hiệu.

"Học sinh huy hiệu thứ năm xuất hiện..."

Học sinh huy hiệu thứ năm?

Vì thế ngoại trừ tôi, Trịnh Sở Diệu và Dương Duy còn hai người là học sinh có huy hiệu?

Tôi biết ở trường St này, không thể giả vờ biết điều, huống chi bản tiểu thư cũng không muốn khiêm tốn, tôi mỉm cười tự nhiên thoải mái "Chào buổi sáng, tôi là Lâm Tinh Thần, mới chuyển tới, mong mọi người giúp đỡ." Dương Duy chỉ vào một bàn ghép đang không có ai ngồi, nói: "Đó là chỗ của Diệu, tôi ngồi cạnh cậu ấy." "Thế Trịnh Sở Diệu đâu rồi?" Nhớ tới bóng lưng đuổi theo Vu Ương Ương của hắn, tôi thầm cắn răng, vẻ mặt vẫn tỏ ra không quan tâm "Không phải hắn nói muốn tự học sớm sao?" Trường St Leon có quy định, buổi sáng tám giờ phải đến trường, thế nhưng thời gian học tính theo trường trung học Anh. Từ chín giờ sáng đến ba rưỡi chiều, bởi vậy học sinh có thể tiến hành tập thể dục buổi sáng hoặc tham gia tự học sáng, tự họ sau khi tan học cũng có thể sắp xếp thời gian tham gia các hoạt động đoàn đội.

"Không thể nào!" Đôi mắt mèo của Dương Duy trợn tròn, vẻ mặt ngạc nhiên không dám tin "Từ trước đến nay, tên kia không tham gia tự học sáng." Tám phần mười đều là vì đi tìm cái cô Vu Ương Ương kia. Tôi thầm nói.

Bỏ đi, ngày tháng còn dài, hôm nay mới là ngày đầu đi học. Tôi thăm dò tình thế xong sẽ quay lại xử lý đôi dã uyên ương này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net